Dịp Tết đến, Tô Vận Cẩm và Trình Tranh đều được nghỉ
bày ngày. Năm trước cả hai người đều đã không về nhà ăn Tết, bên nhà Trình
Tranh thì vẫn ổn, bố mẹ anh thi thoảng đều bớt chút thời gian hoặc mượn lý do
đi công tác để bay qua đây thăm anh, Tô Vận Cẩm thì phức tạp, một đằng thì nhớ
nhung, một bên lại né tránh. Trước Tết năm nay, mẹ đã gọi điện từ sớm, bảo cô
bắt buộc phải về nhà. Lý do quan trọng hơn là, đợt trước đó có nghe mẹ cô thổ
lộ trong điện thoại, xưởng may mặc của dượng, do các đối thủ khác cạnh tranh
khốc liệt, thêm nữa kinh doanh không khéo, một năm trở lại đây bị thua lỗ không
ít, cực chẳng đã, năm nay phải hạ giá bán đứt luôn, tốt xấu gì cũng trả được
hết nợ bên ngoài. Bây giờ, một nhà ba người bọn họ đều dựa vào một ít tích cóp
mấy năm nay của dượng, tuy không đến nỗi khốn khổ cùng quẫn, thế nhưng miệng ăn
núi lở, cuộc sống hàng ngày khác hẳn khi xưa. Quan hệ của Tô Vận Cẩm với dượng
tuy không đến mức mười phần thân tình, thế nhưng ân tình dượng chu cấp cho cô
học đại học năm nào cô vẫn ghi nhớ không sót chút nào trong lòng, huống hồ lại
có cả mẹ nữa, cả về tình về lý, cô đều nên về nhà xem xét tình hình một lượt.
Trước Giao thừa một hôm, Tô Vận Cẩm cùng Trình Tranh đáp máy bay về tỉnh nhà,
vừa bước ra cửa sân bay, đã có bố mẹ Trình Tranh cùng tài xế chờ sẵn bên ngoài.
Bố mẹ anh nằn nì giữ Tô Vận Cẩm về nhà họ mấy hôm, thế nhưng Tô Vận Cẩm sốt
ruột muốn về, thêm nữa nghĩ đến việc mình và Trình Tranh còn chưa lấy nhau, Tết
nhất quan trọng đến nhà ở người ta ở sao đành, thế nên khéo léo khước từ. Cả
nhà Trình Tranh níu kéo không được, chỉ đành bảo xe đưa cô về huyện nhà, Trình
Tranh cũng đích thân tiễn cô tới tận nhà mới quay về.
Mẹ tuy sớm biết Tô Vận Cẩm hôm nay về nhà, thế nhưng vừa nhìn thấy con gái, vẫn
không tránh nổi mừng vui buồn khổ lẫn lộn. Tô Vận Cẩm lẽ nào lòng dạ không chút
xao động, hơn một năm không gặp mặt, mẹ đã tiều tụy đi nhiều, hiển nhiên có thể
thấy là biết bao nhiêu khốn quẫn lúc trò chuyện trên điện thoại đều chỉ là nói
giảm nói tránh qua quýt cho xong, đến cả dượng cũng không thể thấy đâu thần
thái bay bổng như trước kia.
“Em gái” trong nhà dượng tuổi vẫn còn nhỏ, cũng không nhiều lời, tính tình lại
rất ngoan ngoãn, trông thấy Tô Vận Cẩm một mực gọi “chị”. Tô Vận Cẩm từ bé một
mình, nghe thấy câu gọi chị này, nhất thời cảm động tới nỗi chẳng nói ra được
là vị gì. Có điều, cô không phải là người giỏi biểu lộ, nên cũng không nói gì
nhiều, chỉ cứ nhìn vào cô em gái đột nhiên mới mọc thêm ra mà mỉm cười.
Ăn cơm xong, Tô Vận Cẩm cùng mẹ dọn dẹp chén bát xong xuôi, hai mẹ con trò
chuyện tâm tình trong phòng mẹ. Cô nhét vào tay mẹ cuốn sổ tiết kiệm mới mang
về theo mình, nói đây là một ít lòng hiếu thảo của con gái. Mẹ cô đẩy đi đẩy
lại một hồi, cuối cùng cũng chịu nhận. Thực ra Tô Vận Cẩm đi làm hơn nửa năm,
tích cóp cũng không được nhiều, có điều thành phố cô đang ở suy cho cùng về
kinh tế cũng phát đật hơn ở đây, mà thu nhập của cô cũng có thể coi là ở mức
trung lưu. Bình thường ở cùng nhà với Trình Tranh, trước nhất là khoản chi lớn
là tiền thuê nhà có thể bỏ đi được, cho dù trong sinh hoạt hàng ngày cô không
chịu để Trình Tranh gánh vác hết các khoản chi tiêu, nhất quyết trả tiền điện
nước lặt vặt này nọ, thế nhưng cuối cùng cũng là có anh bên cạnh, cũng dễ dàng
thoải mái hơn một thân một mình ngược xuôi bươn chải ở ngoài nhiều. Cô không
biết rằng biếu mẹ một chút tiền này có phải là đem muối bỏ bể hay không nữa,
nhưng rốt cuộc cũng đã là tận lòng hiếu đễ của bản thân.
Mẹ cô bảo, thực ra khoảng thời gian khó khăn nhất của cả nhà đã qua rồi, dượng
nhàn rỗi ngồi nhà một đợt, đến gần đây nhờ một người bạn giới thiệu, được tuyển
vào làm quản đốc một xưởng may mặc trên tỉnh, qua Tết sẽ được nhậm chức. Tuy
nói là làm thuê cho người ta, thế nhưng quy mô của xưởng may mặc sắp tới lớn
hơn rất nhiều so với xưởng sản xuất tư nhân vốn có của ông, đãi ngộ cũng rất
tốt, công việc này, nói là như chết đuối vớ được cọc cũng chẳng quá lời.
“Thế này cũng tốt, tất cả nhờ dượng cũng là người có bản lĩnh.” Lòng dạ Tô Vận
Cẩm cũng được nhẹ nhõm đi nhiều.
“Dượng tuy là có bản lĩnh, thế nhưng cũng phải dựa vào may mắn nữa”, mẹ cô thở
dài.
Tô Vận Cẩm không nhắc tới việc ấy nữa, chỉ quanh co vòng vèo hỏi thăm mẹ, xem
dượng đối với mẹ cô ra sao. Mẹ cô chỉ hơi đỏ mặt bảo, đến tuổi này rồi, bà cũng
chẳng có gì đòi hỏi cao xa. Trông dáng vẻ của mẹ, Tô Vận Cẩm hiểu được,mẹ đã
tìm được người có thể phó thác hết quãng đời còn lại. Là phận con gái, ngoài
vui mừng ra, cô còn có thể làm gì nữa đây? Bên cô giờ cũng đã có Trình Tranh bầu
bạn, nếu bố cô ở trên trời có thiêng, trông thấy vợ con thân yêu nhất đã có
chốn tựa nương, hẳn cũng yên lòng an nghỉ.
Tâm sự giải tỏa hết, Tô Vận Cẩm bỗng cảm thấy thanh thản hơn nhiều, bữa cơm tất
niên đêm giao thừa, một nhà bốn người cùng ăn với nhau một bữa vui vẻ ấm cúng.
Tô Vận Cẩm thậm chí còn cụng ly mấy lượt với dượng, chuyện trò cười nói với em
gái. Sau bữa cơm cô chỉ cảm thấy hai má nóng bừng, thế nhưng trong lòng thì
dâng lên thứ cảm giác thảnh thơi bình yên hiếm có, đang tính gọi điện thoại cho
Trình Tranh, anh đã nhanh tay gọi trước cho cô.
Trình Tranh ở đầu kia điện thoại một mực kêu gào nhớ cô, đúng là cái kiểu một
ngày không rời xa nổi, còn nói là anh muốn bố mẹ hai bên gặp mặt một lần, cũng
coi như là chính thức công khai mối quan hệ của hai người. Tô Vận Cẩm do dự một
hồi, vẫn cảm thấy quá gấp gáp vội vàng, thế nhưng hơi men bốc lên, lúc say sưa
lơ lửng không cự nổi cái nhõng nhẽo nài nỉ của Trình Tranh, nên cũng nhận lời.
Cô chỉ buột miệng nhận lời, không ngờ hành động của Trình Tranh lại nhanh chóng
đến thế. Sáng bảnh mắt ngày hôm sau, anh đã gọi vào di động cho cô bảo bố mẹ
anh hiện giờ đang sẵn thời gian, hỏi Tô Vận Cẩm muốn quyết định địa điểm gặp gỡ
ở đâu. Tô Vận Cẩm đở khóc dở cười, hôm nay là ngày mồng một Tết, làm gì có kiểu
ngày này mà bố mẹ hai bên gặp mặt bao giờ, năm lần bảy lượt giải thích lý lẽ,
anh mới miễn cưỡng đồng ý lui lại một ngày, lại nói rõ là bố mẹ anh bằng lòng
để bên gia đình Tô Vận Cẩm dàn xếp, tùy ý tìm một nơi nào đấy dưới huyện nhà cô
để tụ họp một lần.
Nói chuyện điện thoại xong xuôi, Tô Vận Cẩm đành kể lại sự tình với mẹ và
dượng, ai ngờ hai người nghe xong mà như thể giáp mặt quân địch, một mực nói
làm sao có thể làm phiền gia đình thông gia tương lai đến chỗ nhỏ hẹp tuềnh
toàng thế này được, đương nhiên phải để cả nhà mình đích thân lên tỉnh mới
không thất lễ. Tô Vận Cẩm cũng nghe theo hai vị, buổi tối hôm ấy truyền đạt lại
ý nguyện của dượng và mẹ cho bên nhà Trình Tranh. Gia đình Trình Tranh tỏ ý tôn
trọng ý nguyện của bên nhà cô, bèn hẹn ở một nhà hàng quen trên tỉnh. Cuối
cùng, bố Trình Tranh còn tự mình gọi điện thoại đến chính thức ngỏ lời mời gia
đình Tô Vận Cẩm, mọi việc như vậy là đã sắp xếp xong xuôi.
Thực lòng Tô Vận Cẩm không ngờ rằng một cuộc gặp gỡ giản dị mà cô vốn tưởng
tượng ra lại trở nên trịnh trọng to tát đến thế, thế nhưng mọi sự đến nước này,
đã cưỡi lên lưng hổ không thể xuống, chỉ đành để mặc tự nhiên.
Sáng sớm ngày mùng Hai, mẹ và dượng từ sớm đã thức dậy chuẩn bị đến nơi đến
chốn, thúc cả Tô Vận Cẩm cùng em gái dậy luôn. Tô Vận Cẩm trông thấy mẹ cô vận
bộ đồ tươm tất nhất trong tủ quần áo của bà, trên người dượng nghiêm chỉnh bộ
com lê mặc hôm làm lễ thành hôn với mẹ, ngoài chút cảm giác buồn cười, trong
lòng cô cảm động lắm. Bất kể nghèo hèn hay giàu có, tấm lòng những người làm bố
mẹ đều như nhau. Cả nhà căng thẳng sửa soạn một hồi cuối cùng cũng xuất hành,
trước khi lên xe, em gái vì nhớ chưa nhớ kỹ những câu cát tường được người lớn
dạy để nói lúc gặp bố mẹ Trình Tranh, bị dượng mắng mỏ mấy câu, Tô Vận Cẩm vội
vàng khuyên giải. Đợi đến lúc mua bán xong xuôi mấy món đặc sản địa phương làm
quà gặp mặt, ngồi xe hơn một tiếng, lúc lên đến tỉnh đã xế trưa, Tô Vận Cẩm
không cho Trình Tranh qua nhà đón cô, mà vẫy một chiếc taxi ở gần bến xe đi
thẳng tới nhà hàng đã hẹn.
Xe dừng lại trước nhà hàng gia đình Trình Tranh đã đặt, xuống xe xong, Tô Vận
Cẩm dò xét một lượt tòa nhà trước mặt cô. Sau khi đi làm, cô cũng trải ít nhiều
sự đời, công trình trước mặt cô đây nhìn từ cửa vào tuy không đến nỗi lộng lẫy,
thế nhưng đại sảnh rộng rãi khoáng đạt, tuy tọa lạc ở trung tâm thành phố nhưng
vẫn giữ riêng vẻ tĩnh lặng giữa đông đúc ồn ào, xe cộ tứ bề cũng thưa thớt ít
ỏi, rõ ràng không phải là nhà hàng đối ngoại bình thường, mà là một nơi hội họp
riêng tư nhiều hơn.
Trình Tranh đã ra tận cửa đón, trông thấy mẹ và dượng Tô Vận Cẩm liền bước lên
chào hỏi chúc mừng. Mẹ và dượng cô vội vã đáp lễ, thấy Trình Tranh đòi xách đỡ
đồ trong tay họ, hai người nỡ lòng nào để anh phải vất vả. Tô Vận Cẩm chỉ cười
bảo: “Dượng à, để đám trẻ tụi con xách, cũng là nên mà”. Trình Tranh cười hì hì
giành lấy, theo chân một người có dáng vẻ là giám đốc ở đây dẫn nhà Tô Vận Cẩm
lên phòng ăn thuê riêng ở tầng hai.
Lúc người phục vụ đẩy cửa, mẹ khẽ khàng hỏi Tô Vận Cẩm một câu: “Con gái, trên
người mẹ không có chỗ nào không ổn chứ?”. Tô Vận Cẩm không nói gì, chỉ lặng lẽ
siết chặt tay mẹ.
Khi họ vào trong, bố mẹ Trình Tranh đã đứng sẵn dậy khỏi chỗ ngồi chờ đón, hai
bên hàn huyên một lát mới ai ngồi chỗ nấy. Trong lúc ngồi vào chỗ, dượng cứ một
mực đòi Trình Tranh ngồi xuỗng trước rồi mình mới chịu ngồi, Tô Vận Cẩm ở ngay
cạnh, Trình Tranh nào dám lẫn lộn thứ bậc, cứ chỉ nhường mãi, tận đến lúc bố
anh mở lời đích thân mời dượng ngồi xuống trước, việc này mới xong. Tô Vận Cẩm
trong lòng có phần thắc mắc, nhưng chỉ nghĩ là việc dượng khiêm nhường quá mức,
nên cũng chẳng nói gì.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện phiếm, nhân viên phục vụ đã lần lượt bày
các món lên bàn. Bố mẹ Trình Tranh đều ăn vận giản dị, không hề phô trương lộng
lẫy, có điều về ăn nói cử chỉ, vẻ nho nhã của người đàn ông cùng với vẻ đoan
trang tế nhị của người phụ nữ, tự nó đã toát ra phong thái hơn người, hai vị
cũng thể hiện là những vị phụ huynh đời thường, cùng đàm luận chuyện nhà chuyện
cửa với hai vị đồng niên rất có khả năng sẽ trở thành thông gia tương lai.
Trình Ngạn Sinh tuy hòa nhã thân thiện nhưng khá kiệm lời, khí chất đậm vẻ
quyển thư học giả, Chương Tấn Nhân tất bật mời chào, lễ tiết chu toàn còn mẹ và
dượng Tô Vận Cẩm thì lại tỏ ra quá lúng túng.
Thức ăn dọn lên đã tươm tất, hai vợ chồng Trình gia nâng ly rượu nhỏ trước mặt,
mở lời: “ Đồ ăn ở đây tuy chưa đến mức xuất sắc, thế nhưng nơi chốn thanh khiết
khó kiếm, rất để thích hợp để thân bằng cố hữu tụ họp, xin các vị chớ khách sáo
xa lạ, trước hết mời cạn một ly này, mừng dịp xuân sang Tết đến, hai gia đình
chúng ta lần đầu tiên chính thức gặp mặt”.
Thế là cả mấy người đều nâng ly, trừ cô em gái nhỏ vẫn đang còn đi học, tất cả
những người còn lại đều cạn chén. Tô Vận Cẩm với Trình Tranh uống hết rượu
trong ly, hai người nhìn nhau mỉm cười. Còn chưa ngồi xuống, dượng Tô Vận Cẩm
đã cầm lấy bình rượu, rót thêm một ly cho Trình Ngạn Sinh ngồi ngay bên cạnh.
Trình Ngạn Sinh cúi người tỏ ý cảm ơn, dượng lại rót tiếp cho Chương Tấn Nhân,
Chương Tấn Nhân khoát tay gọi nhân viên phục vụ, vội vã nói: “Bác khách khí
quá”.
Dượng nâng ly lên bảo: “Nào phải tôi khách khí, Viện trưởng Trình, Tổng giám
đốc chương, ngàn vạn lời cũng không thể nói hết lòng biết ơn của tôi đối với
hai vị đây, chúng tôi cũng không biết nói năng hoa mỹ, chỉ có thể dùng một ly rượu
này để cảm tạ tấm lòng chiếu cố của hai vị”.
Đôi đũa trong tay Tô Vận Cẩm khựng lại giữa chừng, cô nghi ngại nhìn dượng và
vợ chồng Chương Tấn Nhân nhà cửa Bà Chương khẽ ho một tiếng, khuôn mặt vẫn tươi
cười như thường: “Đều là người nhà mình cả, sao phải khách sáo như vậy, Trình
Tranh, mời hai bác dùng đồ ăn đi con”. Trình Tranh liếc Tô Vận Cẩm một cái,
nhanh nhảu bảo người phục vụ lấy thêm súp cho mẹ và dượng Tô Vận Cẩm, rồi lại
tự mình cầm đũa gắp thức ăn cho Tô Vận Cẩm.
Tô Vận Cẩm lờ mờ cảm thấy có cái gì đó không ổn, thế nhưng Trình Ngạn Sinh
chuyển ngay chủ đề, hai bên chỉ trò chuyện nhà cửa bình thường, không khí cũng
coi là chan hòa. Giữa bữa Chương Tấn Nhân hỏi đến chuyện sức khỏe của mẹ Tô Vận
Cẩm có được không, mẹ cô đã đáp lời: “Cũng được ổn cả, cảm ơn bà nhớ đến,nếu
không phải vì đợt trước sức khỏe tôi có phần suy nhược, ông Trương nhà tôi đã
đi lên nhà máy luôn được rồi”.
Trình Tranh hấp tấp cướp lời: “Đúng là sức khỏe quan trọng nhất”.
Dượng Tô Vận Cẩm nói với Chương Tấn Nhân: “Nhưng bà cứ yên lòng, Tổng giám đốc
Chương, qua Tết là tôi sẽ lên gặp Giám đốc Lý ngay, công việc ở xưởng may mặc
tôi rất rành, bà giao cho tôi thì…”.
“Dượng à, dượng ăn thử cái này đi, ngon lắm đấy.” Tô Vận Cẩm gắp thức ăn cho
dượng, ngắt ngang lời ông đang nói dở.
Cô đã hiểu ra cái trịnh trọng bày vẽ, khiêm nhường cẩn thận của dượng và mẹ cô
từ đâu mà ra. Đúng là cô đã quá ngu ngốc, từ đầu đã phải nghĩ ra rằng dưới gầm
trời này làm gì có chuyện suôn sẻ đến vậy, bên này dượng vừa mới mất việc, bên
kia đã có công việc tốt đến nhường ấy mò đến tận nơi, hóa ra là như thế.
Đang nói chuyện, chiếc áo khoác Chương Tấn Nhân vắt sau lưng ghế bị trượt rơi
xuống đất, chưa đợi đến lúc người phục vụ kịp phản ứng, dượng đã nhanh chân lẹ
tay nhặt lên, tỉ mẩn phủi đi chỗ bụi bặm vô hình, đặt ngay ngắn vào chỗ cũ,
khuôn mặt thật thà hiền hậu ấy hớn hở nụ cười lấy lòng. Tô Vận Cẩm cụp mi mắt
xuống, thứ cảm giác này sao quen thuộc quá đỗi. Cô cơ hồ đã quên bẵng cảnh
tượng của năm năm về trước, chiếc phong bì quyên góp nặng trình trịch trong tay
Mạnh Tuyết, cũng giống hệt như chiếc áo khoác của Chương Tấn Nhân, đỏ đến nỗi
làm cô váng vất. Đã bao nhiêu năm rồi, hóa ra mọi thứ chẳng hề thay đổi.
Tô Vận Cẩm ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Trình Tranh, bọn họ đều
biết, chỉ có một mình cô bị bưng tai bịt mắt. Nhưng cô có quyền gì mà không vui
mừng kia chứ, cả bố mẹ Trình Tranh nữa, họ cũng chỉ là có lòng tốt, vì Trình
Tranh yêu cô, thế nên họ mới giúp đỡ cho gia đình cô, mà trên thực tế thì đúng
là dượng và mẹ cô cần đến công việc này.
Cô cũng cười đáp lại Trình Tranh, cúi đầu đưa một miếng vào miệng, món nấm đầu
khỉ om nước cốt bào ngư này cô chưa ăn bao giờ, sao vị lại đắng ghét thế này?
Cô nhẫn nại nhai thật kỹ càng, gắng gỏi nuốt trôi, sau đó mỉm cười như thường.
Ăn uống xong xuôi, vợ chồng Chương Tấn Nhân chào mời cả nhà Tô Vận Cẩm ở lại
trên tỉnh chơi mấy hôm, Tô Vận Cẩm và mẹ cô đều bảo phải ở nhà còn có bà con họ
hàng phải đi thăm, hai người mới không nài ép nữa.
Trình Tranh kéo Tô Vận Cẩm sang một bên, bảo: “Bà con thì để mẹ với dượng em đến
thăm là được rồi. Em ở lại đây đi”. Tô Vận Cẩm cười đáp: “Ngày nào hai đứa cũng
ở với nhau anh chưa chán hay sao”. Anh chàng liền cười ranh mãnh ghé sát tai cô
thì thầm một câu, mặt Tô Vận Cẩm đỏ bừng lên, trừng mắt lườm anh chàng. Phía
bên này mấy người lớn nhìn bộ dạng của cặp đôi trẻ tuổi, đều chỉ cười cười
chẳng nói năng gì.
Về đến nhà bằng chuyến xe đêm, vừa mới thay dép xong, em gái đột nhiên hỏi một
câu: “Hôm nay nhà mình đi gặp nhà của người yêu chị gái hay là ông bà chủ của
bố thế ạ?”
Tô Vận Cẩm sững người, ngay lập tức nghe thấy dượng mắng em gái: “Trẻ con không
biết gì, sao mà lắm lời thế?”
Em gái thấy oan ức quá, cãi lại mấy câu, tay dượng liền giơ lên cao, Tô Vận Cẩm
vội vã giằng ra, “Dượng đừng bực mình, trẻ con không biết gì, việc gì phải chấp
nhặt, huống hồ em nói cũng đâu có sai”.
Cô đẩy em gái vào buồng, trông thấy mẹ nhìn cô với thái độ rất phức tạp.
“Vận Cẩm, dượng không có tài cán gì, dượng với mẹ cũng không muốn giấu con, thế
nhưng tình cảnh gia đình mình như thế này, mẹ con sức khỏe lại không tốt…”
Tô Vận Cẩm cởi áo khoác, phủi phủi đám bụi bặm vô hình, “Đã là người trong nhà,
nói mấy lời này gì nữa, dượng à, hai người hôm nay cũng mệt rồi, sửa soạn một
chút rồi đi nghỉ sớm đi ạ”.
Cô quay người bước về phòng, tay của mẹ đã rón rén giật giật gấu áo cô.
“Vận Cẩm…”
Tô Vận Cẩm nhìn người thân yêu duy nhất trên đời của cô, mỉm miệng cười, “Mẹ à,
mọi người làm sao thế. Đây không phải việc gì tồi tệ, cho dù là nể mặt người
quen biết, thế nhưng nếu dượng không có tài cán gì, nhà Trình Tranh cũng chẳng
đỡ đần được đâu”.
“Nếu không phải là nhà mình khó khăn quá, mẹ với dượng cũng không cam lòng để
con phải khó xử đâu, con là con gái của mẹ, mẹ lúc nào chả mong con sống sung
sướng hơn mẹ, xem ra, con trai nhà họ Trình đối với con tốt lắm, bố mẹ cậu ấy
cũng là người tốt”.
Tô Vận Cẩm vỗ nhẹ vào mu bàn tay mẹ, “Dượng công ăn việc làm suôn sẻ, mọi người
được bình an, với con cũng là việc tốt lắm rồi”.
Trước lúc đi ngủ, Tô Vận Cẩm nhận được tin nhắn của Trình Tranh gửi: “Anh nhờ
mẹ giúp dượng, cũng chỉ muốn làm em vui thôi”. Tô Vận Cẩm đặt chiếc điện thoại
lên ngực, hồi lâu mới nhắn lại cho anh: “Lẽ nào em còn không biết hay dở ra sao
ư, em hiểu mà, cảm ơn anh”. Cô chẳng có tư cách gì bắt những người cô yêu
thương phải dẫm bước trên băng mỏng.
Kỳ nghỉ Tết qua đi, Tô Vận Cẩm cùng Trình Tranh quay
trở lại thành phố G. Cuộc sống cứ trùng lặp ngày này qua ngày khác, Tô Vận Cẩm
cũng cố gắng ép mình không nghĩ đến chuyện công việc của dượng nữa, cô không
cam lòng để chuyện này làm đảo lộn cuộc sống bình thường của cô và Trình Tranh,
chỉ hy vọng bên phía dượng hết thảy thuận lợi, gắng tâm gắng sức ở nhà máy mới,
cũng là không phụ lại lòng tốt của bố mẹ Trình Tranh.
Đám cưới của Thẩm Cư An và Chương Việt được cử hành vào dịp cuối tuần thứ hai
sau dịp Tết. Vì Chương Việt đã sống ở nước ngoài nhiều năm, thẩm thấu phong tục
Tây phương vô cùng sâu sắc, thêm nữa mẹ cô lại là tín đồ Thiên chúa ngoan đạo,
vậy nên hôn lễ về cơ bản cử hành theo lối Tây phương. Cả quá trình diễn ra nghi
thức tuyệt không hề phô trương xa hoa như Tô Vận Cẩm vẫn tưởng tượng ban đầu,
trái lại được tiến hành trong bầu không khí vô cùng trang trọng trầm lắng,
khách được mời đến tham dự cũng chỉ là bạn bè thân thiết và một ít đối tác làm
ăn vẫn thường qua lại khăng khít, ký giả và những người hiếu kỳ vốn nghe tiếng
mà đến đều được khéo léo chặn lại bên ngoài cửa. Đám cưới được lựa chọn diễn ra
trên thảm cỏ của một khách sạn đứng tên Chương gia, sau phần nghi thức là đến
tiệc buffet nhẹ nhàng, thoải mái.
Tô Vận Cẩm tự lấy cho mình một ly nước từ tay người phục vụ, rồi ngồi ở một
chiếc ghế dài bên cạnh bụi cây thấp le te, im lặng tận hưởng nắng ấm. Trình
Tranh lúc trước còn quanh quẩn bên cô, dẫn cô tới gặp gỡ chào hỏi từng bạn bè
thân thích một. Dần dà, gặp càng lúc càng nhiều người quen, trong đó có rất
đông bạn bè cung chơi với anh và Chương Việt từ thưở nhỏ, đều là con em nhà
quyền quý gia cảnh tượng tự như hai người bọn họ vậy, bao năm không gặp gỡ tụ
họp một nơi, có nhiều lắm những chuyện cười vui kể chẳng hết, Tô Vận Cẩm không
góp lời vào nổi, cũng không muốn ngắt lời họ, thoái thác là muốn đi loăng
quăng, một mình rút lui thật lặng lẽ.
Cô nhấp một hớp đồ uống, hít một hơi thật sâu thứ hương thơm riêng có của thảm
cỏ xanh, ngắm nghía khung cảnh lộng lẫy xa hoa xung quanh. Nếu như không có
Trình Tranh thì đây là một thế giới cô hoàn toàn chẳng thể tưởng tượng ra. Bình
thường anh ở ngay bên cạnh, cô chẳng cảm thấy anh có gì đặc biệt khác người,
đến hôm nay mới vào vị trí một kẻ đứng ngoài để nhìn vào anh thật công bằng,
mới thấy đứng giữa một đám người trẻ trung đẹp đẽ cùng trang lứa, anh vẫn đáng
gọi là cây cao nổi bật giữa rừng. Anh cùng với Chương Việt ở giữa bạn bè nói
cười thư thái, mặt mày tươi tắn, đấy mới là thế giới thuộc về họ.
Thế nhưng, Thẩm Cư An đang khoác chặt trong tay Chương Việt chẳng mấy góp lời,
trước sau anh vẫn chỉ giữ một nụ cười tươi tắn kèm bên cô vợ mới cưới, bộ Tây
phục cắt may chỉn chu tươm tất vận trên người, càng tôn thêm vẻ thần thái đẹp
đẽ như ngọc chạm của anh. Tô Vận Cẩm cảm thấy Thẩm Cư An càng lúc càng giống
một bức tượng tạc từ ngọc, nhìn qua thì nuột nà mê đắm lòng người, thực ra thì
lạnh băng cứng cỏi, nếu đã hiểu rõ anh, sẽ phát hiện ra rằng đến nụ cười của
anh cũng xa cách đến thế - mà ngay cả lúc này anh cũng chẳng chuyên tâm cho
lắm.
Phát hiện này khiến Tô Vận Cẩm cảm thấy rất đáng nghiễn ngẫm thêm, trong số
những người có mặt ở nơi này, ngoài Chương Việt ra, cô chính là người hiểu rõ
Thẩm Cư An nhất. Anh rất biết kiềm chế, tự ẩn mình vào rất sâu, cũng kiểm soát
rất tốt các trạng thái tình cảm, nhưng lúc này dù anh có cố hết sức che đậy,
nỗi lo lắng và bất an trong đôi mắt vẫn chẳng che giấu được Tô Vận Cẩm. Có điều
Tô Vận Cẩm không phải là người ưa rầy rà, Thẩm Cư An giờ đã bước ra khỏi cuộc
sống của cô, cô cũng chỉ là ngẫu nhiên đi thăm dò những bí mật ẩn giấu của
người khác mà thôi.
Cô ở một bên ngắm nhìn Thẩm Cư An sánh đôi cùng Chương Việt khá lâu, cuối cùng
không biết anh viện lý do gì với Chương Việt, sau đó lịch sự nói lời cáo từ với
những người còn lại rồi rời bước đi. Anh chầm chậm dạo loăng quăng như thể thư
thái vô sự, nhưng để ý kỹ thì hóa ra đang tỉ mẩn kiếm tìm thứ gì đó, có điều
hình như mãi vẫn chẳng tìm thấy đâu, nỗi lo âu trong mắt càng rừng rực, anh vô
thức bước về phía Tô Vận Cẩm.
“Đã tìm thấy chưa?”, Tô Vận Cẩm thấy anh bước lại gần, cứ cố tình né trong góc
tối thì cũng không tiện lắm, cô quả quyết cất giọng hỏi.
“Vận Cẩm à?”, anh lóe lên một ánh nhìn lạ lẫm, ngay lập tức lấy lại vẻ mặt bình
thường. “Sao lại một mình ở chỗ này?” Anh cười ung dung.
“Rơi mất thứ gì quan trọng hay sao?”, Tô Vận Cẩm không quanh co vòng vèo với
anh, hỏi thẳng luôn.
Thẩm Cư An không trả lời, ánh mắt dần dần nguội lại, sắc như dao, Tô Vận Cẩm
thì chẳng động tĩnh gì. Một lúc lâu, anh cười một tiếng, thần sắc chỉ còn trơ
lại vẻ ủ rũ, uể oải: “Ừ, một món đồ rất quan trọng. Anh bị mất cái nhẫn”.
Tô Vận Cẩm kinh ngạc, “Nhẫn á? Không phải ở trên tay anh hay sao?”. Cô nhìn
chiếc nhẫn kim cương lóng lánh trên ngón áp út của anh.
Thẩm Cư An giơ ngón tay lên, khẽ mỉa mai nhìn chiếc nhẫn trên tay, mặt kim cương
được cắt thật hoàn mỹ lóe lên những tia sáng lạ thường dưới ánh mặt trời,
“Không, không phải cái này. Là một cái nhẫn vàng bình thường thôi, anh làm rơi
mất rồi”. Vẻ thê lương cùng nỗi tuyệt vọng trong câu nói sau cùng của anh là
điều Tô Vận Cẩm hoàn toàn lạ lẫm, nỗi đau đớn khi đánh mất thứ bảo bối yêu dấu
như thế, cho dù là một người tâm cơ sâu xa đến đâu cũng chẳng thể vờ vịt nổi.
“Cần em giúp anh không?”, Tô Vận Cẩm hỏi.
Thẩm Cư An đang định đáp lời, đã nghe thấy tiếng bước chân từ sau lưng vang đến,
“Cư An, anh ở đây làm gì đấy, ơ, Vận Cẩm, em cũng ở đây à? Trình Tranh vừa nãy
tìm em khắp nơi đấy”. Chương Việt đứng cách đó không xa mủm mỉm cười.
“Nói chuyện gì rôm rả thế? Tìm chỗ nào cũng chẳng thấy anh đâu cả?” Chương Việt
nhìn chồng vẻ quở trách, gương mặt rạng lên nét diễm lệ ương bướng khó nói
thành lời.
“À, em làm rơi mất một thứ, vừa hay Cư An đi qua, thế nên đang nghĩ cách tìm
giúp em”, Tô Vận Cẩm nhanh trí nói.
“Mất cái gì?” Chương Việt lộ nét lo lắng.
“Một cái nhẫn.” Tô Vận Cẩm cũng tiện miệng đáp luôn sau lời của Chương Việt. Ai
ngờ Chương Việt hiện ngay vẻ “sao không chịu nói sớm”, cúi đầu rút từ ví đầm dạ
hội ra một chiếc nhẫn vàng trơn, “Đúng cái này không? Vừa rồi người phục vụ
nhặt được đưa cho chị, chị đang muốn hỏi xem của vị khách nào đánh rơi”.
Tô Vận Cẩm nhanh chóng quét qua mắt Thẩm Cư An, từ ánh mắt ấy cô đoán được ắt
hẳn là chiếc nhẫn này không sai vào đâu được, liền vội vã đón lấy, luôn miệng
cảm ơn Chương Việt. Chương Việt xua xua tay, “Cái này thì có gì mà cảm ơn chứ,
ngốc ạ. Có điều nếu là thứ đồ quan trọng, thì đừng có làm rơi lần nữa, không
phải lần nào cũng may mắn như thế này đâu. Đúng rồi, Vận Cẩm, chị với Cư An
phải đi lên kia chào hỏi mấy cô bác, em đi cùng luôn không?”.
Tô Vận Cẩm đương nhiên mỉm cười lắc đầu, Chương Việt và Thẩm Cư An vừa đi khỏi,
cô mới nhìn thấy hóa ra Trình Tranh đi ra đây cùng với Chương Việt, tình cờ lại
gặp một người bạn ở cách đấy không xa, dừng chân lại trò chuyện mấy câu, cũng không
rõ anh có nghe thấy những lời qua lại ở phía bọn họ không. Anh tạm biệt người
bạn, bước đến bên cô, giơ bàn tay ra rất lưu manh: “Nhặt được cái gì hay đấy,
anh xem nào?”. Tô Vận Cẩm lắc lắc chiếc nhẫn trước mặt anh một hồi đầy khiêu
khích: “Đã nhìn thấy chưa?”.
Đây chẳng phải là cái vừa rồi Chương Việt cầm hay sao, sao lại rơi vào tay em
thế?”.
“Chương Việt chỉ là nhặt được thôi”, Tô Vận Cẩm điềm đạm bảo.
Trình Tranh lộ vẻ thắc mắc: “Nhẫn của em á?”. Vận Cẩm cười, vỗ vỗ vào đầu anh:
“Lắm chuyện, đằng nào cũng không phải của anh”.
Trình Tranh nhảy dựng lên: “Đầu của đàn ông cứ vỗ tùy tiện thế à? Anh có phải
con cún đâu”.
Tô Vận Cẩm mừng là anh không tiếp tục cật vấn, thực ra cô có thuận miệng nhận
chiếc nhẫn là của mình, cứ nói đại là mẹ cho cũng được, như thế thì cũng xuôi,
thế nhưng không hiểu tại sao, cô không cam lòng lừa dối anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT