- Mẹ đừng sợ nha, đừng sợ, Duy Nhất cũng sẽ không sợ. – Giọng nói thật nhỏ, làm cho người ta nghe không rõ bé đang nói cái gì, nhưng Minh Dạ Tuyệt vẫn nghe được.
Anh than nhẹ một tiếng, bế bé vào trong ngực của mình, di chuyển đến giữa giường lớn, chấp nhận bởi vì bé ôm mình, cảm thụ tay nhỏ của bé không có chút sức lực nào, không ngừng xoa đều lưng của bé.
Giống như bé từng nói, thân thể của bé thật ấm áp, giống như là một lò nhiệt vậy, mang theo hơi ấm áp len lỏi vào cơ thể lạnh giá của anh, để cho anh chầm chậm cảm nhận nhiệt độ của bé. Mặc dù không quen với cái nhiệt độ này, nhưng anh không thể không thừa nhận, cảm giác này rất thoải mái.
Cánh tay từ từ buộc chặt thân thể bé. Trong lúc bất chợt, anh không muốn buông bé ra. Anh không hiểu tại sao mình lại làm như vậy. Chỉ biết là, anh không muốn nhìn thấy vẻ mặt bất lực của bé, không muốn nghe những lời nói là làm lòng người ta chua xót của bé.
Đúng, chính là như vậy, anh không muốn nhìn cặp mắt sưng húp, không muốn nghe tiếng khóc đáng ghét kia. Chỉ là như vậy thôi.
Suốt cả đêm ôm bé trong ngực, hai người đều ngủ chính là an tâm và bình tĩnh như vậy. Không còn mộng, không còn những thứ không muốn nhìn thấy kia.
Đêm đã khuya, chẳng biết là bé có lưu luyến ngực của anh không, nhưng anh lại lưu luyến sự ấm áp của bé? Tóm lại, hai người ôm nhau, từ đáy lòng dâng lên một cảm giác rất khác.
Sáng sớm, Duy Nhất mở mắt ra liền thấy một cái áo sơmi màu trắng, chiếc áo kia có chút quen thuộc mà lại xa lạ. Nhẹ nhàng tựa đầu hướng về vòng tay ôm ấp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là nụ cười thỏa mãn.
- Nhanh tỉnh, còn muốn tiếp tục nướng nhờ ở nơi này sao? - Đang lúc bé định nhắm mắt lại ngủ tiếp, trên đầu truyền tới một giọng nói lạnh lùng, tựa như một chậu nước lạnh đổ vào mặt bé, khiến Duy Nhất miễn cưỡng mở mắt ra.
Chợt ngẩng đầu nhìn lại, vừa hay nhìn thấy một đôi sáng nhìn thẳng vào mình, ở trong đó tràn đầy tia tức giận.
- Dạ, vâng ạ - Duy Nhất lập tức ngồi dậy, luống cuống tay chân xuống giường, chân liền rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo, một cỗ lạnh lẽo lập tức tràn từ lòng bàn chân chạy lên, thân thể lập tức rùng mình một cái. Coi như còn có chút buồn ngủ, nhưng lòng bàn chân bị khí lạnh chui vào làm cho đông cứng tất cả cảm xúc.
- Nhìn cái gì, nhanh đi rửa mặt, những thứ này ba mẹ của cô không có dạy cô sao? - Không biết vì sao, mỗi khi thấy cặp mắt vô tội của bé, trong lòng anh lại có một cảm xúc khó nói thành lời, giọng nói vì thế lập tức trở nên cứng nhắc.
- Dạ. - Duy Nhất trả lời một tiếng, lập tức chạy về phòng của mình, đi đánh răng rửa mặt. Bé không muốn làm cho anh ghét bé. Bé muốn làm một đứa bé ngoan, không gây thêm phiền toái cho anh.
Duy Nhất nhanh nhẹn xử lý xong phần mình, đi giày vào, liền quay trở lại phòng anh, đi xem một chút Minh Dạ Tuyệt có cần bé giúp gì không.
Khi bé đi vào, liền nhìn thấy cái người vẫn thúc giục bé thức dậy, đang nằm trên giường vẫn không nhúc nhích.
Ah? Anh không phải nói tỉnh sẽ phải vội vàng rửa mặt sao? Anh thế nào lại không làm vậy?
- Tốt lắm! - Minh Dạ Tuyệt nhìn đôi mắt trợn to của người trước mặt, buồn cười khen. Bây giờ mới biết, thì ra là bé nghe lời như vậy.
- Dạ - Duy Nhất gật đầu lia lịa.
- Quần áo của cô làm sao vậy? - Minh Dạ Tuyệt ghét bỏ nhìn bé, từ khi đến đây bé chưa thay quần áo lần nào thì phải. Quần áo nhăn thành như vậy mà cứ mặc là sao?.
- Em . . . . . . Không có quần áo khác. - Duy Nhất từ từ cúi đầu xuống, bé cũng biết quần áo mình rất dơ bẩn, nhưng bé không có quần áo để thay đổi
- Cái gì? - Minh Dạ Tuyệt nghe được lời của bé..., ung dung vén chăn xuống giường.
Là anh quá sơ sót, cư nhiên quên những thứ này, đúng là thật phiền phức.
Duy Nhất nhìn anh ưu nhã đi tới tủ treo quần áo, lấy một bộ quần áo sạch sẽ thay vào. Lúc anh xoay người lại liền thấy bé đi vào phòng vệ sinh.
Minh Dạ Tuyệt thấy bóng lưng bé chạy vào phòng vệ sinh của anh có phần sững sờ, bé đến phòng vệ sinh làm gì? trong phòng của bé không phải cũng có phòng vệ sinh sao?
Chờ anh thay xong quần áo, đi tới phòng vệ sinh, vừa hay nhìn thấy bé nhón chân lên cố sức với đến balabo.
- Cô làm gì ở đây? - Minh Dạ Tuyệt cau mày hỏi, anh cũng không hiểu bé rốt cuộc là đang muốn làm gì?
- Dạ anh. - Duy Nhất quay đầu lại hướng anh lộ ra một cười ngọt ngào, sau đó quay đầu lại tiếp tục động tác của mình.
- Không được kêu tôi là anh nữa. - Nghe được lời của bé . . ., chân mày Minh Dạ Tuyệt nhíu thật sâu, tại sao bé không nhớ được lời của anh? Chẳng lẽ bé có bệnh mau quên sao?
- Vậy em phải gọi anh là cái gì? - Duy Nhất bị lời nói lạnh lùng của anh làm sợ đến nổi tay chân khẽ run rẩy, vòi nước đang mở ở chế độ lạnh lập tức vọt ra, bắn lên tay bé.
- Tùy cô, chính là không thể gọi tôi là anh nữa. - Minh Dạ Tuyệt nhìn đôi mắt đang khiếp sợ của bé, lòng run lên, âm thanh lập tức trở nên dịu dàng hơn.
- Cậu chủ? - Duy Nhất nhẹ nhàng nói, bé nhớ những người giúp việc kia đều là gọi anh là cậu chủ .
- Không được. - Sắc mặt Minh Dạ Tuyệt càng lạnh lẽo thêm, xem ra bé phải suy nghĩ cách gọi khác rồi.
- Ukm. . . . . . , vậy em gọi anh là anh Tuyệt, có được không ạ? - Duy Nhất suy nghĩ trong chốc lát, nhẹ nhàng hỏi. Thận trọng nhìn phản ứng của anh.
- Tùy cô. - Minh Dạ Tuyệt nhàn nhạt nói, coi như là đồng ý với cách gọi ấy.
- Đưa cho tôi kem đánh răng và bàn chải đây - Mắt của Minh Dạ Tuyệt ở trên bồn rửa mặt dò xét một lần, không nhìn thấy những thứ đồ vật dùng vệ sinh cá nhân của mình, nhỏ giọng yêu cầu.
- Ở chỗ này ạ. - Duy Nhất cười xoay người lại từ bồn rửa mặt, cầm chiếc bàn chải đã sớm được bôi kem đánh răng cùng cái ly đựng nước, nhanh nhẹn đưa cho anh.
- Cô làm cái gì vậy? - Cho tới bây giờ tất cả các việc này đều là chính anh tự làm, vật của anh chưa bao giờ cho phép người khác động qua, bé làm cái gì vậy?
- Em làm trước cho anh mà, trước kia mẹ cũng làm như thế này cho em. - Duy Nhất nhớ trước kia khi ba về nhà, mẹ luôn bôi kem đánh răng sẵn lên bàn chải, mở nước rửa mặt sẵn luôn.
- Chỉ lần này thôi, lần sau sẽ không thể có chuyện này nữa. - Thấy vẻ mặt Duy Nhất mong đợi nhìn anh, Minh Dạ Tuyệt nuốt xuống những lời muốn trách cứ bé. Nhanh chóng cầm lấy bàn chải đánh răng cùng ca nước trên tay bé.
- Dạ. - Duy Nhất khe khẽ gật đầu, không nói gì, tiếp tục mở vòi nước ở một độ ấm vừa phải. Chờ anh đánh răng xong, Duy Nhất đã hoàn thành phần việc của mình.
Minh Dạ Tuyệt nhìn sâu vào mắt bé một cái, không hề nói gì, cúi đầu mở nước rửa mặt.
- Đi ăn sáng. - Minh Dạ Tuyệt rửa mặt xong, quay đầu lại phân phó một tiếng liền mở cửa đi ra ngoài.
- Anh. . . . . . anh Tuyệt ơi!, hình như em không nên đi đến chỗ đó ăn cơm. - Duy Nhất nhìn bóng lưng của anh, nóng nảy nói, bé không muốn đến phòng ăn đó, những người ở đó giống như đều không thích sự có mặt của bé.
- Không tới đó ăn, cô sẽ không được ăn sáng, tự mình quyết định đi - Minh Dạ Tuyệt không có lý do để chấp nhận lời thỉnh cầu của bé, nhanh chóng đi ra cửa chính, không có để ý người phía sau có theo kịp hay không.
Bé cho bé là ai? bé nói cái gì là cái đó sao? bé đã làm anh phá hư quy cũ của mình rồi, không thể cứ dễ dàng với bé như thế được.
Duy Nhất nhìn bóng lưng anh đã đi xa, quệt mồm quay đầu lại hướng về tòa nhà vừa đi ra, không ăn bữa ăn sáng sẽ không ăn, chờ cơm trưa cùng nhau ăn là tốt.
- À, anh ơi!, tại sao hôm nay lại không thấy cái anh kia ạ. - Từ sớm bé đã đứng ở cửa chờ Minh Dạ Phạm, nhưng lại không thấy anh ấy qua đây nên có hơn tò mò.
- Hả? - Minh Dạ Tuyệt nghe được bé nói nên sững sờ, anh kia? Xoay người nhìn lại mới biết, Duy Nhất thật không có theo kịp.
Tốt, bé vẫn cho là mình là đặc biệt sao? Xem ra nếu không giáo huấn lại bé, bé chắc là sẽ leo lên đầu anh ngồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT