Em họ tôi cứ mở miệng ra là nói ghét cô bạn cùng phòng, hơi chút là đăng clip khoe mẽ, õng ẹo ngọt ngào với bạn trai, mua bộ quần áo mới cũng phải chụp ảnh “tự sướng” tới cả tiếng đồng hồ. Mỗi khi cô ta nói cái gì, em họ tôi lại tự cho thêm một đống phụ đề trong đầu, trợn muốn lòi cả mắt ra rồi, “Em ghét cô ta như thế, cô ta còn vờ như không biết, mắt mù rồi sao?”.
Bởi vì ghét cô ta, nên em ấy ghét cả người dân vùng đó.
Tôi hỏi cô ta ở tỉnh nào, em họ tôi nói là ở Sơn Đông.
Lúc này, Mr. Bu nằm ườn một bên mới nói xen vào, “Anh cũng là người Sơn Đông đấy”.
Em họ tôi hai mắt bỗng dưng tỏa sáng, “Chị, cuối cùng em cũng hiểu vì sao mẹ chị cứ nói anh rể mù rồi mới nhìn trúng chị”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT