Không khí ở Bắc Kinh gần đây ô nhiễm một cách nghiêm trọng, có một năm cổ họng của tôi không khỏe chút nào, phải tới Tô Châu ở khoảng ba tháng. Khi mới bắt đầu tối rất hứng thú, nhưng chỉ một tuần sau đã mất hết khí thế, bắt đầu nhớ Mr.Bu rồi.
Tình trạng này ngày càng tồi tệ, cho tới một ngày bộc phát. Có hôm, tôi cô đơn đạp xe từng vòng từng vòng trên con đường núi quanh co, đối mặt với bụi đường sương gió, tôi chợt thấy mũi mình cay cay, không cầm lòng được đành gọi điện cho Mr.Bu, “Em nhớ anh quá”.
Anh im lặng vài giây rồi nói, “Em đang ở đâu?”.
Tôi ngẩng đầu nhìn đàn quạ bay ngang qua bức tường màu vàng bên ngoài thư viện, không cầm lòng được ngâm một câu thơ:
“Thuyền ai đậu bến Cô Tô.”
Anh tiếp câu, “Nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn San.”(*)
(*)Hai câu thơ trích trong bài thơ Phong Kiều dạ bạc của Trương Kế, bản dịch thơ của Nguyễn Hàm Ninh. Địa danh Cô Tô trong thơ nằm tại Tô Châu, thuộc tỉnh Giang Tô, Trung Quốc.
Anh lại nói, “Em không cần đậu bến Cô Tô, anh sẽ mãi mãi là bến đỗ của cuộc đời em”.
Hôm đó tôi xem Đình Mẫu Đơn phiên bản thanh xuân của Bạch Tiên Dũng, khóc như mưa, lại đi ra vườn Chuyết Chính, ngồi bên hồ ngắm nước chảy hoa trôi. Khi ấy, trong đầu tôi chỉ mấy chữ trong câu hát kinh kịch: “Cảnh đẹp có là chi”. Rốt cuộc, tôi cũng không thể kìm nén được nữa, lại gọi điện cho Mr.Bu.
Nhưng anh không bắt máy.
Sau khi về tới ký túc xá, điện thoại bỗng đổ chuông. Tôi ngồi trên bệ cửa sổ nhận điện thoại.
“Sao thế?”, giọng nói của Mr.Bu khi ấy nghe mới hoàn hảo làm sao.
Tôi trả lời, có chút ngại ngùng, “Thực ra cũng không có chuyện gì”.
Đêm mùa xuân vẫn còn vương vấn chút hơi lạnh, tôi quay vào phòng mặc thêm chiếc áo khoác mỏng, rồi lại ngồi lên bệ cửa sổ.
Lúc ấy, anh nói ở đầu bên kia điện thoại, “Chiếc áo này em mới mua à?Anh chưa thấy bao giờ”.
Tôi giật mình, mãi mới lấy lại được phản ứng, nhìn xuống phía hồ sen bên dưới cửa sổ. Mr.Bu đứng trên chiếc thuyền hoa lệ, mặt mũi đầy phong trần nhưng đôi mắt lại như đang tỏa sáng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT