Hoằng Trị đế minh bạch, nhưng Vương Nhạc thì lại càng lúc càng mù mờ.

lão không rõ thế nào này giờ ra sao, chơi âm mưu quỷ kế thì có được sự đồng tình của bệ hạ, hành vi lỗi lạc đánh giết ngoài sáng thì lại bị bệ hạ trách phạt, thiên lý công đạo ở đâu?

Người trong Điện Văn Hoa không nhiều lắm, nhưng lại rất có tính đại biểu. Hoàng đế Đại Minh, quan văn, Cẩm Y vệ và thái giám đều có. Cơ cấu quyền lực thượng tầng của Minh triều nhìn cái thấy ngay. Tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Mưu Bân và Tần Kham minh bạch nhất, Vương Nhạc lờ mờ có chút đã hiểu, Lý Đông Dương thì từ khi vào điện luôn duy trì vẻ mặt tựa cười mà như không phải cười, cũng không biết hắn hiểu hay không, Hoằng Trị đế tự nhận là hắn đã hiểu.

Trường hợp rất quái dị, ở đây có hai loại người, người minh bạch nhưng giả bộ hồ đồ, cùng với người hồ đồ giả vờ minh bạch.

Kết quả xử lý cuối cùng không ngoài sở liệu của mọi người, Vương Nhạc thấy chuyện đã khó vãn hồi, rất quyết đoán long trọng đẩy một đương đầu của Đông Hán ra chết thay, tất cả đều là kẻ chết thay này gây nên, Hán công không biết gì cả.

Việc này quá ầm ĩ, Hoằng Trị đế luôn luôn nhân hậu với thần tử cũng không thể không giết một dọa trăm, vì thế điện Văn Hoa truyền ra ý chỉ, kẻ chết thay xui xẻo kia bị trượng đánh chết ở ngọ môn, Đông Hán Hán đốc Vương Nhạc trị thuộc hạ không nghiêm, phạt nửa năm bổng lộng và mười trượng, Đông Hán phụ trách bồi thường cho phủ của Lý Đông Dương cùng với tổn thất của mấy vị Cẩm Y vệ Thiên hộ bị đốt nhà, Cẩm Y vệ chỉ huy Mưu Bân và Thiên hộ Tần Kham công trung thể quốc, chịu nhục, thượng ý khen ngợi và khuyến khích.

Hoằng Trị đế gõ bàn, việc này được kém màn, trừ người nào đó muốn tới đi nha môn đánh trống kêu oan ra thì những người còn lại đều vui mừng.

Sau khi Cung kính lễ bái, Tần Kham cúi đầu rời khỏi điện Văn Hoa. Hoằng Trị đế mỉm cười nhìn chăm chú Tần Kham, cho tới khi thân ảnh của hắn biến mất ngoài cửa điện, Hoằng Trị đế mới thu hồi ánh mắt, đường cong trên khóe miệng vẫn lưu lại trên mặt, trong tao nhã lại có vài phần ý tứ quỷ dị, giống như nụ cười vừa rồi của Lý Đông Dương, khiến người ta không đoán nổi.

Gột mình bằng ánh dương ấm áp ngoài cung điện, Tần Kham mỉm cười.

Thì ra vài giọt nước mắt quả nhiên có thể giải quyết được rất nhiều chuyện phiền toái, đây là thu hoạch lớn nhất của Tần Kham hôm nay.

Tận lực nhìn không chớp mắt, không chú ý võ sĩ mặc giáp tuần tra trong cung, Tần Kham cẩn thận đi xuống bậc thang ngọc thạch ngoài điện, vai lại bị người ta vỗ một cái.

Mưu Bân vẻ mặt có chút áy náy, cũng có chút vui sướng, nhìn ra được hôm nay hắn đã thở ra được ngụm ác khí nghẹn từ lâu.

"Mưu soái." Tần Kham chắp tay thi lễ, vẻ mặt không nhìn ra bất kỳ ba động gì.

Mưu Bân thở dài, nói: "Việc Tối hôm qua.... Mưu mỗ làm có chút không trượng nghĩa, không nói nữa, coi như Mưu mỗ nợ Tần Thiên hộ ngươi một phần nhân tình, chúng ta có đi có lại, chung quy trả lại ngươi phần nhân tình này là đúng."

Đường đường là Chỉ huy sứ không ngờ xin lỗi Thiên hộ thuộc hạ, thật là phá lệ.

Kỳ thật Mưu Bân vốn cũng không quá coi trọng Tần Kham, lật xem lý lịch của Tần Kham, từ một thư sinh sau khi bị một đạo điều lệnh của hắn kéo vào trong Cẩm Y vệ, tổng cộng trải qua ba sự kiện, thứ nhất là Sùng Minh kháng Oa, thứ hai đàn áp người đọc sách Nam Kinh gây chuyện, thứ ba phát hiện Ninh vương mưu phản, không thể phủ nhận ba sự kiện này đều làm rất tốt, có điều Mưu Bân vẫn luôn cho rằng trong ba sự kiện này tồn tại thành phần may mắn, nói cách khác, đổi lại là người khác cũng sẽ làm tốt như vậy.

Cho tới một giây Mưu Bân khi vừa vào cung ở ngọ môn nhìn thấy Tần Kham, sau khi nghĩ thông suốt tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Mưu Bân thăng hoa giống như Phật Đà ngộ đạo, tên Tần Kham này cuối cùng cũng gắn sâu vào trong lòng hắn.

Quá lợi hại! Cuối cùng cũng kiến thức được người đọc sách âm hiểm như thế nào, Mưu Bân không khỏi có chút may mắn vì lúc trước hắn đã kéo Tần Kham vào Cẩm Y vệ, nếu khi đó Đông Hán Vương Nhạc cũng sinh ra tâm tư mời chào Tần Kham như hắn, Cẩm Y vệ không biết sẽ bị tên gia hỏa bề ngoài thì nhã nhặn này gây họa cho thành thế nào.

Đây cũng là nguyên nhân Mưu Bân hiện tại chủ động xin lỗi Tần Kham.

Hắn phát hiện mình rất cần một thủ hạ trí mưu như Tần Kham, đối với tai họa như Tần Kham, hoặc là xuất ra thành ý để giao hảo, để sử dụng, hoặc là dứt khoát một đao giết hắn.

Mưu Bân lựa chọn cái trước.

Vẻ mặt Tần Kham giống như thụ sủng nhược kinh, chắp tay nói: "Mưu soái chiết sát thuộc hạ rồi, việc đêm qua đã có bệ hạ xử trí công chính, việc này đã xong, Mưu soái đừng nghĩ nữa."

Mưu Bân rất hài lòng với biểu hiện của Tần Kham, vui vẻ nói: "Chuyện qua rồi, Tần Thiên hộ sau này cứ an tâm làm việc, Mưu mỗ sẽ không bạc đãi ngươi."

"Đa tạ Mưu soái đã cất nhắc."

Mưu Bân gật gật đầu, đi vài bước về phía trước, giống như nhớ ra gì đó, lại xoay người nói: "Vừa rồi biểu hiện của ngươi ở trong điện."

"Mưu soái có gì chỉ giáo?"

"... Nước mắt chảy thêm bốn năm giọt, hiệu quả tốt hơn."

"... Đa tạ nhắc nhở của Mưu soái, thuộc hạ nhất định đã giỏi còn giỏi hơn." Tần Kham có chút xấu hổ.

Mưu Bân hài lòng mà đi, Tần Kham thì lặng lẽ ghi nhớ lời nói của Mưu Bân, lão ảnh đế đối với hành động của tân ảnh đế đưa ra ý kiến quý giá, những ý kiến này có thể hưởng thụ cả đời, phải nghiêm túc đối đãi.

************************************************** ********

Đi qua bậc thang ngoài điện Văn Hoa, phía sau Tần Kham lại truyền đến một đạo thanh âm già nua.

"Tần Thiên hộ xin dừng bước."

Tần Kham đành phải dừng bước quay đầu, hắn đã nghe ra người kia là ai, vừa rồi khi ở trong điện, ánh mắt nghiền ngẫm của lão làm Tần Kham cảm thấy có chút chột dạ, ánh mắt trong suốt và cơ trí đó, giống như có thể hiểu rõ tất cả âm mưu sương mù trong thế gian.

Lý Đông Dương từ từ đi tới trước mặt Tần Kham, mỉm cười vuốt râu theo thói quen, kết quả tay lại hẫng, chòm râu phiêu dật giờ giống như cỏ điêu linh khô vàngtrong mùa đông, thưa thớt chẳng ra hàng lối.

Lý Đông Dương đau lòng tới mặt run run.

Tần Kham có chút chột dạ, bộ râu lởm chởm này có quan hệ trực tiếp tới hắn.

Khom người thi lễ, Tần Kham nói: "Bái kiến Lý Đại học sĩ."

Lý Đông Dương nhìn Tần Kham, mỉm cười, quan sát Tần Kham thêm mấy lượt, hòa ái cười nói: "Miễn lễ, tối hôm qua Tần Thiên hộ dẫn hơn trăm người cản hơn ngàn phiên tử, dùng ít kháng mạnh, quả thực rất giỏi."

"Đại học sĩ quá khen, chuyện khẩn cấp, liên quan đến tính mạng, Tần mỗ không thể không trái lệnh mà làm."

Lý Đông Dương cười nói: "Lão phu không phải là tán thưởng, Tần Thiên hộ anh hùng thiếu niên, tiền đồ tương lai không thể hạn lượng, hai mắt lão phu sẽ không nhìn lầm."

Trong lòng Tần Kham lập tức dâng lên một cỗ cảm giác quái dị.

Lý Đông Dương là các lão nội các, sao lại khách khí với hắn như vậy, hơn nữa liên tục khen ngợi, trong ánh mắt không ngờ lộ ra vẻ rất thưởng thức hắn, mọi người căn bản đâu quen biết gì, lão có ý gì đây?

"Tần mỗ hổ thẹn... Thật sự rất hổ thẹn." Chóp mũi Tần Kham hơi ứa mồ hôi, một nửa là nghi hoặc, một nửa là vì chòm râu lởm chởm của Lý Đông Dương.

Lý Đông Dương cười ha ha: "Lão phu khen ngươi anh hùng thiếu niên, không phải là chỉ chuyện ngươi tối hôm qua lực cản phiên tử Đông Hán, mà là thưởng thức tâm tính thiếu niên của ngươi không ngờ lại có tâm cơ thành phủ tới vợi, tính kế cả hai bên Hán Vệ, lão phu với tuổi tác thế này cũng không thể không nói với ngươi một tiếng bội phục."

Tần Kham sợ hãi cả kinh, toàn thân không khỏi bốc khói trắng, ánh mắt có chút hoảng sợ nhìn Lý Đông Dương.

"Chớ có nhìn lão phu như vậy, lão phu cũng không ngốc, kế mượn đao giết người không thể gạt được ta đâu..." Lý Đông Dương cười cười xua tay, quay đầu nhìn nhìn bốn phía, sau khi phát hiện không có ai chú ý bọn họ nói chuyện, vẻ mặt Lý Đông Dương bỗng nhiên trở nên có chút ai oán: "Chỉ là Tần Thiên hộ à, ngươi tính kế Hán Vệ cũng không sao, lão phu chưa hề đắc tội với ngươi, ngươi vì sao đốt nhà lão phu? Nhìn xem chòm râu này của ta cháy sạch rồi nè... Ài!"

Tần Kham toát mồ hôi lạnh, trong lòng khiếp sợ tới tột đỉnh.

Tuyệt đối không thể xem thường người cổ đại, càng không thể xem thường Lý Đông Dương giỏi mưu trong triều đình! Lão gia hỏa này đầy kinh nghiệm giang hồ, tâm kế mưu lược so với Tần Kham thì cao minh hơn không biết bao nhiêu lần, đúng như lời lão nói, kế mượn đao giết người tất nhiên không thoát khỏi mắt lão.

Người Xuyên qua không phải vạn năng, ít nhất trước mặt Lý các lão lão gian cự hoạt này, Tần Kham không tìm thấy bất kỳ sự ưu việt nào của người xuyên qua.

Hít một hơi thật sâu, Tần Kham nổi lên cảm xúc, mắt dần dần ửng đỏ.

"Đại học sĩ quốc chi trọng khí, các lão triều đình, vì sao đổ oan cho một võ quan như Tần mỗ? Nỗi oan của Tần mỗ, thật là..."

Tần Kham muốn nói lại thôi, theo lệ cũ ngửa mặt lên trời theo góc bốn mươi lăm độ, bi thương thở dài, cố nén không cho nước mắt chảy xuống, loại tình cảm vừa giận vừa buồn này, thật khó mà tả nổi.

Lý Đông Dương cũng không ngắt lời, cười tủm tỉm tùy ý để Tần Kham biểu diễn, cho tới lúc Tần Kham diễn xong, Lý Đông Dương lúc này mới khen ngợi gật gật đầu, cảm khái: "... Nhân tài a!"

Hay rồi, không ngoài sở liệu, lão gia hỏa này quả nhiên không tin.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play