Chờ mãi cho đến khi cơn ngất đi qua, Duy Nhất giương mắt lên nhìn khuông mặt đầy tức giận của người đàn ông đối diện.

- Anh. . . . . . - Duy Nhất nhìn người trước mặt, cả cõi lòng trở nên cứng ngắt, làm sao anh ta lại có thể tìm tới được đây? Anh ta muốn tìm cô để làm gì?

- Thế nào? Không muốn nhìn thấy tôi sao? - Minh Dạ Tuyệt nhìn thấy sự hoảng hốt lẫn sợ hãi trong mắt cô, cắn răng nhả ra mấy chữ lạnh lẽo.

Từ sau khi gặp cô thì anh đã đi theo cô và tên đàn ông kia, lúc thấy cô đi vào nhà cùng với anh ta thì tim của anh trở nên rối loạn, cô lại đi ở cùng với một tên đàn ông khác. Bọn họ đang làm gì? Tại sao cả buổi chiều cũng không đi ra ngoài? Đứng ngoài này chờ đợi mà tim của anh giống như bị mổ xẻ ra trăm ngàn mảnh. Vừa bắt đầu, anh tức giận muốn xông lên bắt lấy hai người bọn họ, nhưng cuối cùng anh vẫn cố gắng ép kích động xuống. Nếu như việc ấy xảy ra, như vậy anh cũng chẳng thay đổi được gì, một người phụ nữ như vậy cũng không đáng để anh trân trọng. Nhưng càng chờ, tim của anh có cảm giác như bị lửa thiêu cháy vậy, càng chờ, anh lại càng ngồi không yên, hận đến mức không thể trực tiếp xông vào kéo cô ra dạy dỗ một trận

Cái người phụ nữ đáng chết này, mới tách khỏi anh có vài ngày mà dám đi cấu kết với tên đàn ông khác, anh không thể tha thứ được.

- Anh đến đây làm gì? - Duy Nhất ngẩng đầu cau mày quát, cơn đau trên đầu khiến cô không thể khống chế tâm tình của mình được.

Cô cho rằng ly hôn là ly hôn, anh cũng không phải là loại người thích dây dưa, nhưng hôm nay anh ta xuất hiện trước mặt cô những hai lần, nó có nghĩa là gì?

Minh Dạ Tuyệt nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, không muốn bỏ qua suy nghĩ trong nó, anh nghĩ mình sẽ thấy sự hốt hoảng và chột dạ của cô, nhưng vẫn chỉ có sự chán ghét và lạnh lùng. Tất cả đều khiến anh phẫn nộ.

- Nếu như không có chuyện, tôi còn phải đi đón Nhu Nhi, xin buông tay. - Duy Nhất thấy anh không lên tiếng, muốn tránh ra, nhưng đột nhiên anh lại áp người cô lên thành tường, hai tay nắm thật chặt lấy bả vai cô, để cho cô không thể động đậy.

- Tóm lại anh muốn làm gì hả? - Anh không nói lời nào cũng không buông cô ra, khiến một cơn lửa giận xông thẳng vào trái tim cô, bây giờ anh muốn làm cái quái gì đây?

- Cô lại dám ở chung với tên đàn ông khác? Đây chính là cách sống của cô? Cô không biết xấu hổ hả? - Nhìn dáng vẻ không chút áy náy của cô, Minh Dạ Tuyệt càng nóng tính, một loại cảm giác mang tên ghen tỵ chợt tràn lên đầu anh.

- Anh nói cái gì? - Duy Nhất không thể tin nhìn thẳng vào gương mặt Minh Dạ Tuyệt, một cảm giác bị nhục mã chạy thẳng vào tim cô. Mắt trừng lớn, lạnh lùng nhìn mặt anh nhả từng chữ một: -Tại sao anh lại nói như vậy? Cuộc sống của tôi thì thế nào? Lúc nào mà tôi lại phải biết xấu hổ? Còn nữa, tôi không biết xấu hổ thì mắc mớ gì đến anh? Chúng ta, đã không có bất kỳ quan hệ gì, tại sao anh được phép ra lệnh cho tôi chứ?

- Cô dám ở trong nhà với tên đàn ông khác, ở chung một phòng với đàn ông khác, đây không phải là không biết xấu hổ thì là cái gì? Cô không có lòng tự ái hả?. - Minh Dạ Tuyệt rống giận, đôi tay không tự chủ tăng thêm lực, giống như muốn bóp vỡ cơ thể cô.

- Buông tay, anh làm tôi đau. - Cảm thấy đầu vai truyền đến đau đớn, Duy Nhất không nhin được rống lớn, giơ tay lên muốn đẩy anh ra, thế nhưng anh lại tóm được tay của cô, nhấn mạnh người cô lên tường, khiến cô không cử động được.

- Đau? Đau mới giúp cô tỉnh táo lại một chút, cô mới có thể hiểu mình đang làm gì. - Minh Dạ Tuyệt dùng sức ấn người cô lên bờ tường, gầm lên. Trong mắt toát lên sự tức giận ở mức cao nhất.

Duy Nhất rên lên một tiếng, trong mắt đầy tức giận. Bả vai bị cố định trên bờ tường, da thịt mềm mịn như bị ma sát với lớp tường gạch thô ráp, nỗi đau đớn này đã nhiều năm cô không nếm lại nó, bây giờ lại phải thử lại nó khiến cô khó chấp nhận.

- Minh Dạ Tuyệt. - Duy Nhất cắn răng gầm tên của anh, nhìn thẳng vào khuôn mặt của người đàn ông càn rở trước mắt mình, lạnh lùng nói: - Tôi hiểu mình đang làm gì. Nhưng anh có hiểu anh đang làm gì không? Đừng quên, bây giờ chúng ta đã ly hôn, chuyện này của không liên can gì đến anh, buông ra mau.

Nghe câu nói của Duy Nhất, Minh Dạ Tuyệt giật mình, đôi tay khẽ buông lỏng một chút.

Đúng vậy, anh đang làm cái gì đây? Nhưng khi nghe được những câu nói của cô, chúng ta đã ly hôn, đã không hề có quan hệ gì nữa rồi, thì chẳng hiểu sao tim của anh chợt buồn bực một cách lạ kỳ, ý cô nói là anh không được phép quản cô nữa sao? Thật sự?

- Tôi vẫn là ba của Nhu Nhi. Mà bây giờ Nhu Nhi đang ở cùng với cô. - Minh Dạ Tuyệt từ từ nói, ý tứ chính xác là, chỉ cần Nhu Nhi ở ching với cô thì anh vẫn được phép quản lý cô.

- Ha ha. - Duy Nhất cười nhạo một tiếng, thừa dịp tay của anh dãn ra, đột nhiên đẩy hai cánh tay đang giữ cơ thể mình, lạnh lùng nhìn anh: - Anh là ba của Nhu Nhi, nhưng không phải ba của tôi, anh muốn gặp Nhu Nhi thì có thể đi gặp nó. Nhưng anh phải hiểu rõ, bây giờ chúng ta là hai người không có bất kỳ mối liên hệ nào, chuyện của anh không liên quan đến tôi, đồng thời, cuộc sống của tôi cũng không để anh nhúng tay vào.

Duy Nhất vì tức mà ngực phập phồng, nói xong những ý này định bỏ đi thì đột nhiên tặng thêm một câu:

- Xin anh đừng nên trông nom chuyện của tôi làm chi, tôi chính là chẳng có lòng tự ái đâu, cũng sẽ không đi tìm anh, mong anh cũng đừng tới tìm tôi.

Sau khi nói xong câu đó, cô quay người đi tới xe của mình. Rồi bước đến xe, giống như phát tiết sự tức giận trong lòng vậy, vừa ngồi vào xe liền đạp chân ga, xe lập tức “vèo” một cái chạy ra bên ngoài đường lơn, hôm nay đã là lần thứ hai cô không khống chế mà phải lái xe ở tốc độ cao nhất rồi.

Hôm nay, anh ta xuất hiện trước mặt cô hai lần, hoàn toàn khiến cho cuộc sống vốn yên ắng mấy tháng nay của cô trở nên rối loạn, rất lâu cô đã sống ở trạng thái cân bằng, thế mà bây giờ lại bị Minh Dạ Tuyệt làm cho sắp mất trí luôn.

Minh Dạ Tuyệt ngơ ngác nhìn cô bay đi mất, trong lòng trầm muộn giống như có vài tản đá lớn ở trong đó, khiến cho anh không thở nổi.

Không có quan hệ? Không có lý do mặc kệ cô? Nhưng cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nghĩ mình và cô sẽ không còn quan hệ gì với nhau, cũng chưa từng nghĩ tới, anh sẽ không được phép xen vào cuộc sống của cô. Trong lòng anh, cô vẫn là vật sỡ hữu của anh, và tất nhiên anh vẫn có thể quản lý cô một cách bình thường.

Tiếng xe hơi rít gào đi qua, Minh Dạ Tuyệt ngẩng đầu lên, khi thấy xe của cô chạy như vậy, trái tim của anh tự dưng lại nhói lên, cô đang làm cái gì vậy chứ? Chẳng lẽ không muốn sống nữa sao?

Nhìn bóng xe đã nhanh chóng rời đi, Minh Dạ Tuyệt cũng không lo được nhiều chuyện, nhanh chóng ngồi lên xe của mình, nhấn ga khởi động rồi bắt đầu đuổi theo sau.

Cô gái đáng chết, lại dám làm như vậy, đáng chết, Duy Nhất đáng chết.

Nhìn một chiếc xe hơi gào thét đuổi theo sau, Duy Nhất cắn môi nhìn chằm chằm vào phía trước, nảy sinh chút ác độc, nhấn chân ga, tốc độ của xe lập tức trở nên nhanh hơn, hai cánh tay đặt trên bánh lái, không ngừng tránh né mấy chiếc xe khác, luồn lách qua những khe hở.

Minh Dạ Tuyệt cố bám sát cô, nhìn chiếc xe phía trước linh hoạt di chuyện giữa mấy chiếc xe khác, trái tim không khỏi co rút, như không loạn nhịp vì lo lắng. Mắt chăm chú nhìn xe cô, tay cũng nhanh chóng đánh tay lái, xe của anh đã qua cải tiến vài lần, thiết bị so với mấy chiếc xe đua cũng tốt hơn rất nhiều, đã như thế, nhưng anh lại có cảm giác mình phải cố hết sức, xe của cô chạy quá nhanh, anh mấy lần tăng tốc nhưng vẫn không theo kịp tốc độ của cô, như vậy còn chưa tính, khoảng cách giữa bọn họ cũng càng ngày càng dài ra, mọi việc khiến cho anh càng thêm tức giận. Cái người phụ nữ này điên rồi sao?

Vòng xuống đường cao tốc, Duy Nhất từ từ nhả chân ga, tốc độ xe dần dần chậm lại, nhưng vẫn khiến cho mấy chiếc xe kia đuổi theo kịp.

Nhìn xe phía trước dần dần chậm lại, Minh Dạ Tuyệt cũng thở dài một hơi, nhưng một cơn lửa tức giận lại xuyên vào lòng anh, cái người này biết mình đang làm gì không đấy? Dám liều mạng lái xe như vậy, nếu chẳng may xảy ra chuyện thì làm sao?

- Két. . . . . . - Một tiếng thắng xe chói tai vang lên, xe Duy Nhất chợt ngừng lại, nghiêng đầu nhìn cổng trường học không có một bóng ngừơi, hít sâu một hơi, buồn bực trong lòng cũng vơi đi rất nhiều.

Cô sắp bị cái tên kia làm cho phát điên rồi. Bình thường thì tốc độ xe của cô cũng không nhanh như thế, nhưng dưới tình huống khẩn cấp như lúc nãy thì cô bị buộc dùng đến nó. Bình thường nếu có chuyện gì, cô đều nói trước khi ra cửa, chỉ sợ mọi người lo lắng vì thấy cô đua xe trên đường quốc lộ. Nhưng mới vừa rồi, cô bị sự vô lý của Minh Dạ Tuyệt làm cho tức giận mới trở nên như vậy, xem ra cô nên xem xét lại tính tình của mình mới được. Về sau tuyệt đối không thể như vậy.

Nhìn xe dừng lại, Minh Dạ Tuyệt cũng lập tức ngừng lại, mở cửa xe thật mạnh, cửa xe liền ‘rầm’ một tiếng thật lớn rồi đóng lại. Trong mắt anh là ánh lửa cháy bừng bừng, đôi môi lạnh lùng mím thật chặt, bước chân nặng nề đi về phía trước.

Duy Nhất dựa lưng vào ghế lái, cố gắng thở bình thường để đè sự tức giận trong lòng xuống, mới vừa nhắm mắt nghỉ ngơi, liền nghe ngoài cửa xe vang lên vài tiếng động, côn còn chưa kịp phản ứng kịp, đã thấy một sức mạnh lớn kéo cô xuống xe. Đầu chạm mạnh vào lồng ngực cứng rắn, lảo đảo cả người mới có thể đứng vững, ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt lạnh lùng mà ban nãy cô cố bỏ rơi.

- Anh . . . . . - Duy Nhất nhìn người trước mắt mà lòng dâng lên một cảm giác bất lực. Người này là cái gì vậy? Làm sao có thể giết chết anh đây?

- Cô không cần mạng sống của mình nữa à? Lại còn dám lái xe như vậy? TDM, cô không muốn chết thì sớm nói rõ đi, tôi có thể tiễn cô về Tây Thiên chầu Phật - Hai bàn tay to lớn của Minh Dạ Tuyệt giữ chặt lấy cơ thể cô. Đoạn đường đuổi theo, thiếu chút nữa tim của anh đã nhảy ra, lần đầu tiên trong đời tim anh lại rối loạn nhịp như vậy, tại sao người phụ nữ này lại biến thành như vậy?

- A, ha ha - Duy Nhất ngẩng đầu cười khan một tiếng nhìn anh, Minh Dạ Tuyệt nhìn nụ cười của cô mà có chút không hiểu, vừa muốn nói gì, mặt của cô đột nhiên biến đổi, con mắt trợn thật lớn, khuôn mặt tiến sát đến trước mặt anh, hét lớn: - Tôi có chết thì có quan hệ gì đến anh chứ? Ai nhờ anh xen vào việc của người khác hả, trước đây lúc anh ném tôi đi cũng có quan tâm tôi sống chết thế nào đâu? Hiện tại giả bộ làm người tốt làm cái quái gì?"

- Cô . . . . . , cô nói cái gì? - Minh Dạ Tuyệt nghe không hiểu lời cô nói..., cái gì mà trước kia?

- Lời hay không nói lần thứ hai, anh lập tức biến ngay cho tôi, tôi không muốn gặp lại anh. Vĩnh viễn cũng không cần anh hiện ra trước mặt tôi lần nữa. - Duy Nhất rống giận, trong mắt như có nước mắt trào ra, trong lòng của cô có phải đã quên anh rồi sao? Tại sao cô lại cứ nhớ tới những chuyện trước kia, nhớ tới sự vô tâm của anh, nhớ sự vô tình của anh, lòng của cô vẫn còn đau?

- Cô . . . . . , Từ lúc nào cô lại không biết lý lẽ như thế hả? - Minh Dạ Tuyệt không dám tin vào mắt mình, rống giọng với cái người đằng trước, mắt trừng lớn. Không phải cô luôn là một người phụ nữ dịu dàng sao? Làm sao biến thành như vậy? Chẳng lẽ ý hôn khiến cô trở thành người đàn bà chanh chua?

- Cám ơn đã khen. - Duy Nhất cắn răng mà nói ra: - So với lúc có anh bên cạnh, quả thực tôi sống tốt hơn nhiếu, nếu như anh có thể phân rõ trắng đen khi nói chuyện với tôi, vậy mời anh lập tức rời khỏi đây giùm tôi, sau này cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi.

Hiện tại người đứng trước mặt cô là Minh Dạ Tuyệt mà cô từng quen biết sao? Nhưng tại sao anh lại trở thành kẻ không có lý lẽ, một người phiền phức như thế nào.

- Cùng tôi quay về, bắt đầu từ hôm nay cô không cần ở với cái gã đàn ông kia nữa, con gái của tôi cũng không thể ở nhà người khác. Tôi nhất quyết không cho con gái của mình có một bà mẹ tán tận lương tâm như cô được. Chỉ cần cô theo tôi trở về, tôi sẽ tha thứ mọi lỗi lầm cho cô. Cô có thể trải qua cuộc sống như trước đây.

- Mẹ kiếp. - Duy Nhất nhắm mắt cắn răng nhẹ nhàng mắng, tay từ từ nắm chặt, hôm nay anh đã đánh thức hết nỗi tức giận trong người cô, phá vỡ cái ranh giới nhẫn nại mà cô tạo dựng chừng ấy thời gian rồi.

- Cô nói cái gì? - Minh Dạ Tuyệt không nghe rõ cái gì, vì vậy cúi đầu hỏi.

Duy Nhất hít một hơi thật sâu, sau đó chợt ngẩng đầu đối mặt với anh, mở miệng.

- Tôi nói, con mẹ nó, anh có làm rõ chuyện gì đã xảy ra chưa? Luôn lấy ý nghĩ của anh để làm chủ, chưa bao giờ nghe người khác giải thích, trong lòng anh nghĩ thế nào thì cứ cho người khác cũng nghĩ như thế đó, chỉ anh có đầu óc sao? Chỉ có anh mới biết tôn nghiêm sao? Chỉ có anh mới hiểu lễ nghĩa là gì sao? Chỉ có anh mới có nhà à? Tôi không có nhà sao? Nhà này là của ‘tôi’, tôi ở nhà của tôi thì có liên quan gì đến anh? Miệng anh cứ nói tôi không biết liêm sỉ, tôi không có tôn nghiêm, nhưng sau khi tôi ly hôn có đi tìm chồng trước của mình không?, tôi đã cố gắng cắt đứng mọi dây dưa với anh? Rốt cuộc ai mới là người không có tôn nghiêm, người nào không có lễ nghĩa lẫn liêm sỉ đây hả?

Duy Nhất há mồm rống giận, đôi mắt nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện, thở hồng hộc.

Hôm nay cô thực sự bị tên này làm cho tức chết rồi.

Minh Dạ Tuyệt nhìn cái người phụ nữ với lời lẽ sắt bén trước mắt, sững sờ không biết nên làm gì.

Cô đang nói cái gì? Cô nói nó là nhà của cô? Nhưng vì sao cái tên đàn ông kia lại ở nhà cô cả buổi trưa? Lúc ly hôn cô chẳng mang theo một đồng nào cả, vì sao cô lại có tiền mua nhà?

- Cô được người khác bao nuôi? - Bây giờ anh cũng chỉ có thể nghĩ ra được lý do này thôi, bằng không cô kiếm tiền từ đâu để mua nhà, hơn nữa còn là một căn tốt như vậy.

- Hừ, anh mới được người khác bao nuôi. - Duy Nhất trừng mắt nói ngược lại, cũng không biết tại sao mình lại ở đây phí lời với anh.

- Nếu như không được người ta bao, làm sao cô có tiền? Không bán thân thì cô kiếm được tiền bằng cách nào? - Nếu như anh nhớ không lầm, Nhu Nhi chuyển trường cô cũng không báo cho anh, cũng không đòi tiền anh, nhưng cái trường này không phải là danh cho kẻ bình thường bước vào. Cô căn bản không thể có năng lực để chi trả hết mọi chi phí cần thiết.

- Mẹ kiếp. - Duy Nhất ngửa đầu lên trời than thở một tiếng, cắn răng một cái rồi đột nhiên chợt nhấc chân dùng hết hơi sức đá vào chân của anh. Lại có thể vũ nhục cô, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục.

- A. . . . . . , cô làm gì đấy? - Minh Dạ Tuyệt không nghĩ cô sẽ làm như vậy, thình lình bị cô đá, trên đùi anh nhói đau, anh nhe răng trợn má tức giận nhìn cô.

- Nếu như trước kia anh từng hỏi tôi như vậy, hôm nay anh sẽ biết tôi kiếm tiền bằng cách nào. Thế nào? Anh cho rằng chỉ mình anh có tiền sao? Còn tôi thì không thể làm ra tiền sao? Anh cho rằng không có anh thì tôi không sống được nữa sao? Nực cười, không có tôi, anh mới là kẻ không sống tốt thì phải. Tôi không thuận theo anh thì anh thấy nó bất thường, khiến anh mất thăng bằng? Anh không cảm thấy mình quá vô sỉ à?

Duy Nhất tức giận quát lên, người đàn ông này thật là quá đáng. Trước kia cô có thể dễ dàng tha thứ thái độ của anh, những cũng không có nghĩa là cô nhẫn nhịn hoài được. Cho tới bây giờ cô không phải là một người dễ trêu chọc, trừ người nhà ra, cô chưa bao giờ tha thứ cho kẻ nào dám chọc giận cô, nếu anh đã không còn là người nhà của cô thì mắc mớ gì cô phải nhịn anh?!.

- Vô sỉ? Cô nói tôi vô sỉ? - Minh Dạ Tuyệt nheo mắt lại, trong mắt bắn ra ánh mắt sắc bén, giống như muốn giết người, toàn thân toát ra một hơi lạnh lẽo.

Còn chưa có người nào dám nói với anh như thế, từ khi nào cô gái này lại lá gan lớn như vậy?

- Không phải vô sỉ thì là cái gì? Ngay từ đầu đã nói tôi là ả phụ nữ vô sỉ, tôi không có tôn nghiêm, tôi là thứ đàn bà nhìn trúng tiền của anh mới gả cho anh. Anh có hiểu tôi không? Anh có biết tôi là loại phụ nữ như thế nào không? Tôi nói cho anh biết, tôi không cần tôn nghiêm nữa đâu, cũng sẽ không quay về mà ngồi xem sắc mặt nhà anh, tôi khinh bỉ anh.

Duy Nhất giống như không hề bị anh hù dọa, ngày trước cô cũng chưa từng thấy người nào hung ác như thế, chẳng lẽ cô lại sợ anh?

- Cô . . . . . - Minh Dạ Tuyệt cứng lưỡi nhìn cô, sắc mặt xanh mét, người phụ nữ này quá miệng lưỡi khiến anh muốn đem đầu cô bẻ đi cho bỏ ghét.

- Nói tôi không có tôn nghiêm? Nếu như anh biết rõ sự tôn nghiêm trong lời nói của mình, vậy đừng theo đuôi tôi nữa, như vậy chỉ khiến tôi coi thường anh mà thôi. Trong mắt tôi, anh cũng không đáng một đồng. Anh không muốn đi, vậy muốn ở đây cho người ta xem náo nhiệt phải không? Vậy anh còn tôn nghiêm không?" Duy Nhất nhìn đám người xung quanh ngày càng đông, nhã từng chữ lạnh lùng với anh, bây giờ đừng khiến cô thêm nổi giận vì anh.

- Cô . . . . . , được rồi. - Minh Dạ Tuyệt ngó quanh, không biết từ lúc nào, bên cạnh hai người đã có rất nhiều người, còn có vài người đứng chỉ chỉ chỏ chỏ gì đấy, quay đầu nhìn lại cô mà nói: - Được, cô có gan đừng đến tìm tôi.

- Yên tâm, tôi không phải là anh, cho nên không làm cái loại đó đâu, tôi chỉ hy vọng tên nào đó tự nhận thức rõ, đừng giống như mấy bà mẹ già ở kia kìa, đến tìm vợ trước của mình mà không biết mệt. - Duy Nhất cất giọng nói với Minh Dạ Tuyệt. Trong lòng có một loại cảm giác như trút giận, nhưng khi nhìn bóng lưng phẫn nộ của anh rời đi, lòng cô tự dưng lại có chút buồn man mác.

Minh Dạ Tuyệt tức giận đùng đùng trở về nhà, nhìn một thứ quen thuộc trong căn nhà này, đột nhiên muốn phát tiết, nơi này đều không có gì thay đổi, anh vốn tưởng rằng cô sẽ quay trở lại, nhưng người phụ nữ kia lại dám đối xử với anh như vậy, một tháng không thấy, cô trở nên to gan hơn trước rồi.

- A. . . . . . - Minh Dạ Tuyệt rống một tiếng, đem chìa khóa trong tay ném xuống đất, cái chìa khóa chạm vào nền nhà phát ra một âm thanh thanh thúy, trong không gian yên tĩnh này khiến nó ghê rợn đến lạ thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play