Ngọc Thư tức giận, quay mặt nhìn ra bên ngoài không thèm liếc Minh Thái lấy một lần. Cái này cũng không phải lỗi của hắn, hắn chỉ là muốn tốt cho cô thôi nhưng cô vẫn cảm thấy bực bội, ít nhất cũng phải thông qua ý kiến của cô chứ.
- Vẫn còn giận sao. Anh biết lỗi rồi mà.
Im lặng
- Anh hứa lần sau sẽ không vậy nữa.
- Còn có lần sau.
- À không không sẽ không có lần sau. Cười một cái cho anh xem nào.
- Chuẩn bị cho tôi phòng 3107. Đưa toàn bộ hồ sơ về doanh thu trong vòng ba tháng lên phòng cho tôi.
- Vâng, xin mời Phan tổng.
- Còn nữa đưa luôn hồ sơ về việc cung cấp thực phẩm không an toàn.
- Vâng, đây là chìa khoá phòng 3107. Tôi sẽ mang hồ sơ qua ngay ạ.
Ngọc Thư như người vô hình giữa cuộc nói chuyện của hai người. Tên Minh Thái đưa cô đi biển chỉ là để che mắt người, đến để giải quyết việc công ty hắn. Hừm, cứ tưởng hắn quan tâm cô thế nào.
Cô hiên ngang đi thẳng về phía thang máy. Trong những bộ phim, nữ chính lạnh lùng đi ngang qua mặt nam chính. Ôi thật quá menly nhưng đời không như phim, cô chỉ bước qua mặt hắn đúng một bước, cổ tay bị nắm lại, cả cơ thể được nhấc bổng lên. Đôi tay theo phản xạ vòng qua cổ Minh Thái, nắm lại.- Phan Minh Thái, bỏ em xuống. A nhân viên đang nhìn kìa.
- Vẫn còn giận anh.
- Em không dám nữa,bỏ em xuống đi.
Minh Thái, bế cô tiến về thang máy. Nhân viên lễ tân che miệng khúc khích cười khiến cô ngượng chín người, mặt đỏ bừng úp vào ngực Thái. Xấu hổ quá đi mất thôi vậy mà có người xem là bình thường, bế cô lên tận phòng.
- Nghỉ ngơi đi, lát anh sẽ gọi em xuống ăn trưa.
- Anh nói dối, tốc độ ghi của anh sẽ chậm dần mỗi khi anh đói. Định qua mặt em sao, nhìn cách anh ghi kìa chậm hơn cả ốc sên. Ngoan, để em đút cho anh nhé.
Thái thả cây bút lên bàn, tiến về phía Ngọc Thư, ôm cô vào lòng, đầu gục lên vai cô.
- Mệt lắm sao hay nghỉ ngơi đi để em giải quyết công việc cho.
- Đừng rời xa anh được không. Năm năm là quá đủ với anh rồi. Xin em đừng đi, đừng rời khỏi tầm mắt của anh. Anh sợ mình không đỡ nổi áp lực công việc, em là điều duy nhất khiến anh cố gắng đến tận bây giờ. Em đi rồi anh biết phải làm sao.
- Em hứa em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa. Minh Thái ăn một chút gì nhé, em đói rồi.
- Không sao anh chuẩn bị hết cho em rồi. Đồ ở trong tủ ấy.
Ngọc Thư tiến về phía chiếc tủ gỗ, quần áo, đồ tắm, pijama thậm chí là đồ lót hắn cũng chuẩn bị sẵn cho cô. Liếc nhìn đám nội y màu đen mặt cô thoáng đỏ, lại còn ren nữa thế này có phải là bức người không. Cô mà mặc mấy cái này trước mặt Minh Thái chắc hắn sẽ nổi thú tính lên mất. Nhưng mà không mặc không được rõ ràng là ép người quá đáng.
- Thay đồ đi, chúng ta đi tắm biển.
- Không phải anh còn giấy tờ chưa ký sao.
- Giữa giấy với em tất nhiên anh sẽ chọn cái thứ hai rồi. Giấy không ăn được như em thì có thể. Anh cũng là đàn ông hơn nữa lại vô cùng nam tính thử hỏi có thể bỏ qua cơ thể tuyệt đẹp như thế này để đến với đống giấy vô tri ấy ư.
Ngọc Thư câm nín. Giá trị của cô lại có thể đem so sánh với đống giấy ấy chỉ có tên Minh Thái dám làm như vậy.
- Anh thích màu xanh da trời.
- Hừm, toàn bộ đồ bơi đều là màu anh thích. Phan Minh Thái, anh bức người quá đáng.
- Mèo khen mèo dài đuôi. Tránh ra cho em thay đồ.
Hai người nắm tay nhau, đi bộ về phía biển. Người đi trước mặt không thể vui sướng hơn, người đi sau liên tục ngó nghiêng canh cảnh đẹp để chụp ảnh.
Một đứa bé chạy lại trên tay cầm một chùm bong bóng đưa cho Ngọc Thư.
- Có chú kia nhờ em đưa cho chị.
- Chú nào vậy em.
- Chú cho em nhiều bánh lắm chị. Thôi em về với ba mẹ đây.
- Oh,chị cảm ơn nhé.
Cô nhìn lên chùm bong bóng, ôi trời bây giờ còn ai làm theo cách cổ lỗ sỉ thế này viết chữ lên bong bóng mới ghê chứ.
- Will you marry me?! Hừ Minh Thái mà thấy thì sao nhỉ. A muốn xem phản ứng quá đi mất.
Cô gọi cho hắn, một cuộc, hai cuộc, ba cuộc, không hề bắt máy. Đã hơn tám giờ tối, cô đi loanh quanh hơn một tiếng đồng hồ rồi vậy mà Minh Thái vẫn không thấy đâu. Bực bội cô cầm chùm bong bóng chuẩn bị rời khỏi khu vực tổ chức, bất ngờ tiếng nhạc lại vang lên, những cánh hoa hồng bay theo gió rơi xung quanh, mọi người dừng khiêu vũ, quay lại nhìn cô. Ngọc Thư đứng hình, cô nên chạy đi không nhỉ sao bỗng nhiên lại thành tâm điểm thế này.
- Ngọc Thư.
Minh Thái đứng sau cô, cô quay lại nhìn hắn.
- Anh xin lỗi, để em đợi lâu rồi.
- Em ghét anh.
Còn đến nữa sao có giỏi đi luôn đi, cô giận giận giận. Bắt cô đợi lâu đến thế, một tiếng chứ ít gì.
- Hừm em sẽ lấy người tặng em chùm bong bóng này. Đừng hòng em lấy anh.
- Ồ tốt quá anh cứ sợ em không đồng ý. Không uổng công một tiếng đồng hồ anh ngồi bơm bong bóng, còn tỉ mỉ viết câu cầu hôn lên đó nữa.
Ngọc Thư hoá đá, hình như ban nãy cô có nói gì đó liên quan đến bong bóng. Bây giờ rút lại được không nhỉ.
- Lê Nguyên Ngọc Thư, đồng ý lấy anh nhé. Anh sẽ chăm sóc, yêu thương em cả đời. Dù cho anh có chết đi thì tình yêu anh dành cho em vẫn còn tồn tại mãi mãi.
Anh yêu em
- Đồng ý đi, đồng ý đi, đồng ý đi.
Đám đông phía sau thúc giục cô, nhìn là biết bị Minh Thái mua chuộc hết rồi.
- Em không cần tiền bạc, địa vị, quyền lực mà anh mang lại, em chỉ cần ánh mắt của anh luôn nhìn duy nhất em là được.
Cô cười, một nụ cười hạnh phúc nhất khi tìm kiếm được một người đàn ông yêu thương mình như Minh Thái.
- Em đồng ý đi, anh mỏi chân quá.
- Phạt anh đến trễ.
- Lần sau anh không dám nữa.
- Phan Minh Thái, anh cầu hôn thành công rồi.
Phía sau cô pháo hoa được bắn lên bầu trời. Từng chùm rực rỡ thi nhau thắp sáng cả trời đêm. Tuổi trẻ cũng như pháo hoa chỉ toả sáng một lần. Tuổi trẻ của cô và cả Minh Thái đã lãng phí quá nhiều rồi từ bây giờ cũng nên toả sáng rực rỡ trước khi bước qua cái tuổi đầy đam mê và nhiệt huyết này.
Chiếc nhẫn kim cương nằm yên, toả sáng trên ngón áp út. Đó là minh chứng cho tình yêu mà Minh Thái dành cho cô. Bền vững và lấp lánh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT