Nghe được lời của cô..., lòng của Minh Dạ Tuyệt đột nhiên giật mình, trong mắt dâng lên điểm kích động, dừng bước lại, không dám tin, nghiêng mặt sang nhìn cô không hề chớp mắt.

Một mực dùng sức dắt thân thể của mình, nhưng Duy Nhất lại không chịu bước về phía trước, thấy anh đột nhiên dừng bước, không tiến vào cũng không nói chuyện, vì vậy ngẩng đầu lên với vẻ u mê, vừa đúng lúc trông thấy đôi mắt đầy tĩnh mịch, nhìn thấy vẻ mơ hồ đợi chờ trong đó, tim của cô không khỏi căng thẳng, ngực đột nhiên có chút buồn bực, thoáng chốc không có phản ứng, thì dừng bước chân lại.

- Em. . . . . . , quan tâm anh sao? - Con mắt xanh đen nhìn thật sâu vào mắt anh, giọng nói nhẹ nhàng giống như là sợ hù cô vậy, mang theo rất nhiều chờ đợi, cẩn thận lên tiếng hỏi.

Kể từ sau khi ly hôn, cô chưa từng chủ động nói chuyện với anh, cũng chưa từng quan tâm tới việc anh có đau đớn hay không, cô đã tha thứ cho anh rồi sao?

- À? - Nghe được câu hỏi của anh, Duy Nhất mới từ từ hoàn hồn lại, giương mắt lên nhìn đến vẻ mặt chuyên chú của anh, gương mặt không hề chuyển động, nhìn đến ánh mắt của anh, lòng của cô nhất thời lạnh đi, nhanh chóng cúi đầu, sau đó trực tiếp phản bác: - Có quỷ mới quan tâm anh, tôi chỉ muốn xem vết thương của anh có ngừng chảy máu hay không, nhắc nhở anh một chút thôi."

Có trời mới biết, mới vừa rồi cô vì cái gì, thế nhưng không giải thích được vì sao mình lại lạc mất phương hướng trong đôi mắt anh, trong lòng có loại cảm giác ê ẩm, giống như cảm thấy trong lòng của anh có một chút ưu buồn lan tràn khắp cơ thể, thậm chí còn muốn truyền đến người cô.

Sẽ không, làm sao trên người anh lại có cảm xúc này, bề ngoài và trong lòng anh người ta đánh còn không ngã, làm sao có thể sẽ u buồn đây?

Minh Dạ Tuyệt thất vọng lặng lẽ thu hồi chút xíu chờ đợi trong lòng mình, đôi mắt dần dần chuyển ra khỏi người cô, chán nản cười một tiếng, lần nữa kéo tay Duy Nhất đi vào bên trong.

Lời của cô..., tựa như một khối nước đá cứng rắn, ‘Bành’ một tiếng rơi khỏi đáy lòng của anh, làm cho trái tim của anh đau thắt, cũng làm cho hy vọng mong manh trong lòng anh rơi xuống

Tất cả những chuyện đó là do anh mong cầu quá nhiều sao?

- Nay. . . . . . Làm gì? , buông tay..., tôi không muốn đi vào. - Vừa thấy anh lại kéo mình, Duy Nhất vội vàng đẩy tay của anh ra, nhưng vừa nhìn thấy máu tươi từ cánh tay của anh chảy xuống thì không dám đẩy nữa, chỉ có thể dùng sức kéo mình về phía sau, không muốn đi cùng anh. Cũng biết rằng không phải sức khỏe của cô không bằng anh, mà cô không muốn làm cho anh tổn thương, tự nhiên cũng sẽ nhẹ tay một chút.

Nghe được cô nói nhiều tiếng buông tay như thế, trái tim Minh Dạ Tuyệt đau nhói, lại chợt cắn răng, giống như là không có nghe được tiếng nói của anh, nắm thật chặt tay của cô, mặc kệ những người đi ngang bọn họ đều nhìn bọn họ với cặp mắt quái dị, chỉ là anh nhìn thẳng về phía trước, kiên định đi về phía trước.

Nhìn căn phòng phía trước càng ngày càng gần, sức của Duy Nhất cũng càng ngày càng mạnh, cô không muốn cứ như thế này mà kết hôn với anh lần nữa, cô không muốn lần nữa trải qua cuộc sống hôn nhân không có tình yêu.

Lần đầu tiên là hành động bất đắc dĩ, nhưng bây giờ, cô không muốn như vậy.

Đám người trong hành lang, hoặc là hi hi ha ha sóng vai bên cạnh người bạn đời tương lai, hoặc là kéo tai người đó đến gần mình, thì thầm những lời ngọt nào; dĩ nhiên cũng có vài đôi nam nữ có vẻ chán ghét nhau, nên chia ra hai nơi, đi theo hai con đường, cũng có vài người cãi nhau nên đến đây làm giấy ly hôn, thế là một khối tài sản kế xù được phân chia làm hai. Nhưng lại không có đôi nam nữ nào như bọn họ cả. Trên tay người đàn ông thì chảy rất nhiều máu, mà trên mặt của người phụ nữ lại đầy vẻ miễn cưỡng; có lẽ là bị người đàn ông kia nắm tay lôi đến đây.

Minh Dạ Tuyệt và Duy Nhất cùng nhau đi vào trong, những người kia hoặc là đang nói đùa, hoặc là đang cãi vả cũng đột nhiên ngưng thảo luận và cãi vả, cùng nhau nhìn về đôi nam nữ đang lôi kéo nhau đi đến đây. âm thanh hỗn loạn ban nãy đột nhiên biến mất, trong nháy mắt hành lang trở nên cực kì an tĩnh.

-Buông tay, có được hay không? Người ta đều đang nhìn đấy. –Nhìn những người kia đột nhiên đừng lại, rồi nhìn bọn họ chỉ chỉ chõ chõ, Duy Nhất không chịu được mà cúi đầu, nhỏ giọng nói với anh.

cô chưa từng phải chịu cảnh mất thể diện như thế này, cũng không ưa thích cái cảm giác bị người ta nhìn chăm chú như thế.

Minh Dạ Tuyệt dừng bước lại, nhẹ nhàng quay đầu, thấy cô đã sớm cúi đầu, bên tai vang lên tiếng người to nhỏ bàn luận chưa từng ngừng nghỉ, mày rậm vừa nhíu, mắt sắc bén quét về phía đám người đang không ngừng bàn luận kia.

Đám người đang không ngừng trò chuyện kia, vừa nhìn thấy vè mặt giống như giết người của anh, còn chưa dám mở miệng nói, thì tất cả những lời nói đã bị chặn trong cổ họng, thiếu chút nữa khiến cho bọn họ chết đi, nên cuối cùng bọn họ cũng không dám lên tiếng.

-Nếu như mà tôi buông tay, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời tôi phải không? –Thấy những người kia không hề bàn luận nữa, Minh Dạ Tuyệt cúi đầu nhìn cô gái bị anh lôi đi, trầm giọng hỏi thăm.

-Ách …. –Nghe được câu hỏi của anh, Duy Nhất đột nhiên ngừng lại đôi chút.

Buông tay cô sẽ ngoan ngoãn đi theo anh sao? Đáp án đương nhiên … không rồi.

Nếu như anh buông tay, cô thề, nhất dịnh sẽ lập tức trốn đi, không để cho anh có cơ hội tìm được cô.

Thấy cô trầm mặc, Minh Dạ Tuyệt chán nản cười mọt tiếng, kiên định cầm tay của cô, tiếp tục bước đi của mình,

cô đang suy nghĩ cái gì làm sao mà anh không biết được. buông tay, thì đồng nghĩa với việc để cô đi cả đời chứ gì? không thể nào.

-Buống ra, tôi sẽ không đi vào, tôi không muốn. – Mắt thấy chỗ mình đứng càng lúc càng gần với cửa phong đăng kí kết hôn. Duy Nhât giãy mạnh hơn.

Nhận thấy cô đột nhiên giãy mạnh như thế, Minh Dạ Tuyệt cũng không thèm nói nhiều lời nữa, đôi tay chợt ôm lấy cô, nhốt chặt cô đang không ngừng huy động cả hai cánh tay của anh, bất kể việc đó có làm đau cánh tay của anh như thế nào, đem cô giam thật chặt vào trong ngực, chân vừa nhấc, đã đạp vào cánh cửa phía trước.

Tay đã bị anh giữ chặt, cô liền dùng chân đá laonj, trong lòng càng ngày càng sợ hãi, cô không thể kết hôn như thế này! Hôn nhân không có tình yêu cũng chỉ khiến cho người ta bị tổn thương thêm mà thôi, cô không cần dạng kết hôn đó.

Cũng mặc kệ cô giãy dụa như thế nào, đá anh thế nào, anh vẫn nhíu chân mày tiếp tục đi về phía trước, bởi vì cô đang phát tiết những bất mãn trong lòng, nên tay anh thủy chung không buông.

đang lúc Duy Nhất ra sức giãy dụa, Minh Dạ Tuyệt đã đi đến cánh cửa đang đóng chặt, đôi tay bao trọn lấy thân thể Duy Nhất, không có tay rãnh để mở cửa, vì vạy anh chậm chậm giơ chan lên, đạp vào cánh cửa.

“Bành.”

một tiếng động lớn vang lên, cửa mở ra, cũng lộ ra mấy người đang làm thủ tục bên trong.

Bên trong trừ mấy cặp nam nữ đang làm thủ tục, còn có hai nhân viên. Mà bây giờ, tất cả bọn họ đều giương mắt nhìn người đàn ông với vẻ mặt âm trầm đột nhiên xuất hiện trong phòng, trong lòng anh là một cô gái đang không ngừng giãy giụa, tất cả kinh hãi nói không ra lời.

Chuyện này …. đã xảy ra chuyện gì?

Trong không gian an tĩnh, khiến cho động tác quẫy đạp của Duy Nhất từ từ dừng lại, vừa ngẩng đầu lên đã thấy mấy người kia đồng loạt há to mồm nhìn bọn họ, sững sờ quên cả phản ứng. Duy Nhất lúng túng nhìn về anh, nở nụ cười, sau đó quay đầu lại tiếp tục quay đầu đi, vì cô biết có phản kháng cũng không có tác dụng.

-Trước …. Tiên sinh, nơi này là nơi làm thủ tục kết hôn, ly hôn ở sát vách. – Sau hồi lâu, một người nhan viên, xem ra có hơi lớn tuổi hơn thu hồi thần trí lại, từ từ đứng lên, nhìn Duy Nhát đang ra sức giãy giụa, sau đó lễ phép nói với Minh Dạ Tuyệt.

Theo ý của anh, hai người này, một người mang bộ mặt âm trầm, một người lại mang ve mặt rất khó chịu, tất cả những chuyện này đều chứng minh, ý đồ của bọn họ đến nơi này. Có chút cảm thấy có lẽ do chia tài sản không hợp lí nên hai người họ đến đây để tranh chấp, vung tay một cái xem như hai người kia đã đi nhầm phòng rồi.

-Mẹ nó, tôi đến đây kết hôn. – Vừa nghe đến hai chữ ly hôn, cõi lòng Minh Dạ Tuyệt liền bốc hỏa, rống to.

không phải anh không biết chữ, làm sao lại đi nhầm phòng.?

Ly hôn? hiện tại anh vùa nghe đến hai chữ kia, liền muốn giết người.

Vừa nghe anh rống giận, chẳng những bọn nhân viên sửng sốt, ngay cả hai người khác đang ngồi ở ngoài phòng cũng nhìn anh giống như quái vật, há to mồm, trợn to mắt nhìn bọn họ.

- Kết. . . . . . Kết hôn? Anh xác định. . . . . . xác định sao? - Cái người nhân viên đó đè chút nước miếng trong miệng xuống, giương mắt nhìn Duy Nhất vẫn còn đang giùng giằng , hoài nghi hỏi, có người nào kết hôn mà lại như thế này? Thấy thế nào cũng giống như sắp ly hôn vậy!

- Không kết hôn, không kết hôn, chúng ta không kết hôn, anh ấy nói càn, anh cứ xem như chưa nghe thấy gì đi. Các người đang vội, không cần để ý đến anh ấy Hàaa...! Các người cứ tiếp tục. - Nghe được lời nhân viên kia nói, Duy Nhất vội vàng phe phẩy đôi tay của mình, cười khan lớn tiếng nói. Hận khi không thể khiến tất cả bọn họ đều điếc. Như vậy sẽ không có người nghe đến câu nói của anh.

Minh Dạ Tuyệt liếc mắt nhìn cô gái đang cười gượng trong ngực, đôi tay dùng thêm chút sức lực, ôm lấy cô đi đến trước bàn của một nhân viên, đem một cánh tay đấm lên bàn.

- Chúng tôi muốn kết hôn, mỗi người nơi đây đều có thể làm chứng, nhanh lên một chút đi.

- À? - Bạn nhân viên trước mắt chăm chú nhìn anh, rồi lại nhìn cô gái đang không ngừng giãy giụa trong ngực anh, há to miệng, thật lâu không khép lại được.

Bọn họ thật sự là muốn kết hôn hay sao?

- Còn đứng ngây người ở đó làm gì? Nhanh lên một chút. - Mắt thấy bộ dáng ngu ngơ của cái người đàn ông đó, nhìn lại người con gái đang không ngừng giãy giũa, Minh Dạ Tuyệt đột nhiên hét lớn, cho tới bây giờ anh chưa từng kiên nhẫn như thế, lúc này càng thêm nóng nảy.

- Ách. . . . . . - Bạn nhân viên đó bị tiếng rống to của anh làm cho nhanh lên, không ngừng lui về đằng sau, không biết làm sao nên cứ nhìn người đàn ông trước mắt.

- Anh rống cái gì? Có người nào đi kết hôn mà lại mang bộ dáng như anh không? Vốn là anh không đúng, anh còn rống? - Thấy vẻ mặt hoảng hốt của người trước mặt, Duy Nhất không nhịn được ngẩng đầu hầm hừ với người đàn ông bên cạnh.

Người này đi đến chỗ này rồi mà còn mang sắc mặt như thế là sao hả?

- A, vậy. . . . . . mời làm nhanh một chút. - Thấy Duy Nhất giống như giận thật, Minh Dạ Tuyệt cúi đầu nhìn cô gái nhỏ bởi vì giãy giụa mà mặt mũi đỏ bừng, đồng ý một tiếng, sau đó lần nữa ngẩng đầu nói với người nhân viên kia, chỉ có điều lần này giọng điệu tốt hơn nhiều, không hề giống vẻ cố tình gây sự của vừa rồi.

- Ách. . . . . . , cái đó. . . . . . . - Bạn nhân viên kia nhìn hai người bọn họ, thật lâu sau mới lắp bắp nói: - Hình như vị tiểu thư không tình nguyện theo anh, anh. . . . . . Có phải anh nên chờ vị tiểu thư này đồng ý hay không?

- Tôi muốn cậu làm gì thì cậu phải làm cho nhanh, nói linh tinh gì thế? - Nghe được lời nói lắp ba lắp bắp của người nhân viên kia, Minh Dạ Tuyệt không nhịn được trừng mắt nhìn anh ta, cắn răng nghiến lợi nói.

- Lời nói của vị tiên sinh này không đúng rồi, cô gái này cũng là người mà, tại sao anh chỉ dùng một câu nói mà muốn quyết định cuộc sống của người khác? - Người nọ không phục trả lời, đối với lời nói của Minh Dạ Tuyệt, anh ngàn vạn lần không đồng ý.

- Con mẹ nó, rốt cuộc cậu có làm hay không làm? - Vừa nghe đến lời của anh ta, trái tim Minh Dạ Tuyệt lập tức bùng lên lửa giận, bước lên trước, giận dữ hét.

- Không làm, anh uy hiếp người khác kết hôn với anh như thế là phạm pháp. - Người nọ nhìn đến dáng vẻ lúc này của anh thì không nhịn được mà lui về sau một bước, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng vẫn lớn tiếng trả lời như cũ.

Trước kia cũng từng gặp qua một đôi như vậy, người đàn ông kia cũng rất hung ác nhưng ít nhất cô gái kia rất nghe lời, hoàn toàn khác với người đàn ông trước mắt, anh đúng là không coi phụ nữ gì nhé. không thèm thông qua ý kiến của cô gái, cái này gọi là bức hôn.

Hôm nay anh quyết không để cho người đàn ông này được như ý, nếu không cuộc sống sau này của người phụ nữ kia xem như xong rồi.

- Đúng, đúng, anh ấy là như thế là phạm pháp, không thể làm như vậy - Duy Nhất vội vàng gật đầu, vô cùng tán thành lời nói của người này. Người này nói rất đúng.

- Luật pháp? Hừ. - Nghe thấy hai chữ kia, Minh Dạ Tuyệt hừ lạnh một tiếng, lần nữa lên tiếng: - Tôi hỏi lại một lần nữa, cậu có làm không?

- Chỉ cần vị tiểu thư này không đồng ý, tôi sẽ không làm - Người nọ nhìn qua vẻ mặt nhếch nhác của Duy Nhất, mặc dù trong lòng có chút sợ hãi người đàn ông hung ác này, nhưng như có thêm can đảm, giọng nói có lực hơn rất nhiều. Nếu như hôm nay anh làm thủ tục kết hôn với bọn họ, thì đồng nghĩa với việc đẩy vị tiểu thư trước mặt vào hố lửa. Nhìn một cái đã biết tính khí người này không được tốt lắm, nếu quả thật kết hôn, thì vị tiểu thư này sẽ gặp nhiều phiền toái, như thế tội của anh sẽ to lắm.

- Rất tốt. - Nhìn gương mặt đầy vẻ kiên quyết kia, Minh Dạ Tuyệt hăng hái gật đầu, mặt âm trầm lấy điện thoại di động ra bấm dãy số: "Lập Được, bây giờ tôi đang ở Cục Dân Chính làm thủ tục kết hôn. Cậu liên lạc để tôi gặp người quản lý chỗ này." Lạnh lùng bỏ xuống một câu nói, rồi cúp điện thoại, cũng không quản người ở đầu dây bên kia vừa nghe được câu nói của anh mắt đã mở to, miệng há hốc, như tượng gỗ ngốc trệ.

Sau khi Minh Dạ Tuyệt cúp điện thoại, liền nhìn chằm chằm vào cái người vẫn không chịu làm thủ tục kết hôn cho anh, chỉ thấy người nọ lảo đảo lui về đằng sau một bước, run run rẩy rẩy nhìn anh.

Rốt cuộc thân phận của anh như thế nào? Lại còn dám để cho bọn họ gặp người phụ trách ở nơi này?

Chỉ chốc lát sau, cửa bên đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó chỉ thấy một người đàn ông vóc dáng cao lớn chạy vào.

- Cái đó, đây có phải là cậu Minh không? - Vội vã chạy vào trong nhìn khắp nơi, sau đó từ từ đi tới bên cạnh Minh Dạ Tuyệt đang ôm chặt Duy Nhất, thở hổn hển thử hỏi.

- Đúng, hiện tại tôi muốn kết hôn, tôi muốn ông làm thủ tục cho tôi, ngay lập tức - Minh Dạ Tuyệt giương mắt nhìn người đàn ông đang thở dốc kia, sau đó lạnh lùng ra lệnh.

Cũng không tin, hôm nay anh không thể kết hôn được.

- Được, được, tôi lập tức làm cho cậu. - Người kia nói, quay đầu lại, đi nhanh đến nói với người vừa rồi không chịu làm thủ tục kết hôn cho Minh Dạ Tuyệt, nhỏ giọng mà nói: 'Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, nhanh làm thủ tục kết hôn cho họ đi."

- Cục trưởng, nhưng cô gái ấy không nguyện ý, tôi không thể làm - Người nhân viên kia nhìn người lãnh đạo trực tiếp của mình một cái, sau đó kiên định mà nói ra. nói gì đi nữa anh cũng không thể để cô gái trước mắt phải rơi vào hố lửa được.

- cô gái kia có liên quan gì đến cậu? Tôi muốn cậu làm thì cậu phải làm ngay. - Cục trưởng cẩn thận ngẩng đầu nhìn Minh Dạ Tuyệt, sau đó nhỏ giọng cắn răng quát lên.

Minh Dạ Tuyệt cũng không phải là người ông dám đụng tới, sơ ý một chút, vị trí của ông cũng không giữ được.

Nhận được mệnh lệnh của lãnh đạo, người nọ bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Minh Dạ Tuyệt, sau đó không cam lòng nguyện ý lấy hai tờ giấy ra, ném tới trên bàn. Cũng không nói thêm gì.

Minh Dạ Tuyệt thấy hai tờ giấy, ôm cả Duy Nhất, đi tới trước bàn, một tay ôm chặt lấy Duy Nhất, một tay cầm bút, bắt đầu nghiêm túc điền bảng.

Duy Nhất cắn răng nghiêng đầu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, cũng chầm chậm không giãy giụa nữa, rốt cuộc hôm nay cô đã biết tại sao anh muốn làm như thế, cho tới bây giờ cô cũng không rõ chuyện này. Sau khi thấy cô không giãy giụa nữa, cũng phát giác vòng tay Minh Dạ Tuyệt đang ôm cô cũng nới lỏng hơn nhiều, cúi đầu nhìn cái eo của cô, trên mặt lặng lẽ tràn ra nụ cười.

Minh Dạ Tuyệt chuyên tâm điền bảng, phát giác cô gái trong ngực dần không giãy giụa, còn tưởng rằng cô đã biết không thể thay đổi được gì nên không chống cự nữa, tay cũng càng ngày càng lỏng. Nhưng thủy chung không hề rời khỏi hông của cô.

Duy Nhất cảm giác tay bên hông càng ngày càng lỏng, càng ngày càng lỏng, trái tim của cô cũng đập ngày một nhanh hơn. Cho đến khi phát hiện cánh tay anh đã hoàn toàn buông lỏng, cô chợt đẩy anh ra, xoay người liền muốn chạy đi.

Minh Dạ Tuyệt đang điền bảng, cảm thấy tay bị cô cạy ra, vội vàng ném bút xuống, đuổi theo cô.

- Mau tránh ra, mau tránh ra. - Duy Nhất quay đầu chạy chưa được mấy bước, lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào, người đứng trước cửa đã đầy kín, vội vàng vừa chạy vừa la lớn. Nhưng không chờ những người đó nhường đường, cô cảm giác một cánh tay lớn giữ lấy cô, chợt kéo cô vào cánh tay mình, kéo cô đi về phía sau. Sức lực rất mạnh, để cho cô căn bản không thể đứng vững, còn không kịp kêu lên, thân thể không tự chủ được ngã về phía sau.

Cảm thấy không thể khống chế được thân thể của mình nữa, Duy Nhất chợt nhắm hai mắt lại, lẳng lặng chờ đau đớn sắp tới, nhưng đợi thật lâu cũng không cảm thấy bất cứ đau đớn nào, còn cảm thấy trên người có một cảm giác mềm mại, đột nhiên mở mắt ra, liền nhìn thấy một đôi mắt rực lửa đang trợn to nhìn cô.

- A. . . . . . - Duy Nhất kêu lên một tiếng, vội vàng đứng thẳng người, muốn hai đôi mắt cách xa nhau một chút, nhưng hậu quả chính là đôi mắt đen kia càng đến gần đôi mắt cô hơn.

- Không muốn kết hôn với tôi đến thế sao? - Minh Dạ Tuyệt vòng tay ôm cô đến trước mặt, mắt dán thật chặt vào mặt cô, nhẹ nhàng hỏi.

- Đúng. - Duy Nhất nhìn đôi mắt đen đang đến gần mình một chút, nói đầy quả quyết. Khi cô nói lời này, cô phát hiện đôi mắt anh đột nhiên tối đi rất nhiều, từ từ xuất hiện một tầng nước mơ hồ, để cho cô đột ngột không thấy rõ nội tâm của anh. Đang lúc cô muốn nghiêm túc quan sát, ánh mắt của anh lại đột nhiên cách xa đôi mắt của cô, ngay sau đó thân thể bị anh đỡ lên, đôi tay lạnh giá lần nữa rơi xuống hông của cô. Chỉ là lần này lại chặt hơn rất nhiều, giống như vẫn còn run rẩy.

- Nhưng tôi lại muốn kết hôn cùng với cô, mặc kệ cô có đồng ý hay không, tôi đều muốn làm cô làm vợ của tôi, cả đời - Minh Dạ Tuyệt ôm lấy cô đi về phía bàn điền bảng, nhẹ nhàng nói bên tai cô, trong lòng tràn đầy khổ sở.

- Tại sao nhất định phải như vậy, thả tôi đi được không? Chẳng lẽ bắt anh hận tôi thì anh mới thả tôi đi sao? - Duy Nhất dùng sức bắt lấy cánh tay anh, thấy anh không cử động vì vậy ngẩng đầu nhìn anh đầy tức giận, giọng nói có chút run rẩy.

cô không hiểu tại sao anh nhất định phải làm như vậy, rốt cuộc lỗi ở chỗ nào?

- cô muốn hận tôi thì cứ hận đi, tôi chỉ muốn ở bên cạnh cô thôi. - Minh Dạ Tuyệt nói xong chợt quay đầu lại, không muốn để cho cô nhìn thấy trong dôi mắt của anh đã xuất hiện một giọt nóng ướt át, lúc này anh cũng không muốn nhìn thấy Duy Nhất. Anh sợ nhất là nhìn thấy sự thống hận trong đôi mắt cô.

Nhưng chỉ cần cô có thể ở lại bên cạnh anh, về sau cô muốn như thế nào, anh đều nhận. Nếu như, cô muốn hận, vậy anh sẽ tiếp nhận toàn bộ.

- Ký tên - Minh Dạ Tuyệt đem phần của mình điền xong, ánh mắt lại không dám nhìn vào ánh mắt của cô gái bên cạnh.

- Tôi không ký. - Liếc nhìn chữ viết rồng bay phượng múa trên tờ giấy, Duy Nhất quay đầu lại, vẫn không chịu cầm bút ký.

- Chẳng lẽ cô không phải biết, điều này không còn phụ thuộc vào cô nữa rồi sao? - Minh Dạ Tuyệt thấy cô quật cường như thế, đến nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn tờ giấy trên bàn, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đưa tay cầm lấy chiếc bút lên, nhét vào trong tay cô, thấy cô vẫn không chịu động bút, vì vậy bàn tay nắm tay của cô, mặc kệ cô đang giãy giụa, nắm tay của cô viết vài đường lên tờ giấy.

- Được rồi, được rồi. - Mới vừa thấy cô ký tên xong thì cái người cục trưởng kia, vội vàng cầm lấy tờ giấy, đưa cho cái người nhân viên đang đứng chờ, bảo anh ta vội vàng hoàn thành thủ tục.

Từ đầu đến cuối, tay Minh Dạ Tuyệt cũng không buông cô ra, cho đến khi hai tờ giấy đã nằm trên bàn, mới thả tay cô xuống.

Vẻ mặt của người nhân viên kia đầy oán giận, uốn éo đưa tờ giấy đến, liếc mắt, cúi đầu nhìn cấp trên, sau đó xoay người sang chỗ khác, chỉ chốc lát sau liền lấy từ bên trong ra hai tờ giấy màu đỏ, từ đầu đến cuối cũng không thèm nhìn đến Minh Dạ Tuyệt.

- Được rồi, đây là hôn thú của hai người.

- không có lễ phép, mau nói xin lỗi cậu Minh đi. - Cái người cục trưởng kia thấy giọng điệu của nhân viên mình như thế, vội vàng cầm hai tờ hôn thú đến, đưa cho Minh Dạ Tuyệt bằng hai tay, cười mỉm nói: - Cậu ta không hiểu chuyện, xin cậu Minh đại nhân đại lượng không chấp lỗi người dưới, đừng để ý nhiều. Thành thật xin lỗi.

Minh Dạ Tuyệt nhận lấy hai tờ giấy màu đỏ, cúi đầu xem một chút, rồi lại quay sang nhìn vẻ mặt đầy oán hận của Duy Nhất, nhanh chóng đặt hai tờ giấy vào trong túi áo của mình, không để ý đến cái người đàn ông đang khom lưng cúi đầu, ôm lấy Duy Nhất rời khỏi.

- Ai.... tiểu thư - Lúc bọn hắn sắp xoay người đi, cái người đã làm thủ tục kết hôn cho bọn họ liền vì chuyện làm thủ tục kết hôn mà không cam nên đột nhiên mở miệng.

Nghe được giọng nói kia, Duy Nhất lập tức dừng bước, đưa đôi mắt nghi ngờ nhìn về phái anh, chỉ thấy anh đang đưa đôi mắt khinh bỉ nhìn Minh Dạ Tuyệt, sau đó dịu dàng nở một nụ cười nói với Duy Nhất: - Về sau, nếu như anh ấy có hành vi bạo lực đối với cô, không cần sợ, chỉ cần cô báo cảnh sát - họ sẽ đến xử lý; nếu muốn ly hôn, người khác không muốn vì cô mà phân xử thì hãy đến tìm tôi, tôi nhất định sẽ vì cô mà giải quyết ổn thỏa việc này. cô yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cô, không cần sợ. - Người kia nói xong, sau đó nặng nề gật đầu với cô một cái.

- Ách.... Ha ha. - Nghe lời của anh, mới đầu Duy Nhất có chút sững sờ sau đó cười khan nhìn thân thể hơi căng thẳng của người đàn ông bên cạnh. Cảm giác những lời này là đang muốn nói cho anh nghe, một màn hiện tại hình như rất quen thuộc.

- Trước kia cậu có nói những lời này với ai chưa? - đang lúc Duy Nhất cau mày suy nghĩ gì đó, người đàn ông đang căng thẳng đột nhiên lạnh lùng lên tiếng.

- À? Làm sao anh biết? Trước kia tôi đã nói với một đôi! - Người nọ sững sờ, nói theo trực giác.

- Là bảy năm trước phải không? - Minh Dạ Tuyệt lần nữa lên tiếng hỏi, nói xong có chút cắn răng nghiến lợi.

Người này quả thực là tìm đến cái chết mà, bảy năm trước rủa anh ly hôn, nên bây giờ anh phải kết hôn lần nữa, con mẹ nó, quả thực không muốn sống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play