Mr.Bu từng nói, anh rất ngưỡng mộ gia đình tôi, tuy rằng cũng có lúc bố mẹ tôi cãi nhau đòi ly hôn, nhưng phần lớn thời gian đều rất hòa bình, êm ấm. Có một giai đoạn, mẹ tôi rất thích tập tư thế trồng cây chuối trong Yoga, bố tôi phải đứng dựa vào tường cầm hai chân cho bà, hai người vừa cười vừa nói. Sau khi nghe chuyện này, Mr.Bu nói, “Bây giờ thì anh đã hiểu vì sao có đôi khi em còn bạo hơn cả anh rồi”.
Tuổi thơ của anh là những ngày bị nhốt trong nhà làm bài tập, bố mẹ thường xuyên cãi vã vì chuyện tiền nong, sau đó nói với anh, “Con nhất định phải cố gắng học hành, xuất sắc hơn người. Bố mẹ sở dĩ không ly hôn, tất cả đều là vì con”. Khi đó, anh chỉ muốn lớn lên thật nhanh để thoát khỏi ngôi nhà đầy áp lực ấy. Bởi vì thiếu thốn tình cảm, anh luôn thấy tự ti, cho rằng mình không xứng với bất cứ ai.
Marguerita Yourcenar đã từng nói, “Thứ bẩn thỉu nhất trên đời này chính là lòng tự tôn”.
Trước khi gặp tôi, anh đã từng gặp biết bao cô gái tốt đẹp hơn, nhưng anh lựa chọn từ chối và lẩn tránh họ. Điều khiến tôi và anh ở bên nhau, ngoài sự xếp đặt của số phận ra, phần nhiều là bởi sự chủ động và kiên trì của tôi.
Còn nhớ năm đó, sau khi tôi và anh gặp lại nhau ở Bắc kinh không lâu, giữa chúng tôi vẫn chỉ là quan hệ bạn bè, đột nhiên anh lại trở nên lạnh nhạt với tôi.
Gọi điện không bắt máy, nhắn tin Wechat không trả lời.
Sau đó tôi tình cờ biết được anh đã đăng ký tham gia một cuộc thi chạy marathon. Tôi phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể đăng ký tham gia cuộc thi đó. Mặc cho ngày hôm ấy, trung tâm khí tượng thủy văn đã dự báo không khí nhiễm độc nghiêm trọng, tôi vẫn đến Thiên An Môn đang chìm trong sương phủ đúng giờ.
Ở Trường An còn có thí sinh đeo mặt nạ chống độc trông rất khoa trương, nhẹ nhàng hơn thì cũng phải đeo khẩu trang kín mặt. Khi tôi tìm thấy Mr.Bu, anh đang khởi động, toàn thân toát hết mồ hôi. Anh trừng mắt nhìn tôi, sau đó xoay người rời đi. Mười phút sau anh quay lại, đưa cho tôi một chiếc khẩu trang y tế phòng độc N95, từ đầu tới cuối vẫn không đếm xỉa gì tới tôi.
Tôi đeo khẩu trang mà thấy mũi mình cay cay.
10 ki lô mét đầu, tôi vẫn dễ dàng bám đuổi được các thí sinh bên cạnh, sau đó mấy nốt mọng trên chân phải của tôi bắt đầu đau, phải ăn chút đồ nạp năng lượng ở trạm nghỉ. Tôi lấy hết can đảm nói với Mr.Bu, “Em chưa chạy marathon bao giờ, nếu như em có thể chạy hết cả quãng đường trong hành trình của cuộc thi, chúng ta tiếp tục làm bạn bè có được không?”.
Anh cau mày nhìn tồi, vẫn không nói gì.
Chạy thêm vài cây số nữa, Mr.bu bắt đầu kéo dài khoảng cách với tôi. Tôi cắn răng đuổi theo anh, tới tận cửa Nam của sân vận động Tổ Chim mới đuổi kịp anh. Tôi cũng không biết bản thân lấy sức lực từ đâu nữa, bạt mạng đuổi theo anh, cùng anh kề vai chạy. Chắc anh cũng không ngờ tôi có thể đuổi kịp, hoặc có thể là bị sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu nào của tôi dọa cho sợ hãi, cau mày nói, “Không chạy được thì đừng có cố”.
Tôi không đáp lại, chỉ biết cắn chặt răng chạy theo anh, đường Bắc Thần Tây, đường Khoa Hội Nam, đường Đại Đồn Bắc, cuối cùng tới đích là công viên Olympic Green. Khoảnh khắc mà chúng tôi cùng chạy về điểm đích, tôi ngỡ như mình sắp chết tới nơi rồi.
Nhưng lúc đó sương mù đã dần tan, lộ ra bầu trời cao xanh thẳm, phong cảnh đẹp biết bao. Thế mà tôi lại thấy trước mắt mình mờ đi rồi ngất vào vòng tay anh.
Từ đó, anh không bao giờ dám lạnh nhạt với tôi nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT