Ngày hôm qua, đột nhiên Duy Nhất nói với anh hãy cho người bảo vệ Nhu Nhi, thật không ngờ đến việc không tìm thấy Nhu Nhi, anh nhanh chóng triệu tập những người anh em kết nghĩa của mình tìm ở khắp các cửa. Lúc đang chuẩn bị hành động, lại đột nhiên nhận được tin tức, Nhu Nhi đã không sao. Từ khi Duy Nhất mang theo đứa cháu bảo bối của bọn họ rời đianh em bọn họ đã lâu không tụ họp, liền muốn đến nhà cô vui chơi một bữa. Kết quả, khi bọn họ đến nhà cô thì Duy Nhất và Nhu Nhi không có ở nhà. Tra xét chung quanh một lần, mới biết được thì ra cô đã bị tên đàn ông chết tiệt này trói tới đây, quả thực là không thể nhận nhịn được mà.

- Ách. . . . . . , cái đó, các vị. . . . . .

- Câm miệng, không ai hỏi cậu.

Minh Dạ Phạm vừa định nói cái gì đó, Thượng Quan Hạo đã trừng lớn đôi mắt, rống to cắt đứt lời nói của anh. Minh Dạ Phạm nhìn đôi mắt như camera dữ tợn của người đàn ông trước mặt, nhìn lại đôi mắt của những người khác đang nhìn chằm chằm mình, giống như chỉ cần anh nói nữa, thì sẽ lập tức ăn thịt anh vậy

- Ách. . . . . . , được, tốt. - Minh Dạ Phạm vừa nhìn thấy tình huống như thế, vội vàng lui về sau vào bước, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh mình, lắc đầu một cái.

Xem ra đại ca muốn đoạt lại Duy Nhất thì còn phải đi qua một đoạn đường rất dài nữa, sẽ bị đám người như hung thần la sát trước mắt giày vò đủ kiểu.

- Duy Nhất ở nơi nào, chỉ cần lập tức giao cô ra, chúng tôi sẽ không làm khó dễ cậu. - Cái người đàn ông mà Nhu Nhi cho là cực kỳ phong độ, chậm rãi nói.

- Thật xin lỗi, hiện tại cô ấy đã làm vợ của tôi, tôi không có bất cứ lý do gì để giao cô ấy cho các cậu. - Minh Dạ Tuyệt trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nói.

- Chết tiệt, hai người đã sớm ly hôn nhau, còn gì mà gọi là vợ chồng nữa?

- Ngày hôm qua chúng tôi đã đi nối lại giấy đăng ký kết hôn rồi.

- Cái gì? - Năm người đồng loạt hét lớn một tiếng, sau nhìn nhau một cái, chợt năm cái đầu tiến đến gần nhau, chụm lại thành một nhóm, nhỏ giọng thảo luận.

- Anh ta nói Duy Nhất đã kết hôn lại với anh ta rồi sao. - Thượng Quan Hạo cau mày nói.

- Không thể nào, làm sao nha đầu kia lại làm như vậy? - Lão Nhị hoài nghi hỏi.

- Nha đầu ấy sẽ không vì nghe những lời ngon tiếng ngọt của anh ta mà ngoan ngoãn làm theo. Là anh ta đã bẫy nó? - Lão Tam suy nghĩ một chút rồi tươi cười nói.

- Ngu ngốc, sao nha đầu của chúng ta lại ngốc đến thế? Nó còn thông minh hơn chúng ta rất nhiều đó? - Gương mặt Lão Tứ lãnh khốc, đưa tay cốc vào đầu Lão tam

- Phải ha, nha đầu kia đâu có ngốc đến thế, nhất định là nha đầu không chịu tha thứ cho người đàn ông kia, nên anh ta muốn giấu con bé đi, rồi cố ý nói như thế.

- Ừ, đúng, đừng để ý tới. - Năm người đối diện nhìn một cái, sau đó cùng nhau gật đầu lia lịa, nhất trí lời nói của lão Ngũ.

Minh Dạ Phạm thấy bọn họ chụm đầu lại bàn bạc cùng nhau, lặng lẽ di chuyển bước chân đến bên cạnh Minh Dạ Tuyệt, nhỏ giọng nói: - Anh ở lại ứng phó với bọn họ nhé, em đưa Nhu Nhi vào nhà trước!

Minh Dạ Tuyệt nhìn năm người đàn ông đang chăm chú thương lượng đối sách thì gật đầu một cái.

Anh biết Nhu Nhi chính là thứ quan trọng bậc nhất với Duy Nhất, xem ra bản lĩnh những người này đều không đơn giản, một khi động thủ thật, anh chỉ sợ sẽ không thể giữ Nhu Nhi lại được.

Minh Dạ Phạm nhìn mấy người đàn ông còn chưa thảo luận xong, giơ ngón tay đặt lên đôi môi nhỏ của Nhu Nhi, sau đó ‘suỵt’ một tiếng, ôm Nhu Nhi lặng lẽ chuyển bước, lặng lẽ bỏ lại mấy người đàn ông tự giải quyết chuyện của họ. Dẫn Nhu Nhi đi vào nhà của Duy Nhất.

- Cậu ơi! Cậu làm sao thế? - Nhìn động tác thận trọng của Minh Dạ Phạm, Nhu Nhi không nhịn được cau mày hỏi, bé thấy đám cậu bên họ ngoại rất tốt, tại sao cậu lại làm như thế?

- Này, để Nhu Nhi ở lại. - Năm người kia vừa nghe thấy giọng nói của Nhu Nhi, vội vàng quay đầu nhìn lại, vừa hay nhìn thấy Minh Dạ Phạm lướt qua bọn họ chuẩn bị trốn vào nhà thì hét lớn một tiếng, tất cả đồng loạt xông tới

- A. . . . . . , đại ca nơi này giao cho anh. - Vừa nhìn thấy tình hình như vậy, Minh Dạ Phạm nhanh chóng di chuyển bước chân, chạy như bay.

Mà Minh Dạ Tuyệt vừa nhìn thấy động tác của bọn họ, vội vàng lắc mình lên trước ngăn cản bọn họ.

Minh Dạ Phạm ôm Nhu Nhi chạy đến trước cửa, nhanh chóng thả tay xuống chỗ lấy dấu vân tay, cửa ‘cạch’ một tiếng liền mở ra.

- Này, cậu đứng lại cho tôi. -Thượng Quan Hạo vừa nhìn thấy động tác của anh, vội vàng chạy qua Minh Dạ Tuyệt để đi đến chỗ Minh Dạ Phạm.

- Oa. . . . . . - Minh Dạ Phạm vừa nhìn thấy động tác của anh, kêu lên một tiếng, ôm Nhu Nhi vội vàng vọt vào bên trong, ‘rầm’ một tiếng đóng cửa lại, mà Thượng Quan Hạo đuổi theo sau còn kém mấy bước chân thì cửa đã đóng chặt, nên anh bị ngăn cách ngoài cánh cửa.

- Minh Dạ Tuyệt, cậu có ý gì, khuyên cậu mau giao Nhu Nhi ra. - Thượng Quan Hạo vừa nhìn cửa đã đóng lại, muốn dùng tay mở cửa ra thì phát hiện cửa được khóa bằng khóa điện tử, căn bản anh không có cách nào mở cửa ra, lửa giận lập tức chạy lên não.

- Thật xin lỗi, tôi không thể. - Minh Dạ Tuyệt thấy mấy người anh em kia cũng không dừng động tác của mình lại, chầm chậm đứng lại, thở hổn hển.

Quả nhiên mấy người này không phải người bình thường, nếu như anh có thể phản kích như người bình thường cũng được, coi như không thể đem bọn họ đánh tả tơi, tối thiểu cũng sẽ không lãng phí sức lực. Nhưng bây giờ anh không dám động thủ, sợ Duy Nhất biết anh đả thương người thân của cô, sẽ càng thêm sẽ không tha thứ anh. Cho nên anh chỉ cố hết sức ngăn cản bọn họ mà thôi.

- Mẹ kiếp, xem ra không cho cậu biết lợi hại, cậu sẽ không giao người nhỉ, các anh em, xông lên. - Thượng Quan Hạo rống một tiếng, bốn người kia lập tức xông về phía trước, vây lấy Minh Dạ Tuyệt.

- Haizzz - Minh Dạ Phạm ôm Nhu Nhi vào lòng, thở ra một hơi, nhẹ nhàng buông bé xuống, nghe bên ngoài có tiếng đánh nhau, không nhịn được nhăn mặt lại, khóe miệng co giật, cũng không biết đại ca có thể kiên trì đến khi nào.

- Cậu, tại sao cậu không để cho cậu của con vào trong? - Nhìn vẻ mặt đột nhiên buông lỏng của Minh Dạ Phạm, Nhu Nhi nghi ngờ nói.

- Cái đó, trước tiên cậu sẽ hỏi Nhu Nhi nè, Nhu Nhi có yêu ba của con không? - Minh Dạ Phạm từ từ cúi thấp thân thể nhìn Nhu Nhi, chăm chú hỏi.

- Dạ, trước kia con không có thích ba con cho lắm, nhưng bây giờ thì ba. . . . . . hoàn hảo á..., không thể nói thích nhưng cũng không thể nói là ghét được. - Nhu Nhi suy tư một chút, nói ý hệt như giọng của người lớn.

- Ách. . . . . . - Nghe được lời nói của Nhu Nhi, Minh Dạ Phạm sững sờ, anh không ngờ bé lại nói như thế, nhưng ngay lúc đó lại hồi hộp hỏi: - Này, cháu có nghĩ hay muốn vĩnh viễn ở bên cạnh ba không!

- Ba vốn là ba của cháu. Mẹ cháu có nói, mặc kệ ba và mẹ như thế nào. Ba vĩnh viễn là ba của con, lúc nào cũng không thể thay đổi được.

- Ách. . . . . . , cái đó, nói cách khác, cháu không phản đối việc mẹ cháu thêm một lần nữa trở thành cô dâu của ba cháu phải không? - Nghe được lời Nhu Nhi nói, Minh Dạ Phạm lần nữa ngẩn ngơ, sau đó thận trọng hỏi.

- Nếu như mẹ nguyện ý, con không phản đối. Chỉ cần mẹ nguyện ý là tốt rồi. - Nhu Nhi nói với giọng không để ý nhiều cho lắm.

- À, vậy cháu thể giúp cậu thêm một chuyện nữa được hay không, đi khuyên nhủ mẹ cháu đừng đi theo những người cậu họ ngoại mà hãy gả cho ba của cháu đi!

- Không thể, cháu sẽ không để cho mẹ cháu làm những chuyện mà mẹ không thích - Nghe được lời anh nói, Nhu Nhi trợn mắt nói.

- Ách....vậy cũng tốt, vậy cậu đi. Dì Trương, Duy Nhất đâu? - Minh Dạ Phạm xoa xoa mồ hôi trên trán, từ từ đứng lên, đi vào trong phòng ăn, thấy dì Trương đang bận rộn bên trong thì lên tiếng hỏi.

Anh không ngờ đên việc một đứa bé cũng không chịu làm theo lời nói của anh.

- A, mợ cả đang ở trong thư phòng ạ. Cậu hai, cậu có làm sao không? - Dì Trương ngẩng đầu nhìn Minh Dạ Phạm đầy mồ hôi, hỏi một cách đầy hoài nghi.

- A, tôi không sao, dì cứ làm việc của dì đi - Minh Dạ Phạm nói xong, vội vã xoay người đi tới thư phòng. Không biết đại ca còn có thể kiên trì được bao lâu.

Đẩy cửa ra, một bóng người đang đứng ở cạnh cửa sổ, trên người cô mặc một chiếc áo màu tím nhạt, ánh mặt trời lặng về phía tây chiếu chút ánh sáng nhạt nhòa, xuyên qua cửa sổ thủy tinh rơi xuống gương mặt ưu buồn của cô. Soi rõ chút mê man và thương cảm trên người Duy Nhất. Hình ảnh kia làm cho người ta không nhịn được mà muốn ôm cô vào trong ngực, dẹp đi toàn bộ đau thương mà cô phải mang. Nhưng bây giờ an đã không lo được cho cô gái xinh đẹp này nữa rồi, bây giờ anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

- Phạm, sao anh lại tới đây? - Nghe có tiếng chân bước vào, Duy Nhất từ từ xoay người lại chỉ thấy Minh Dạ Phạm xuất hiện trước mặt cô, vì vậy nhẹ nhàng mỉm cười hỏi.

- Duy Nhất, em cứ nói đi, đến tột cùng em muốn như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho anh cả, ở lại bên cạnh anh ấy? - Minh Dạ Phạm hỏi thẳng.

Hiện tại anh không có thời gian vòng vèo với cô, anh biết, nếu như bây giờ Duy Nhất không chịu ở lại đây, những người anh em của Duy Nhất sẽ đánh chết Minh Dạ Tuyệt mà không hề nhượng bộ.

- À? Tại sao hỏi như thế? - Nghe được lời anh nói, Duy Nhất hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn người trước mặt, cau mày hỏi.

- Chỉ cần em nói cho anh biết, tại sao em không tha thứ cho anh cả của anh, tại sao không chịu ở lại bên cạnh anh ấy? Đến tột cùng thì mọi chuyện là như thế nào, làm sao em mới bằng lòng ở lại, em chỉ cần nói cho anh biết nguyên nhân là được rồi.

- Bởi vì anh ấy không yêu em. Đây là lý do chính, em không muốn ở cùng với một người đàn ông không yêu mình, cũng không muốn sống với người như thế đến khi chết đi. - Duy Nhất suy nghĩ một hồi lâu nhàn nhạt nói ra.

Biết cảm giác chờ đợi, biết cảm giác yêu một người không thương mình, làm sao để cho cô có thể tin tưởng mà tiếp tục đi cùng với anh? Cô đã sớm không có lòng tin với anh nữa rồi.

- Anh ấy không thương em? Anh nói cho em biết này Duy Nhất, có khả năng là em đã hiểu lầm rồi. Làm sao mà em biết anh ấy không thương em? Hơn nửa năm qua, an có thể nhìn rõ anh ấy yêu em đến cỡ nào, mà em lại dám nói anh ấy không thương em? - Minh Dạ Phạm chần chờ hỏi.

- Thật sao? Chẳng lẽ chỉ là đi sau lưng em có nghĩa là thương em? Chẳng lẽ cứ muốn giam cầm em thì là yêu em sao? Nếu yêu thì tình yêu đó thật đặc biệt. - Duy Nhất lạnh lùng nói xong, trong lòng xông lên một cỗ chua xót.

Yêu? Chẳng lẽ như vậy là yêu sao?

- Nếu như anh ấy không yêu em, cũng sẽ không vì em mà đi tìm phiền toái với người ba có lòng tham không đáy, cõng số nợ của cha em trên lưng, cho tiền ông ta sống. Không thương em thì anh ấy cũng sẽ không vì một câu nói không thích của em mà đi tìm phiền toái đâu, lập tức đem quyền quản lý bang Thiên Minh trao cho người khác, em có thể biết để có được ngày hôm nay anh ta đã vì em mà trả giá cao đến thế nào không? Chỉ vì muốn để cho ba anh không tới tìm em gây phiền toái nữa mà anh ấy đã giao tất cả lại cho ông ta. Bây giờ anh ấy chỉ có hai bàn tay trắng, thế mà em lại nói anh ấy không thương em sao?

- Anh nói cái gì? Anh ấy cho tiền ba của em? Anh xác định người đó là ba em? - Duy Nhất hoài nghi hỏi, cô đã sớm cắt đứt quan hệ với đám người kia, làm sao Minh Dạ Tuyệt lại biết bọn họ ở đâu mà cho tiền?

- Dĩ nhiên, chẳng lẽ em không biết Hách Chấn Tân đã từng tới tìm em sao? Nhìn dáng vẻ của ông ta, có lẽ cuộc sông hiện tại của gia đình ông ta không được thuận buồm xuôi gió cho lắm, thậm chí còn nghèo túng nữa là khác. Cho nên ông ta muốn tìm em xin tiền, anh cả biết được việc em không muốn gặp đám người đó vì vậy đã giúp em đuổi ông ấy đi. Hơn nữa, ông ta không phải chỉ một lần đến tìm em, đều là Tuyệt đứng trong bóng tối giúp em đuổi ông ta đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play