- Mẹ. - Bé không ngừng lắc lắc thân thể người mẹ.

- Mẹ, có phải mẹ rất lạnh không?

Cô bé nhỏ thấy mẹ không mở mắt, cũng không để ý mình, nghĩ rằng mẹ bị bệnh. Vội vàng trùm kín tất cả chăn bông trên người của Lam Tuyết Nhi, chỉ để lộ ra cái đầu. Bé nhớ, lúc trước kia bé bị bệnh, mẹ chính là làm như vậy.

Qua một lúc lâu, bé sờ mặt mẹ, cảm thấy nhiệt độ cơ thể của mẹ vẫn rất lạnh. Bé vội vàng bò xuống giường, đến tủ quần áo, lấy thêm một cái chăn bông nữa, chân tay vụng về đắp lên trên người của mẹ.

- Mẹ, mẹ mau tỉnh lại có được không? – Bé vuốt ve khuôn mặt càng ngày càng lạnh của mẹ mình, một lần lại một lần nữa gọi mẹ.

Thấy mẹ vẫn không chịu tỉnh lại, bé lo lắng đến độ khóc lên, bé thật sự là rất sợ hãi. Cho tới bây giờ mẹ cũng chưa từng như vậy, trước kia dù có bệnh nặng hơn nữa, mẹ cũng sẽ mở mắt ra nhìn bé một cái cho bé an tâm . Hiện tại mẹ thế nào lại không quan tâm bé?

Khóc một lúc lâu, bé đột nhiên nhớ đến ba, bé nhớ đến số điện thoại di động của ba, đó là trước kia mẹ đã ghi lại cho bé. Đúng! Phải gọi điện thoại cho ba, ba sẽ biết nên làm thế nào.

Lúc này, bé không còn sợ hãi gì nữa, một mình chạy tới phòng khách, tìm nơi đặt điện thoại bàn, thông qua ánh sáng mờ nhạt tay run run bắt đầu nhấn một dãy số.

- Alo . . . . . - Đầu dây bên kia của điện thoại truyền đến một giọng nam khàn khàn, nghe như vừa mới tỉnh lại từ trong giấc mộng.

- Ba! Mẹ bị bệnh, con gọi thế nào mẹ cũng không tỉnh. Ba! Giờ nên làm thế nào ạ? - Nghe được giọng nói của ba, bé bỗng khóc lớn lên.

- Không có việc gì, mẹ con mệt quá nên ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh lại đưa mẹ đến bệnh viện là được. Khuya lắm rồi, con đừng gọi điện thoại cho ba nữa. – Người đàn ông ngắn gọn trả lời xong nhanh chóng cúp điện thoại.

- Ba, ba. . . . . . – bé một lần nữa hướng về phía ống nghe chỉ còn tiếng “bíp bíp” mà gọi lớn. Thấy bên kia không còn tiếng trả lời, bé chẳng thể làm gì khác hơn là đặt ống nghe xuống.

Bé đứng lên trở về phòng mẹ, bò lên giường, ôm chặt thân thể mẹ sau đó òa khóc lớn. Ba nói mẹ chỉ là ngủ thiếp đi, nhưng tại sao bé gọi mãi mà mẹ vẫn không tỉnh?

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, bé khóc cho đến khi mệt lữ rồi ngủ quên bên cạnh mẹ.

Thời điểm bé tỉnh lại lần nữa, trời đã tờ mờ sáng, bé bò dậy, cẩn thận sờ lên mặt mẹ. Nhưng khi bé vừa chạm đến gương mặt mẹ liền cảm thấy lòng bàn tay như đang chạm vào một khối nước đá rất lạnh, chính xác là cơ thể mẹ bé lạnh đến khiến người ta hoảng sợ.

- Mẹ, mẹ! Thức dậy có được không? Con thật sự rất sợ, mẹ ngồi dậy nói chuyện với con có đi. - Bé khóc lớn, không ngừng lắc lắc thân thể Lam Tuyết Nhi, cũng chẳng biết gì khác hơn, Lam Tuyết Nhi giờ đã không nghe được tiếng khóc của con gái nữa rồi.

Bé ngồi đó lắc lắc cơ thể mẹ mình hơn nửa ngày, thấy mẹ vẫn không có phản ứng gì, bé lại xuống giường đi gọi điện thoại cho ba. Nhưng không có ai nhấc máy.

Bé nức nở buông điện thoại xuống, trở về phòng của mẹ, bé chẳng biết làm gì chỉ đứng nhìn người phụ nữ trên giường không nhúc nhích. Làm thế nào? Làm thế nào đây?

Khóc nửa ngày, bé rốt cuộc cũng nghĩ ra cách là đi tìm người giúp đỡ. Bé dùng sức lau những giọt nước mắt trên mặt, sau đó lần mò trong túi xách của mẹ, lấy bên một chiếc chìa khóa, cố gắng mở cửa đi ra ngoài.

- Dì ơi! mẹ cháu bị bệnh, dì có thể giúp cháu gọi bác sĩ đến không?

- Bác ơi, mẹ cháu bị bệnh, cháu có gọi cho ba nhưng không ai bắt máy, bác có thể đưa giúp mẹ cháu đến bệnh viện hay không?

- Cô ơi!. . . . . .

Trên một con phố, một cô bé với đầu tóc rối bời, mắt sưng đỏ, gương mặt dơ bẩn, lôi kéo từng người một hỏi họ cùng một vấn đề, thế nhưng mọi người đi qua bé đều chán ghét và cố ý né tránh sự đụng chạm với bé.

Mặc dù mỗi người đều lẫn trốn bé, nhưng bé lại không sợ làm phiền người khác, hết lần này đến lần khác kiên trì cầu xin. Bởi vì bé phải cứu mẹ.

Một lần nữa bé kéo tay một người, người này rốt cuộc đồng ý đi xem giúp mẹ bé.

Về đến nhà, bé nhìn người kia đặt tay lên giữa mũi của mẹ, sau đó nhăn mày quay đi, kéo bé ra phòng khách, gọi một cú điện thoại. Và một lúc sau bé liền nhìn thấy một số người mặc áo blouse trắng, cùng vài người mặc cảnh phục đi vào nhà. Họ khám qua cho mẹ bé rồi đưa ra kết luận mẹ của bé đã chết. Bé biết chết là gì; chết, chính là về sau mẹ không ở bên cạnh bé nữa, bé sẽ không còn được gặp lại mẹ.

Bé liền ngồi ngay bên cạnh để canh giữ thi thể của mẹ, một bước cũng không muốn rời đi. Bé ngơ ngác nhìn người phụ nữ nằm trên giường, bé không hiểu mọi chuyện là thế nào? Bé không có làm việc gì sai, tại sao mẹ lại không cần bé nữa?

Một lát sau, ba đến, nhưng ba không có an ủi bé một câu nào, chỉ cau mày nhìn mẹ một cái, sau đó liền mang theo bé đi ra khỏi nhà.

Về đến một căn nhà khác, bé chưa bước vào đã thấy khiếp sợ khi nhìn thấy dì xinh đẹp đang đứng ngoài cửa. Thời điểm bé nhìn thấy dì xinh đẹp thì sắc mặt lập tức thay đổi. Đứng bên cạnh dì xinh đẹp là một cô bé đang cau mày tỏ vẻ vô cùng thù ghét với bé. Bé biết cô bé kia, ngày hôm qua ba ẵm cô bé ấy trên tay, mẹ còn nói bé nhìn sai rồi, thì ra là bé không có nhìn sai. Những gì bé nhìn thấy là thật. Nhưng mà, rõ ràng là bé gái kia đoạt ba của bé nha, tại sao cô bé đó còn nhìn bé giống như bé thiếu cái gì của cô bé đó?

- Tại sao anh mang nó tới nơi này? - Trương Mỹ Lệ vừa nhìn thấy bé liền tức giận đằng đằng chất vấn người đàn ông bên cạnh.

- Anh không mang nó về đây, vậy em muốn anh mang nó đi đâu, cũng không thể làm cho người ta xem chuyện này là trò cười được. Để cho người khác nói Hách Chấn Tân ngay cả con gái mình cũng không biết chăm sóc sao? - Hách Chấn Tân ra vẻ bất đắc dĩ nói, hắn cũng không có ý định mang bé tới nơi này, nhưng trước mặt của nhiều người như vậy, hắn cũng không thể bỏ bé lại.

- Em mặc kệ, dù sao nó chính là không thể ở nơi này, anh cũng không thể nuôi nó. - Trương Mỹ Lệ trợn mắt một cái với bé, quay đầu lại nói.

- Trừ phi nó không phải là con gái anh, hoặc là người ngoài không biết được nó là con anh, nếu không đối mặt dư luận xã hội, danh tiếng của anh sẽ biến mất, anh dù gì cũng coi là doanh nhân, nếu để cho ký giả bắt được tin tức này, em phải nghĩ đến hậu quả.

- Được, việc này em có thể giúp anh, em biết một người trong hắc đạo, sẽ đem con bé đi bán cho người đó!. Về sau cuộc sống của nó không còn liên quan gì với chúng ta. - Trương Mỹ Lệ nhàn nhạt nói, mắt chăm chú nhìn Hách Chấn Tân, nếu để cho cô nhìn thấy có một chút không nỡ trong mắt hắn, vậy sau này hắn đừng mơ tưởng sẽ sống tốt.

- Tùy em vậy, tốt nhất làm cho nó không xuất hiện ở trong cuộc sống của chúng ta, nếu không sẽ rất phiền phức cho anh. Chuyện này em nên làm gọn gàng, không thì em biết hậu quả rồi đó - Hách Chấn Tân nói, giống như giải quyết xong một chuyện phiền toái lớn.

- Được, vậy hôm nay em liền dẫn nó đi. - Trương Mỹ Lệ thấy dáng vẻ Hách Chấn Tân không chút do dự, lập tức cười tươi. Từ đầu cho đến hiện tại, cô biết trong lòng của hắn chỉ có cô, con bé kia chỉ là thứ con hoang, làm sao hắn lại để trong lòng?

- Ừ, đi đi, đi sớm về sớm. - Hách Chấn Tân dặn dò Trương Mỹ Lệ.

Bé nghe ba và người phụ nữ kia nói chuyện, trong mắt không ngừng hoảng sợ. Bọn họ đang nói cái gì? Họ đang tính bán bé sao? Ba của bé bảo người phụ nữ kia đem bán bé?

- Được, em sẽ nhanh chóng trở về. - Trương Mỹ Lệ nói xong kéo theo bé nhanh chóng rời đi.

- Ba, ba! con không muốn. – Bé bị kéo mạnh làm cho cả người lảo đảo, lại như cũ không chịu rời đi, quay đầu lại nhìn Hách Chấn Tân, bé không tin ba sẽ đem bé đi bán, bé không có làm việc gì sai mà, tại sao muốn bán bé?

- Đây là ba tao, mới không phải ba của mày. – Cô bé nhỏ mặt đối địch với bé đang ôm lấy chân Hách Chấn Tân, tức giận lên tiếng.

- Đi, đi mau. - Trương Mỹ Lệ nắm lấy tóc bé, mặc kệ bé ra sức giãy dụa, một mạch kéo bé đi ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play