- Ổn rồi, em không phải lo nữa. Con bé qua cơn nguy hiểm rồi. Chỉ cần ở lại vài hôm để anh kiểm tra não bộ một lần nữa, nếu không có di chứng gì thì sẽ sớm được xuất viện thôi. Hiện con bé mới tỉnh lại nên mọi người hạn chế vào đông nhé.
- Em biết rồi, cảm ơn anh Hưng. Mẹ nó cảm ơn rối rít
- Chị cho em cốc nước. Với cả chị nói ba mẹ vào đây hộ em nhé. Em cảm ơn. Nó nói rành mạch, mọi chuyện nó sẽ giải quyết hết trong hôm nay.
***
- Thư con sao rồi. Làm ba mẹ sợ quá.
- Ba mẹ chuyện ly hôn của hai người... vẫn tiếp tục sao. Nhất thời ba mẹ nó im lặng, họ không thể ngờ bé con ấy nhớ lại hết bao gồm cả chuyện ly hôn của họ.
- Ba... sống với nhau một thời gian lâu như vậy hai người vẫn quyết định ly hôn.
- Đây là chuyện của người lớn con không nên xem vào.
- Lúc nào ba mẹ cũng nói như vậy. Ba mẹ có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của con và anh Khang. Sao ba mẹ ích kỷ quá vậy. Khoảng thời gian vui vẻ trước đây của gia đình mình tất cả là giả dối sao. Ba mẹ đã chăm sóc con khi con bị mất trí nhớ cả một thời gian dài như vậy mà hai người vẫn khăng khăng ly dị.
- Bình tĩnh đi nào con gái. Ba mẹ sẽ suy nghĩ lại được chứ.
- Nếu ba mẹ vẫn cứ giữ quyết định ấy thì con xin lỗi coi như con chưa từng tồn tại.
Nó lạnh lùng. Con sẽ biến mất cho ba mẹ xem. Ba mẹ Ngọc Thư đưa mắt nhìn nhau.
- Con muốn nghỉ ngơi. Ba mẹ ra ngoài đi ạ.
- Vậy con nghỉ ngơi đi nhé, có việc gì cứ gọi ba mẹ.
- Vâng ạ.
Có những thứ bề ngoài tưởng chừng như hạnh phúc nhưng thật ra bên trong lại rỗng toét. - Ngọc Thư.
- Thiên Duy,Minh Tuyết.
- Đỡ hơn chưa đầu còn đau nữa không.
- Tao ổn mà Tuyết. Không sao nữa rồi.
- Mày làm tao sợ chết đi được. Minh Tuyết nhào xuống giường bệnh ôm nó.
- Ngọc Thư, ba mẹ sẽ ly hôn trong 3 ngày nữa. Vũ Khang đưa cho nó một xấp hồ sơ.
- Anh... anh giúp em một việc được không.
- Chuyện gì.
- Em muốn đi đâu đó thật xa anh giữ bí mật giúp em nhé.
- Ngọc Thư...
- Em mệt rồi muốn đi đâu đó xa khoảng một thời gian khi nào em suy nghĩ kỹ rồi em sẽ quay về.
- Chuyện này...
- Nếu anh không chịu em sẽ tự mình trốn đi.
- Thôi được anh giúp em. Vũ Khang hiểu một khi con bé nói là làm thà để anh biết vị trí của nó còn hơn lạc mất. Ngoài Ngân Thùy thì Ngọc Thư chính là nữa thế giới của anh. Mất đi con bé anh thật sự cảm thấy rất sợ.
Ngày ba mẹ Ngọc Thư chuẩn bị đưa đơn ly hôn lên tòa cũng là ngày Ngọc Thư rời đi. Minh Thái chạy đến sân bay tìm nó như tên điên nhưng rốt cuộc người chẳng thấy đâu chỉ thấy trong lòng tất cả như chết rồi. Trên bầu trời con chim sắt khổng lồ mang người con gái mà cậu yêu đến một phương trời khác, mang theo cả trái tim của cậu đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT