Tôi nói với mẹ, tôi muốn làm một nhà văn tự do.

“Con không đi làm, cứ ở lì trong nhà viết tiểu thuyết? Vậy thì ai nuôi con?”

Ngày trước mẹ hỏi câu đó, tôi không trả lời được, bây giờ đã có thể dõng dạc nói, “Chồng con”.

Sau đó mẹ tôi lại tiếp tục hát một bài ca, “Không thể trông cậy vào đám đàn ông được đâu, phụ nữ bắt buộc cần phải độc lập về kinh tế”.

Điều này thì tôi không phản bác được, Mr. Bu dạy tôi một chiêu, “Em đưa bản Hiệp ước hôn nhân của chúng ta cho mẹ xem”.

“Hiệp ước hôn nhân? Chúng ta ký Hiệp ước hôn nhân lúc nào thế?”.

“Chưa ký”, anh nói, “Bây giờ ký cũng chưa muộn”.

Tối hôm đó, anh mang theo hai bản Hiệp ước hôn nhân về nhà, nội dung chủ yếu là nếu như ly hôn, toàn bộ tài sản trong gia đình, bao gồm cả những tài sản đứng tên anh, tất cả đều sẽ thuộc về tôi. Dưới bản hiệp ước đã có sẵn chữ ký của anh.

“Ký đi, ký xong rồi chụp lại cho mẹ em xem”, anh đặt bút vào tay tôi.

Tôi cứ tưởng chuyện đó như thế là xong, ai ngờ có một hôm, mẹ tôi tìm tới tận cửa, nghiêm túc nói, “Đúng rồi, bản Hiệp ước hôn nhân của các con đâu? Mẹ muốn xem bản gốc”.

Tôi lập tức lục tìm, nhưng bới tung cả nhà vẫn không tìm thấy.

“Thứ quan trọng như thế mà con có thể vứt lung tung tùy tiện như vậy sao?”, mẹ chỉ hận không thể xông lên bóp chết tôi.

Lúc này, Mr. Bu mới nói, “Không sao đâu mẹ, bọn con ký lại bản khác”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play