Nhạc Ân Trạch thật cẩn thận rửa tay, rửa tay xong, chà lau sạch sẽ bàn tay nhỏ mảnh khảnh kia, sau đó lôi kéo Hách Diêu Tuyết đi lên lầu.
Diệp Khai nhìn bộ dáng vô cùng thân thiết của hai người, thoáng cảm thấy có chút kinh ngạc, xoay người hỏi Đổng Khải “Cậu có thấy Ân Trạch tự mình rửa tay cho người khác bao giờ không?”
Đổng Khải suy nghĩ một chút, cười hì hì nói: "Tôi chỉ nhớ rõ, lúc chúng ta còn học đại học, trong một lần tham gia tập huấn cắm trại dã ngoại, cậu không cẩn thận dùng dao cạo râu của Ân Trạch, lại chờ cậu ta cạo râu xong mới nói cho cậu ta biết, sắc mặt Ân Trạch vô cùng khó coi, đấm một quyền cho cậu rơi luôn xuống biển, thà rằng để cậu bị cá mập ăn cũng không cho cậu lên thuyền……”
Diệp Khai có chút không tự nhiên “Mẹ nó, năm đó ba tôi cùng ba cậu ta là chiến hữu còn có thể đổi quần cộc cho nhau. Đàn ông thô lỗ nào có chú ý nhiều như vậy, ai biết cậu ta lại bị bệnh sạch sẽ đến mức đó. Lúc đó đánh tôi không sợ máu bắn tung tóe luôn……. Mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy mặt đau đớn…..”
Chờ Nhạc Ân Trạch cùng Hách Diêu Tuyết đi tới ban công thì đồ ăn cũng được dọn lên đủ rồi. Đều là nông sản của nông trường. Rau dưa xanh biếc, salad dùng dầu ô liu trộn đều, nhìn thôi cũng thấy thập phần mĩ vị ngon miệng rồi.
Một con cá rán thật to được đầu bếp khéo tay cắt thành hình thoi để tiện ăn. Mà xa xa ngoài ruộng đất những bông cải nở đầy, một mảnh vàng óng ánh, bướm trắng bất chợt bay lượn bên trên, quả thật có cảm giác được mở rộng thị giác.
Nhạc Ân Trạch kéo chiếc ghế dựa bên người, hơi hơi nghiêng mặt, thân sĩ mời Hách Diêu Tuyết ngồi xuống. Hách Diêu Tuyết ngừng lại một chút, sau đó chậm rãi ngồi xuống ghế dựa.
Nhạc Ân Trạch lại giúp cô tách thịt cá ra bỏ vào trong chén, sau đó rót một chút rượu đỏ vào ly cho cô.
Hách Diêu Tuyết nhìn một bàn đầy rượu và thức ăn lại không có chút khẩu vị nào, nhất là mùi cá, dễ dàng làm cho cô liên tưởng đến mùi vị trên tay vừa rồi bị dính……
Nghĩ tới đây, cô uống một ngụm hết rượu trong ly, lại không có giơ dao nĩa quá cao, chỉ cúi đầu uống rượu nghe mấy người đàn ông nói chuyện cười giỡn.
Diệp Khai liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống như khối băng không tan của Hách Diêu Tuyết, liền cười một tiếng, dùng tiếng Pháp nói với Nhạc Ân Trạch “Còn tưởng rằng cậu định làm hòa thượng ngồi không, thì ra cũng có một ngày khai trai. Cậu đã làm gì cô ấy? Cần phải thân sĩ một chút, dù mới khai trai cũng phải đắn đo cho về sau, dù sao cũng là thiếu nữ tươi non.”
Dùng tiếng Pháp ưu nhã nói, tình ý mười phần ám hiệu, cố tình vẻ mặt Diệp Khai lại nghiêm trang, thậm chí làm cho người ta cảm thấy anh ta đang nói cái gì đó rất cao thâm triết học.
Loại này là nói xấu trắng trợn trước mặt người khác. Đơn giản là Diệp Khai cho rằng cho dù cô hiểu Anh Văn cũng khẳng định không hiểu tiếng Pháp. Mặt khác cũng là vì anh cảm thấy Nhạc Ân Trạch dù có thích cô bé này thế nào cũng chỉ là một tiểu sủng vật mà thôi. Thường thì trong trường hợp này đàn ông thường thảo luận ưu điểm hoặc khuyết điểm của việc săn con mồi nhằm giải trí.
Dao nĩa trong tay Hách Diêu Tuyết dừng lại, ngẩng đầu, đôi mắt to còn chưa rút đi tia ửng đỏ trừng lên, hít một hơi thật sâu, lưu loát dùng tiếng Pháp lên tiếng “Cám ơn sự quan tâm của anh, cơ thể của tôi rất tốt. Xem ra tiên sinh là cao thủ đi săn, rất biết đắn đo về sau, chắc là đã thịt rất nhiều con mồi phải không? Mời chú ý bảo vệ hàm răng khỏe mạnh.”
Khi nói ra lời này, có thể nhìn ra lửa giận của Hách Diêu Tuyết, nhưng cô vẫn rất thỏa đáng làm bộ “hiểu lầm” ý tứ trong lời nói hạ lưu của Diệp Khai. *D?”?Đ~~~L::?Q>::?Đ* Nhưng mà trong lời nói của cô lại cất giấu gậy gộc, chỉ thế cũng đủ làm cho Diệp Khai không thể xuống đài được rồi.
Một bên Đổng Khải đang vui vẻ liền phun một ngụm rượu ra ngoài, cười to vỗ bả vai Diệp Khai, nói: “Khai, có muốn nhai chút kẹo cao su hay không?”
Sắc mặt Diệp Khai cũng hơi xấu hổ. Anh ta không nghĩ tới một cô bé còn chưa tốt nghiệp trung học lại có thể nói tiếng Pháp so với anh ta còn lưu loát hơn. Thật sự là làm cho anh ta có chút bất ngờ, thư ký của Ân Trạch cũng quá giỏi rồi, đi đâu tìm được cô gái đồng hành vừa có tố chất cao như vậy, vừa thanh thuần mê người như thế chứ?
"Tiếng Pháp của em thật không tệ, học ở đâu vậy?"
Đáng tiếc Hách Diêu Tuyết không nghĩ muốn nói với bọn họ thêm nửa câu, buông dao nĩa xuống, mở miệng “Tôi ăn no rồi, mọi người từ từ dùng.” Sau đó liền đứng dậy quay đầu đi xuống lầu.
Lúc xuống lầu, tóc xõa dài bị cô vung thành một đường cong, làm cho người ta có loại cảm giác nhịn không được muốn giữ chặt.
Đợi đến khi bóng dáng yểu điệu kia biếng mất tại bậc cầu thang, Nhạc Ân Trạch mới chậm rãi buông ly rượu xuống, trầm giọng nói với Diệp Khai “Về sau đừng có trêu chọc cô ấy, nếu không đừng trách tôi trở mặt.”
Diệp Khai nghe xong cũng có chút không nhịn được, ba người đang ngồi đều là bạn bè tốt, vì một cô gái mà trưng ra vẻ mặt kia cũng không phải là đạo bạn bè.
Ngược lại Đổng Khải kịp thời lên tiếng giảng hòa “Thôi, Khai cũng uống chút rượu, miệng mồm không quản được…….. Cô ấy họ Hách, sẽ không phải là con gái của Hách Trị Quốc chứ?”
Nhạc Ân Trạch cũng chưa trả lời đúng, cũng không nói là không đúng, chỉ là quơ quơ ly rượu trong tay, hỏi: “Khải, chuyện tôi nhờ cậu làm như thế nào rồi?”
Đổng Khải gật đầu một cái: “Cậu đoán không sai, thật sự là có người đang rửa tiền đen ở Macao. Nguồn tài chính xuất phát từ tập đoàn của Hách Trị Quốc. Vị tổng giám đốc Hách này khi còn sống không biết đã đắc tội với ôn thần gì? Quả thật là bị người ta lợi dụng, hiện tại lại rơi vào kết cục chết thê thảm như vậy……. Tất cả mọi chuyện không phải rất kỳ quái hay sao?”
Lúc này ngược lại Diệp Khai lại rất có thành ý sám hối chuyện bản thân vừa làm lúc nảy. Hiện tại mới biết được tiểu tiên nữ kia vừa trải qua đau khổ tan nhà nát cửa.
Diệp Khai cũng muốn làm dịu không khí xấu hổ vừa rồi một chút, chủ động hỏi Nhạc Ân Trạch “Có cần tôi nói một tiếng với đám người bên bộ công an, giúp cậu điều tra một chút hay không?”
Nhạc Ân Trạch giơ ly rượu về phía Diệp Khai, “Cám ơn, tôi đã cho người hỏi thăm rồi. Sau khi tới hiện trường thừa dịp cảnh sát ở đó không cẩn thận mà thăm dò chút tình huống. Họ vội vàng kết luận vụ tai nạn là sự cố. Khi tôi vận dụng quan hệ mời chuyên gia giám chứng đến hiện trường thì chiếc ô tô bị cháy đã bị biến hình và cũng đã bị đưa đi bãi phế liệu. Nhưng mà cụ thể là đưa đến trạm thu phế liệu nào thì không ai rõ ràng, cứ như vậy thần bí biến mất…….”
Lời này sau khi nói xong, trong lòng người nghe đã hiểu rõ vài phần. Hách Trị Quốc luôn luôn làm theo luật cũ của giới thương nhn vì sao lại liên tiếp lọt vào tai họa bất ngờ? Tuyệt đối sẽ không phải là trùng hợp đơn giản như vậy. Bởi vì sau khi Hách Trị Quốc chết, tiền đen được tung ra cũng không có cắt đứt. Chính là sau này Đổng Khải ra mặt chặn lại một chút, bàn tay ác độc phía sau kia mới rút móng vuốt về.
Chỉ là. . . . . . Hiện tại Nhạc Ân Trạch tiếp nhận cục diện rối rắm này……
Hai người Diệp Khai không khỏi lo lắng nhìn về phía Nhạc Ân Trạch “Hách Trị Quốc cũng coi như là một phú hào danh tiếng, có thể biến ông ta thành như vậy, người kia cũng là một nhân tài. *DĐ>>>
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT