"Tổng giám đốc Minh, tôi, là tôi ạ!" Người đàn ông cúi đầu khom lưng, trên gương mặt hiện lên nụ cười lạnh, chỗ sâu trong đáy mắt mang theo một tia oán hận, cũng không dám lộ ra.

Minh Dạ Tuyệt cau mày ngó người đàn ông đang chào đón mình, cũng không nhớ đã từng gặp ông ta ở chỗ nào, vì vậy không để ý đến ông ta, xoay người đi về phía cửa.

"Tổng giám đốc Minh, tôi là Hách Chấn Tân, là ba của Duy Nhất! Ngài không nhớ tôi sao?" Trên mặt người đàn ông kia cố nở ra nụ cười lấy lòng, trên mặt lộ ra rất nhiều nếp nhăn, biểu hiện rằng mấy năm qua cuộc sống của ông không dễ dàng.

"Ba?" Nghe ông ta nói thế, Minh Dạ Tuyệt đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông kia, nghiêm túc hồi tưởng lại chút ký ức mơ hồ mình từng có. Chỉ là, bảy năm qua, dường như ông không có liên lạc gì với Duy Nhất, cũng không có đến thăm Duy Nhất, hôm nay tới đây làm gì? Hơn nữa, với loại đàn ông bán con gái để đổi lấy bình an cho mình, còn có tư cách tới nơi này sao?

"Đúng vậy, tôi là Hách Chấn Tân, hắc hắc he he, ngài nhớ ra rồi chứ?" Hách Chấn Tân cười nịnh nói.

"Nói đi, có mục đích gì?" Minh Dạ Tuyệt giận tái mặt, lạnh lùng nhìn người đàn ông đang đi tới, lời nói mang theo sự châm chọc.

Thứ người như thế này, anh gặp quá nhiều, tìm tới cửa đơn giản chỉ có hai chuyện, một là không có tiền, hai là gây rối.

Quả nhiên, anh đoán không lầm, lời nói kế tiếp của Hách Chấn Tân nghiệm chứng suy nghĩ của anh là thật.

"Ách. . . . . . , cái đó. . . . . . , Tổng giám đốc Minh à, tôi muốn mượn cậu ít tiền, không biết. . . . . ."

"Hả? Nhưng bây giờ tôi đã ly hôn với con gái ông, cũng không có lý do gì để cho ông tiền. Hơn nữa, đừng quên, nói đến tiền, ông vẫn còn thiếu nợ tôi!" Không đợi Hách Chấn Tân nói xong, Minh Dạ Tuyệt lập tức ngắt lời ông, xoay người đi vào cửa chính

"Ly hôn? Tại sao có thể như vậy?" Hách Chấn Tân hơi sững sờ, tự lẩm bẩm, vậy thì hiện tại ông phải làm thế nào? Nhưng khi giương mắt thấy cái người đàn ông kia đang đi vào cửa và có ý đóng cửa lại, trong mắt ông ta lại lộ ra một suy nghĩ sâu xa, vừa nghĩ ông đã lập tức lộ ra nụ cười gian, lần nữa đi về phía Minh Dạ Tuyệt.

"Tổng giám đốc Minh, xem như ngài nghĩ lại một chút đi? Dù sao tôi cũng được xem như là ba vợ của ngài, không cần phải đem chuyện kia quay mồng mồng chứ? Ngài có tiền như vậy, tôi chỉ mượn ngài một chút thôi, có đáng gì chứ?" Hách Chấn Tân vừa nói, vừa đi đến bên cạnh anh, nói như đó là chuyện đương nhiên.

Những năm qua, cuộc sống của ông không hề dễ dàng gì, ông đã từng buôn bán một chút nghĩ là sẽ Đông sơn tái khởi. Cũng không biết là vận khí của ông không tốt, hay ông căn bản không có duyên với chuyện làm ăn. Mỗi hạng mục ông làm liền lỗ vốn, trải qua một lần lại một lần như thế, ông đã hết hy vọng, không dám suy nghĩ đến chuyện làm ăn nữa, vốn tưởng rằng coi như không làm ăn, lấy số tiền năm đó bởi vì Minh Dạ Tuyệt cưới Duy Nhất mà cho ông và chút đất đai có được bán đi cũng có thể sống thật tốt nửa đời sau. Thật không nghĩ, hai mẹ con Mỹ Lệ chẳng tự giác, cứ tiêu tiền như nước, mỗi ngày đều ăn mặc trang điểm xinh đẹp, đi mua quần áo trang sức hàng hiệu, mỹ phẩm xa xỉ, không biết tiết kiệm gì cả, từ từ tiền cũng bị xài hết, những thứ bất động sản trong tay, của cải đều bán đi sạch sẻ. Cho đến đến bây giờ, bọn họ trừ chỗ ở có thể xem như tạm được thì chẳng còn gì nữa; thế mà hai mẹ con kia lại cố giữ tôn khiêm của phu nhân và đại tiểu thư, nói gì cũng không chịu ra ngoài làm việc, trong nhà không có nguồn kinh tế, tự nhiên sẽ trở nên khắc khổ. Ngày đã kham khổ một chút, nếu như bọn họ có thể hòa thuận thì cũng sống qua ngày được, nhưng hiện tại ông không thể thỏa mãn được thói hư vinh của mẹ con Trương Mỹ Lệ, nên hai mẹ con kia cứ oán giận ông. Mỗi ngày vừa gặp ông là mắng ông là phế vậy, đến vợ con cũng không nuôi nổi. Sau không có cách nào, ông nghĩ phải tìm một công việc gì đó để làm, dầu gì có thể duy trì được cuộc sống là tốt rồi, nhưng công việc tiền lương cao, không tới phiên ông làm, cứ bắt ông làm cán bộ nhân viên hạ đẳng, ông lại chẳng chịu làm.

Có một ngày, ông bỗng nhiên nhớ đến căn nhà từ, từ khi bọ họ đi căn nhà này đã bỏ hoang, cũng không có người ở. Vì vậy, ông đã muốn động đến căn nhà này. Nhưng ông không có chìa khóa, cũng còn quyền sở hữu căn nhà này, cho nên coi như ông có muốn bán nó đi, cũng không thể vào được. Sau đó qua một thời gian dài, ông cũng bỏ qua. Nhưng mấy ngày trước, khi ông đi tới nơi này, đột nhiên phát hiện phòng ốc nơi này đã thay đổi, không biết từ lúc nào, tường được sơn rất đẹp, cửa chính cũng đổi, hơn nữa quan trọng nhất là nơi này giống như đã có người sinh sống. Cho nên ngày ngày ông đều đứng đây thăm dò xem chủ nhà này là ai, sau mới phát hiện đây là nhà của Duy Nhất – người mà bảy năm trước ông đã gả đi. Hơn nữa, hiện tại cô đều đi xe hơi thay cho đi bộ, ăn mặc cũng là những bộ quần áo thời trang hiện đại, đó cũng giống như cuộc sống của ông trước kia, nếu không phải là đứa trẻ chết dầm này, có lẽ cuộc sống của ông phải của đẳng cấp thượng lưu. Tất cả đều làm mắt ông sáng rực, xem ra sau này ông sẽ có cuộc sống an nhàn rồi.

"Ông có thể đi kiểm tra, xem là thật hay giả." Minh Dạ Tuyệt cười nhạo một tiếng, đối với những người như thế này, anh vốn chẳng muốn để ý, nhưng anh lại sợ ngộ nhỡ anh nói quá mức, ông ta lại tìm Duy Nhất gây phiền toái

"Không sao à, dù đã ly hôn, còn có thể kết hôn lại! Chỉ cần cậu cho tôi năm mươi triệu. Không, năm trăm vạn là tốt rồi, tôi có thể giúp cậu để cho con bé quay về kết hôn với cậu!" Bộ dạng của Hách Chân Tân không giống như dáng vẻ của kẻ nói dối, suy tư một chút, vội vàng nói, mặc kệ như thế nào, có tiền là tốt rồi, năm trăm vạn, chỉ cần ông không giao số tiền này cho hai mẹ con kia, tiết kiệm một chút cũng có thể sống dư nửa đời sau

Chợt nghe đến cậu này của ông, Minh Dạ Tuyệt không nhịn được đưa cặp mắt nguy hiểm nhìn ông, một cỗ sát khí chợt vọt tới trái tim, anh không nghĩ ông ta dám bán Duy Nhất một lần nữa? Người như vậy làm sao xứng đáng làm cha? Thật không biết trước kia Duy Nhất sống thế nào nữa.

"Làm sao ông biết tôi muốn có cô ấy? Bảy năm trước, ông đã sớm đem con gái mình đi trả nợ, khuyên ông nên rời đi sớm một chỗ, đừng ở chỗ này quấy rầy." Minh Dạ Tuyệt đè lửa giận trong lòng xuống, làm bộ như không muốn nói chuyện với ông ta, nhưng trong lòng lại đã sớm hận không thể đem người đàn ông kia ra chặt thành trăm mảnh.

"Hả? thật sao? Nếu đã sớm bán, vì sao ngài Tổng giám đốc lại ở chỗ này không chịu đi? không phải có ý tứ gì với nó chứ? Chẳng lẽ cậu có ý tứ với căn nhà này? Vậy cũng tốt, chỉ cần cho tôi tiền, tôi sẽ giao căn nhà này lại cho cậu." Hách Chấn Tân nói lần nữa, vô luận như thế nào nhất định hôm nay ông phải cầm được tiền, căn phòng này tuy nói đã không thuộc quyền của ông, nhưng ông là ba của Duy Nhất, cũng không tin ông nói chuyện mà cô lại không nghe. Coi như cô không nghe, ông cũng có biện pháp để cô nghe.

"Cút..." Nghe đến đó, Minh Dạ Tuyệt cũng không nhịn tức giận xuống được nữa, đột nhiên hét lớn một tiếng, cũng không kiềm chế lửa giận chợt lao ra khỏi trái tim.

Trước kia ông ta dám khi dễ đồ đần của anh, nhưng từ nay về sau ông ta đừng hy vọng động đến một đầu ngón tay của cô. Cặn bã như thế này càng không được.

"Cút..." Min Dạ Tuyệt đột nhiên rống to, đem Hách Chấn Tân quay ngược mấy bước. Tim thiếu chút nữa đã ngừng đập.

"Cậu, cậu, cậu muốn cái gì? Giết người là phạm pháp." Hách Chấn Tân nhìn người đàn ông đang từng bước, từng bước đi về phía ông, không ngừng lui về phía sau mấy bước.

"Nếu không biến, tôi sẽ lập tức đưa ông lên Tây Thiên." Minh Dạ Tuyệt nói từng chữ một, giọng nói lạnh lùng như băng.

"Tôi... Tôi... được, tôi không tìm cậu, tôi sẽ đi tìm Duy Nhất. Tôi là cha của cô ta, cậu không có tư cách ngăn cản tôi?" Hách Chấn Tân cố gắng tăng thêm can đảm, vỗ ngực một cái khuyến khích mình nói.

Nghe ông ta nói thế, Minh Dạ Tuyệt ngẩn ra. Đúng vậy, ông ta muốn gặp Duy Nhất, anh không có lý do gì để ngăn cản, chỉ là anh khẳng định Duy Nhất không muốn gặp người đàn ông này? Dù sao năm đó, người đàn ông này đã nhẫn tâm bán cô đi.

Thấy Minh Dạ Tuyệt đột nhiên dừng bước, Hách Chấn Tân thận trọng vòng qua anh , run rẩy đi đến cửa chính.

"Đứng lại." đang lúc Hách Chấn Tân đi đến cửa sắt, Minh Dạ Tuyệt đột nhiên quát, xoay người bước nhanh về phía Hách Chấn Tân, đem Hách Chấn Tân còn đang sống trong sợ hãi lui về sau mấy bước, cho đến khi hai người đã dính lên bờ tường không thể dịch chuyển được nữa, ông mới ngừng lại, nhìn người đàn ông giống như bị ma nhập, đùi mềm như sắp đứng không vững, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào đó, tới mệt lả thì ngã xuống.

"Mẹ...., nhanh lên một chút!" đang lúc này, bên trong tường truyền ra giọng nói nhỏ nhẹ và êm tai của Nhu nhi, tỏ rõ mẹ con các cô sắp ra cửa.

"Cầm tiền lên, lập tức biến cho tôi. Từ hôm nay tôi không muốn phải nhìn thấy ông nữa, nếu như ông dám xuất hiện ở chỗ này thêm một lần nữa, tôi sẽ khiến cho ông sống không bằng chết." Minh Dạ Tuyệt nhanh chóng móc từ trong túi áo ra một tờ chi phiếu, soàn soạt soàn soạt thêm mấy con số, sau đó ném đến trước mặt Hách Chấn Tân. Theo bản năng anh không muốn Duy Nhất thấy người đàn ông này nữa, sợ Duy Nhất thấy sẽ đau lòng.

"Được... Tôi.... Tôi nhớ kỹ rồi, tôi bảo đảm không.... sẽ không trở lại." Hách Chấn Tân run rẩy khom người nhặt chi phiếu trên đất lên, run run rẩy rẩy nói.

"Cút...." Minh Dạ Tuyệt gầm nhẹ, dùng sức đè thấp giọng nói làm cho người ta phải run sợ.

"Tôi... tôi sẽ... cút ngay" Hách Chấn Tân nghe anh nói như thế, vội vàng chống đôi chân bủn rủn lên, dưới ánh mắt sắc bén của Minh Dạ Tuyệt, từ từ lui đi.

"Két." Hách Chấn Tân vừa mới rời đi mấy bước, cửa lớn đã có người mở ra, tiếp theo là hai mẹ con bước từ trong nhà ra.

"Ôi... anh.... Sao anh lại tới đây?" Vừa mở cửa ra, Duy Nhất bị người đàn ông đứng trước cửa làm cho hết hồn, vỗ vỗ trái tim bị kinh sợ của mình, tức giận hỏi, anh là âm hồn không tan hả?

"không có gì, chỉ là muốn tới đưa Nhu Nhi đi học." Thỉnh thoảng Minh Dạ Tuyệt đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn người đàn ông đang chậm rãi bước đi, bởi vì mới vừa rồi đè thấp giọng nói, bây giờ khi nói ra nó có chút khàn khàn.

"Anh ở đây làm gì?" Nhìn thấy dáng vẻ có chút không yên lòng của anh, Duy Nhất không nhịn được cũng dõi theo ánh mắt của anh, chỉ thấy phía trước có một người đàn ông đang chật vật đi, dẫu bước đi vậy mà thỉnh thoảng vẫn quay đầu lại nhìn bọn họ.

"Là ai vậy?" Duy Nhất nhìn cái bóng dáng có chút quen thuộc đó không nhịn được mà cau mày hỏi.

Từ nhỏ đến lớn, cô vốn chỉ gặp qua Hách Chấn Tân vài lần, hơn nữa đã bảy năm không thấy, cô đã sớm quên đi hình dáng của ba, hiện tại cô chỉ nhìn thấy bóng dáng kia có chút quen thuộc mà thôi, những thứ khác cô không nhớ gì cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play