Chúng tôi đứng hóng gió đêm trên sân thượng toà nhà cao nhất nằm trong trung tâm Paris, khuôn Viên Jussieu tại Tour Zamansky, cùng thưởng thức cảnh đêm hoa lệ của Paris. Anh nói, “khi đó anh vẫn cho rằng bản thân không thuộc về thành phố này“.

Tôi ôm lấy cánh tay anh, “Thế bây gừi thì sao? “.

“Bây giờ thì anh chẳng cần gì nữa. “

“Chỉ cần em thôi à?”

“Em cướp hết lời thoại thế rồi thì anh diễn kiểu gì? “

Mr. Bu học cao học tại Pháp, còn học chuyên ngành ở trong nước.

Năm anh học lớp mười hai, gần kí túc xá có một công trình phi công. Anh thường xuyên mất ngủ nên thần kinh suy nhược, cuối cùng thi cử không hề thuận lợi. Mùa năm ấy, sau khi gọi điện thoại tra cứu điểm thi, một mình anh ngồi trồng rau củ trong vườn, dùng cành cây để xới đất. Anh ngắm kiến, ngắm giun, ngắm ốc sên, cả ngày chả buồn ăn uống gì.

“Anh không hề khóc, nhưng sau đó mẹ ôm lất anh nói không sao cả, lúc ấy anh mới bắt đầu rơi lệ. “

Sau đó đó quá trình ôn thi lại vô cùng gian nan của anh. Khi đấy, ca khúc Mr. Bu nghe nhiều nhất chính là Exodus của Maksim Mrvica.

“Ở lớp học ôn, ngồi cùng bàn với anh là một cô bạn rất nhỏ bé. Mỗi lần làm đề toán, cô ấy đều khóc, vừa khóc vừa niệm. Cuối cùng cô ấy cũng thi đậu đại học Phúc Đán. “

Tôi không đành lòng, nói, “Thực ra thi đại học đâu phải con đường duy nhất“.

“Nhưng thi đại học là lần cạnh tranh công bằng duy nhất, không cần biết gia thế mặt mũi ra sao. “

“Nhưng rõ ràng anh có thể dùng khuôn mặt mình để kiếm cơm, sao phải cần dùng đến tài hoa và nỗ lực làm gì nữa?

“Hoá ra em cũng biết mình biết người nhỉ. “

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play