Ánh mắt thiếu niên thật là vô lễ, cũng không biết trước đó đã nhìn trộm cô bao lâu rồi.

Dù cô nhìn sang, anh cũng không vì vậy mà thu hồi ánh mắt. Nhưng mà một đám hộ hoa sứ giả nhất thời không thể mặc kệ.

Lớn lên đẹp trai hấp dẫn sự chú ý của nữ sinh toàn trường coi như xong, còn dám vô lễ nhìn chằm chằm hoa hậu giảng đường trong trường của bọn họ như vậy, xem đám con trai ở đây đều là người chết hay sao?

Hách Diêu Tuyết ngồi cùng bàn với bạn học ở trường quốc tế Hải Thịnh, Hàn Vĩ.

Nhiệt huyết của thiếu nhiên vĩnh viễn anh dũng đấu tranh muốn bảo vệ Tiểu Tuyết Tuyết. Khuôn mặt của thiếu niên cũng rất anh tuấn, có vẻ đẹp trai phóng khoáng của Lưu Hải, đặc biệt còn như kiểu mẫu của diễn viên Hàn Quốc, nếu Lưu Hải cạo râu, lộ ra đôi mắt nhỏ, thì thật giống như tội phạm truy nã chạy trốn.

Mặc dù diện mạo không đủ tôn lên hàng đầu, nhưng mà lại là quán quân Judo Olympic, rất có dáng vẻ con nhà võ. Khoát trên người bộ võ phục nhu đạo, đai lưng màu đen, cũng là một trong những nhân vật hô mưa gọi gió trong trường.

Bạn học Hàn Vĩ là người cuồng luyến Hách Diêu Tuyết, tuy rằng thổ lộ mấy lần đều bị Hách Diêu Tuyết nhẹ nhàng từ chối, nhưng mà lúc đó đang có phong trào cuồng nhiệt “101 lần tỏ tình” Hàn Vĩ bị ảnh hưởng, hết lòng theo đuổi đến cùng, nghĩ thế nào cũng có thể ôm được người đẹp về.

Lúc này ánh mắt cái tên con lai kia lại dám nhìn chằm chằm tiểu nữ thần trong lòng cậu, quả thật là không đem vị trí người theo đuổi Hách Diêu Tuyết hàng đầu để vào mắt.

Nhắt thời sắc mặt Hàn Vĩ không tốt đi tới, hất cằm hỏi: “Tiểu tử, nhìn cái gì mà nhìn?”

Thiếu niên kia cũng không nói lời nào, chỉ là lạnh nhạt liếc Hàn Vĩ một cái, sau đó đứng dậy cầm lấy cây vợt dài, đi đến bên cạnh cây đại thụ gần hồ bơi vớt lá.

Lần này trái tim của nhóm con gái bị vỡ một nửa, thì ra thiếu niên đẹp trai lạnh lùng kia lại là công nhân lao động của khách sạn.... ......

Thế nhưng phong cách của công nhân lao động này cũng không khỏi thật tốt quá rồi! Bộ dáng cầm cây vợt dài đứng cạnh hồ bơi, ung dung trấn định giống như thần tiên cầm bút dài trong tay vẩy mực.

Ở đây, người không bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của thiếu niên cũng chỉ có mình Hách Diêu Tuyết, bởi vì cô biết thiếu niên này.

Cậu là con trai của chú Nhạc, bạn chiến hữu của ba cô. Chú Nhạc là đội trưởng lúc ba cô tham gia quân ngũ, chẳng qua thời gian sau này thời vận không tốt, cuộc sống có hơi chút nhấp nhô, cưới một người phụ nữ người Rusia, nhưng sau khi sinh con trai xong liền ly hôn.

Không biết khi nào thì ông nghe được ba đang làm ăn buôn bán ở đây, sau đó liền dẫn theo con trai khắp nơi lôi kéo quan hệ. Nhưng mà cách thức tặng quà cũng rất ngu ngốc, vậy mà lại mang đến mấy con gà nuôi ở nông trường còn có chút đặc sản đến cửa.

Ba cũng không quan tâm, là chiến hữa, dù có mang theo dưa muối làm quà tặng cũng có thể cùng nhau cười hề hề ăn sạch.

Nhưng mấy con gà kia cũng rất nghịch ngợm, nằm trong phòng khách tự nhiên không biết làm thế nào có thể làm đứt dây buộc, đập cách uỵch uỵch, bay loạn khắp phòng. Vừa đúng lúc Hách Diêu Tuyết tan học về, bị một con gà đập cách lao thẳng tới, làm cho cô sợ tới mức “A” một tiếng la lớn. Cũng may người thiếu niên ngồi một bên ghế sô pha nhanh chóng đứng lên, vươn tay đỡ được Hách Diêu Tuyết tránh ra, giúp cô thoát được một kiếp.

Thế nhưng thiếu niên dùng lực quá lớn, ngực Hách Diêu Tuyết đụng mạnh vào thân thể cậu.

Cú va chạm này làm cô thoáng cái liền rơi nước mắt, vì xương cốt người thiếu niên quá cứng, đã vậy ba cùng chú Nhạc còn vây lại hỏi đụng trúng nơi nào rồi.

Cô gái nhỏ da mặt mỏng, bị hai người đàn ông cao lớn không ngừng hỏi tới tấp, làm sao cô có thể không biết xấu hổ mà nói. Đã vậy người thiếu niên biết được nội tình lại cố tình bỏ tay vào túi quần, mặt không biểu cảm, nhưng mà thấp thoáng trên mặt mang chút biểu tình lúng túng……

Từ đó cô đối với chú Nhạc cùng người thiếu niên kia liền có ấn tượng xấu.

Chỉ là, ba đối với chú Nhạc rất tốt, luôn luôn tới lui cùng người bạn không yêu thích cầu kỳ này, đã vậy còn chủ động mời chú Nhạc đến làm giám đốc quản lý. Nhưng mà ý tốt của ba Hách lại bị chú Nhạc khéo léo từ chối.

Lúc đó ông cười nói với ba cô, khi nào gặp khó khăn sẽ đến xin giúp đỡ. Hiện tại ông đang nhậm chức quản lý khu nghỉ phép khách sạn. Nghe nói mỗi quản lý cấp cao đều phải có lượng khách hàng đạt mức chỉ tiêu, cho nên ông mới đến hỏi xem gần đây ba cô có hội nghị buôn bán nào không, nếu có thì hãy an bày ở khách sạn chỗ ông.

Ba Hách đương nhiên đồng ý, vì thế liền tổ chức sinh nhật của cô ở nơi này.

Chỉ là cô không biết, ngưởi thiếu niên tên Nhạc Ân Trạch này vì sao lại xuất hiện bên cạnh hồ bơi.

Lúc này, Hàn Vĩ cũng triệt để buông xuống gánh nặng. Cậu cứ nghĩ rằng Nhạc Ân Trạch có bộ dáng cương tráng, tuấn tú, hơn nữa còn là khách của Hách Diêu Tuyết, nên có chút bận tâm.

Hiện tại biết được thiếu niên này chẳng qua chỉ là nhân viên trong khách sạn, nhất thời làm cậu cảm thấy càng tức giận.

Nữ thần cao quý của hắn há lại để cho loại nhân viên thấp hèn này mơ ước!

Ỷ vào bản lĩnh một thân võ Judo của mình, Hàn Vĩ giơ chân lên, đạp về phía lưng của người thiếu niên.

Nào biết, sau đầu Nhạc Ân Trạch dương như mọc thêm đôi mắt, hơi nghiêng người, né qua một bên. Hàn Vĩ không đạp trúng người Nhạc Ân Trạch, bàn chân giẫm phải không khí liền rơi tỏm vào hồ bơi.

Cố tình một thân Judo của Hàn Vĩ lại là một con vịt lên cạn, bởi vì vùng vẫy nên bọt nước văng khắp nơi. Buổi tiệc sinh nhật xém chút gây ra thảm án trong hồ bơi.

Xung quanh không có người lớn, có muốn gọi người cứu cũng không kịp. Mặc dù có mấy tên biết bơi, nhưng trình độ cứu người dưới nước còn kém xa lắm, cũng không ai dám manh động mà xuống nước, cả đám chân tay luống cuống đứng trên bờ ao.

Lúc đó Hách Diêu Tuyết gấp đến hoảng hốt, thuận tay túm đại cánh tay người thiếu niên nào đó, nói “Cậu mau cứu cậu ấy!”

Thiếu niên cúi đầu nhìn cánh tay nhỏ bé trắng mịn của cô bé đang giữ chặt tay mình, lại thờ ơ nhìn Hàn Vĩ uống thêm vài ngụm nước, cuối cùng một giây sau đó mới vươn cái gậy trong tay, kéo Hàn Vĩ lên.

Cả người ướt sũng chật vật, một Lưu Hải đẹp trai tuấn tú bây giờ làm gì còn nữa, không có vẻ ngoài che chở, hình tượng Hàn minh tinh tuột dốc không phanh.

Tâm trạng thiếu niên, ở trước mặt đám nữ sinh không còn chút mặt mũi nào. Cái tên nhân viên quét dọn bể bơi kia, cậu sẽ không để yên đâu!

Còn chưa lau nước trên người, Hàn Vĩ đã lập tức đứng lên, cầm lấy bức tượng điêu khắc tiểu thiên sứ trang trí trên bàn đập về phía sau lưng Nhạc Ân Trạch.

Bên cạnh có vài cô gái sợ tới mức hét lên. Nhạc Ân Trạch xoay người nhìn thấy bức tượng bay về phía mình, thân hình cao lớn của cậu hơi nhoáng lên một cái, nhìn tư thế như là muốn né tránh. Đám con gái có mặt lúc này không khỏi thay cậu đổ mồ hôi lạnh, bởi vì Hách Diêu Tuyết chỉ cách cậu vài bước, nếu cậu tránh thoát, như vậy bức tượng kia sẽ nện trúng người cô…….

Nhưng không biết vì cái gì người thiếu niên kia lại thu hồi động tác tránh né, trong tiếng kinh hô của mọi người, bức tượng nện vào trên lưng cậu. Thân hình Nhạc Ân Trạch lảo đảo, đổ xuống trên chiếc bàn bên cạnh.

Mấy chục chai nước suối Fillico còn chưa khui bị thân hình người thiếu niên bổ nhào vào ngã xuống trên mặt đất, vỡ nát.

Sự tình sau đó liền đơn giản hơn, mấy người lớn nghe tin chạy tới, nhìn hiện trường hỗn độn, nhíu mày.

Phần lớn người ở đây tuy biết chân tướng sự việc, nhưng một bên là thiếu gia nhà hào môn, một bên là nhân viên khách sạn số mạng đê hèn, nghiêng về phía nào không cần nói cũng biết.

Hách Diêu Tuyết vốn muốn giải thích một chút với chú Nhạc, nhưng dù sao cô cũng không muốn chọn khiêu khích.

Nhưng mà sắc mặt chú Nhạc rất khó coi. Ông nói với ba Hách, đã là khách của khách sạn thì không có gì phải xin lỗi, là do con ông không đúng, không nên nhất thời xung đột cùng khách hàng.

Lúc ấy ông liền rút ví tiền ra bồi thường tiền rượu nước. Hàn Vĩ ướt sũng thấy chú Nhạc móc ra năm trăm đồng, nhất thời vui vẻ phấn khích như bắt được cán chuôi, cười rộ lên. Cậu liếc mắt nhìn cha con chú Nhạc, nói: “Chút tiền đó ngay cả một chai nước suối cũng không đủ bồi thường. Không uống qua cũng không thể chưa từng nghe nói qua chứ? Thật là đủ mất mặt xấu hổ. Kẻ quê mùa nhìn xem có dáng vẻ gì, từng trải được bao nhiêu chứ?”

Cuộc đối thoại này làm chú Nhạc lúng túng, xấu hổ đến mức gương mặt đỏ bừng. Ba Hách đương nhiên sẽ không lấy tiền chiến hữu, nhưng mà cô lại nhớ kỹ, người thiếu niên một mực yên lặng đứng bên cạnh chú Nhạc, sắc mặt của Nhạc Ân Trạch cực kỳ u ám……

Một giấc ngủ mê, vài lần tỉnh lại cảm giác mí mắt giống như bị lửa đốt. Đôi mắt hơi đau, quần áo trên người giống như cũng ướt sũng, hai mắt còn chưa hoàn toàn mở ra, lại mơ mơ màng màng chìm vào hôn mê.

Chờ đến khi cô hoàn toàn mở mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường lớn trong đống chăn bằng lông cừu. Bốn phía treo màn che bay phấp phới….. Đây rõ ràng là giường ngủ của cô mà?

Chờ cô mê mang ngồi dậy, mới phát hiện bản thân thật sự đang ở trong phòng ngủ của cô trước đó.

Biệt thự của cô rõ ràng đã bị niêm phong rồi mà, vì sao bản thân lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này?

Trong lúc nhất thời, có chút hoảng hốt, Hách Diêu Tuyết thậm chí cảm thấy có lẽ những gì trải qua một tháng này tất cả chỉ là một cơn ác mộng, mà hiện tại cô đã tỉnh khỏi ác mộng, về với thời điểm bình thản trước kia.

Đáng tiếc, hy vọng xa với này rất nhanh liền tan vỡ.

Một người phụ nữ trung niên xa lạ đang ngồi một bên giường, khuôn mặt vui sướng nhìn cô “Hách tiểu thư, rốt cục cô cũng tỉnh rồi. Thế nào? Đầu có đau hay không? Nếu thấy đói bụng tôi liền kêu nhà bếp chuẩn bị cho tiểu thư một chút cháo dễ tiêu hóa ăn.”

Hách Diêu Tuyết ôm chặt cái gối tơ tằm trước ngực, cảnh giác hỏi: “Dì là ai?” Lúc há miệng nói chuyện mới phát hiện giọng nói cô khàn đục giống như biến thành một người khác.

“Tiểu thư gọi tôi dì Cao là được rồi. Cô phát sốt, hôn mê một ngày một đêm, xém chút nữa liền chuyển biến thành viêm phổi. Trước tiên tiểu thư đừng nói chuyện, tối đi lấy mật ong cho cô nhuận hầu, thuận tiện nói với Nhạc tiên sinh, cô tỉnh rồi.”

Nghe đến ba chữ “Nhạc Ân Trạch” lòng Hách Diêu Tuyết liền bắt đầu trầm xuống.

Đợi cho dì Cao ra khỏi cửa phfong, cô cũng lung lay thoáng động xuống giường.

Cũng may, trên người cô mặc không phải là trang phục nữ hầu đáng chết kia, mà là bộ áo ngủ thuần chất cotton rộng rãi. Hách Diêu Tuyết mang dép lê vào, đi tới cửa phòng, tới bên cạnh bên ngoài cầu thang.

Theo cầu thang đi xuống, là một cái cửa sổ lớn trong phòng khách.

Nơi đó là chỗ có tầm nhìn tốt nhất trong căn biệt thự, có thể nhìn bãi cỏ trong viện, có chiếc xích đu cho tự tay ba làm, còn có vườn hoa do mẹ chăm sóc.

Cho nên ở đó đặt một cái xích đu thật lớn. Ba thích nhất là ngồi ở nơi này, một bên đọc báo, một bên mỉm cười nhìn hai mẹ con bận rộn trong vườn hoa.

Chiếc xích đu kia giờ còn đây, chú chó Tiểu Đậu cũng giống như xưa chạy đùa, lật cái bụng tuyết trắng nằm phơi mình trên bãi cỏ dưới ấnh nắng mặt trời.

Nhưng người ngồi trên xích đu đã không phải là ba, mà là Nhạc Ân Trạch. Người này vậy mà lại công khai xâm nhập vào căn biệt thự cô sống từ nhỏ, ngồi trên chiếc xích đu chuyên thuộc về ba cô, chân anh đang lười biếng đùa giỡn cái đuôi của Tiểu Đậu, thậm chí trên đùa còn đắp tấm thảm lông thủ công Ba Tư ở Ai Cập cô tự mình lựa chọn cho ba.

“Anh….. Đứng lên cho tôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play