- Cô. . . . . . nói gì? - Nghe được những câu nói ác độc kia, trong đầu của Minh Dạ Tuyệt chỉ có tức giận không ngừng xông lên, tay đột nhiên bấm vào cổ của Hạ Thanh Lịch, răng cắn kêu lập cập.
- A. . . . . . - Hạ Thanh Lịch kêu lên một tiếng, ý thức được anh đang nghĩ cái gì, mắt đột nhiên trợn to, luống cuống tay chân muốn tránh khỏi sự khống chế của anh. Cũng không nghĩ, lực lượng của cô quá ít, căn bản không có cách nào trốn thoát được, cổ họng bị anh khóa lại, dưỡng khí càng ngày càng ít, mặt cũng bị sung huyết mà đỏ bừng, muốn nói một câu cũng không thể nói nên lời.
Hai mắt trợn to, hoảng sợ nhìn người đàn ông ở trước mắt, cô không thể tin được, nếu Minh Dạ Tuyệt đã biết những việc của cô làm rồi sao.
- Tổng. . . . . . Tổng giám đốc, a. . . . . . . - Phương Lập Được vừa nhìn thấy tình trạng này, lo lắng trong lòng liền tăng vọt lên, muốn ngăn cản Minh Dạ Tuyệt, lại bị anh dùng một cước đá văng ra.
- Ừ. . . . . . - Phương Lập Được rên lên một tiếng, che thân thể bị đánh khiến cho đau đớn lại, đỡ tường miễn cưỡng đứng lên, cũng không dám đang đến gần Minh Dạ Tuyệt. Cậu biết, bây giờ Minh Dạ Tuyệt đã không còn nghe lời nói của bất cứ người nào nữa, dù cho anh có đi lên, chỉ sợ cũng chỉ bị Minh Dạ Tuyệt đánh trở về mà thôi.
Minh Dạ Phạm từ thang máy đi ra, xa xa liền nhìn đến Phương Lập Được đứng luống cuống tay chân nhai đi nhai lại cái gì đó, vì vậy mang theo hoài nghi lập tức đi tới, vừa đến nơi, tầm mắt nhìn thấy một cặp mắt đỏ bừng, giống như là sắp sửa điên cuồng của Minh Dạ Tuyệt, trong lòng hoàn toàn kinh ngạc, không để ý đến lời khuyên của Phương Lập Được mà một bước lướt qua cậu ta, vọt lên bắt lấy tay của Minh Dạ Tuyệt, không để cho hắn đang dùng sức thêm nữa.
- Anh cả, buông tay. - Minh Dạ Phạm hầm hừ dùng hết hơi sức toàn thân nắm lấy tay Minh Dạ Tuyệt.
Tình hình như vậy chính anh – người theo Minh Dạ Tuyệt từ nhỏ đến lớn cũng chỉ gặp qua một lần, chỉ là một lần đã đủ, anh không muốn xảy ra thảm kịch một lần nữa, trước khi Minh Dạ Tuyệt nổi điên phải ngăn cản anh mới được.
- Đại ca. . . . . . - Thoáng nhìn thấy ánh mắt bắt đầu tối dần của Hạ Thanh Lịch, ý chí cô cũng dần mất đi, tay của anh càng thêm dùng sức nắm chặt lấy cánh tay Minh Dạ Tuyệt, nhưng dù anh có làm gì cũng không cạy ra, vì vậy đột nhiên hét lớn một tiếng, giơ hai tay lên, một con dao bổ nhào về phía anh.
"Pằng" do không kịp phòng ngự nên cách tay của Minh Dạ Tuyệt trở nên đau nhứt, khiến Minh Dạ Tuyệt có chút nới lỏng tay ra. Thân thể Hạ Thanh Lịch liền ‘bịch’ một tiếng rơi xuống đất, ngay sau đó liền ho khan mấy tiếng.
- Phạm. - Minh Dạ Tuyệt lấy lại tinh thần vừa định quay đầu lại xem ai to gan đến như thế, dám ra mặt ngăn cản anh, trước mắt anh là đôi mày nhíu chặt của Minh Dạ Phạm, tay cầm chặt con dao, con ngươi đỏ lên, trong lòng có một cơn lửa giận không chỗ phát tiết.
- Anh cả, buông tay thôi. Cô ta không xứng đáng để anh làm như thế. - Minh Dạ Phạm đứng ở trước mặt anh, quay đầu lại Hạ Thanh Lịch đang không ngừng ho khan trên đất, sau đó bình tĩnh nói.
Minh Dạ Tuyệt nhìn vẻ mặt kiên định của Minh Dạ Phạm, mắt lạnh nhìn về phía Hạ Thanh Lịch vẫn ngồi dưới đất, đúng là cô gái này không đáng giá để anh làm như vậy, nhưng mà cô ta lại dám hại Duy Nhất, vậy thì tội không thể tha thứ.
- Anh, chuyện của cô ta hãy giao cho em giải quyết đi! - Thấy ánh mắt của Minh Dạ Tuyệt, Minh Dạ Phạm tiến lên một bước.
Anh không muốn làm cho Minh Dạ Tuyệt lần hai ra tay thảm sát, anh đã thối lui khỏi hắc đạo, như vậy thì nên dùng phương pháp bạch đạo để đối phó với loại người này, cứ như vậy để cho cô ta chết đi, thì quá đơn giản không xứng đáng với đau đớn mà mẹ con Duy Nhất phải chịu.
Minh Dạ Tuyệt nhìn Minh Dạ Phạm đang ngăn ở trước mặt anh, lửa giận trong lòng cũng dần dần lắng xuống. Giao cho Phạm cũng tốt, anh cũng có thể có dùng toàn tâm toàn ý đối phó với mẹ con của người dám rục rịch làm loạn sau lưng anh. Như vậy mới có thể tiến hành mọi chuyện nhanh chóng. Cũng có thể sớm trở về bên cạnh mẹ con Duy Nhất hơn.
Nghĩ tới đây, Minh Dạ Tuyệt gật đầu một cái, xoay người đi vào trong phòng của mình
-Minh Dạ Tuyệt, anh đứng lại- đang lúc Minh Dạ Tuyệt xoay người, Hạ Thanh Lịch vẫn ngồi dưới đất đột nhiên ngẩng đầu giận dữ hét.
Nghe được tiếng thét của cô, Minh Dạ Tuyệt chỉ dừng bước một chút, sau đó giống như không nghe được thấy tiếng của cô, tiếp tục đi về phía trước.
- Minh Dạ Tuyệt, anh đứng lại đó cho em, hôm nay anh dám không nghe lời em, em thề là anh sẽ phải hối hận cả đời. Em sẽ đem tất cả bí mật nói ra- Hạ Thanh Lịch giống như một người điên không ngừng gáo thét, trong mắt loé ngọn tức giận.
Nếu anh dám đối xử với cô như thế, vậy thì đừng trách cô không khách khí với anh. Trong tay cô nắm chặt không ít bí mật của anh,c ũng không tin đến lúc đó, anh còn có thể thờ ơ ơ hờ.
Nghe được cô gào thét, Minh Dạ Tuyệt từ từ quay người sang, mắt từ từ híp lại, thoáng qua trong mắt một dòng khí lạnh. cô muốn chơi đúng không?
Anh chỉ nhìn trên đất người, thật lâu chưa lên tiếng, đang lúc Hạ Thanh Lịch cho là anh hối hận, thế nhưng anh lại lạnh lùng mở miệng.
- Hả? thật sao? Vậy cô giao ra đi, tôi thật sự rất muốn xem ai là người hối hận cả đời.
Cười lạnh một tiếng, Minh Dạ Tuyệt ném ra một câu như vậy, xoay người đi vào phòng làm việc, cửa lập tức ngăn cách với hành lang bên ngoài. Cũng cắt đứt sự si mê và căm hận trong ánh mắt của Hạ Thanh Lịch.
Nhìn người đàn ông mình yêu say đắm không có chút tình cảm nào với mình, lòng của Hạ Thanh Lịch từ từ trở nên lạnh lẽo, cô nên đợi chờ và bỏ ra nhiều năm như thế mà anh vẫn không hề động tâm sao? Tất cả những điều cô làm đều đổi lại hai tiếng “vô vọng” sao?
-Được, rất tốt- Hạ Thanh Lịch đỡ tường từ từ đứng lên, phẫn hận nhìn người đàn ông trước mắt cứ yên lặng nhìn chằm chằm cô không hề có hành động nào, chợt cắn răng một cái, quay đầu lảo đảo đi ra ngoài, trong mắt loé lên ánh sáng độc ác.
Dùng toàn bộ thời gian tám năm để đợi chờ, cô quyết không cho phép có kết quả như thế. cô không chiếm được, ai cũng đừng nghĩ lấy được.
Minh Dạ Phàm nhìn cái người phụ nữ từ từ đứng lên kia, thoáng qua trong mắt một suy nghĩ sâu xa, dã tâm người phụ nữ này quá mức ác độc, rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể khôngđể cho Minh Dạ Tuyệt và mẹ con Duy Nhất có bất kì dính líu nào đây?
………….
“két” Cánh cổng lớn được mở ra, Duy Nhất và Nhu Nhi, một trước một sau đi ra ngoài.
-Nhu Nhi, đừng. – Duy Nhất đang đóng cửa thì Nhu Nhi đã chạy đến trước xe hơi.
Đứa bé này càng ngày càng bướng bỉnh, đi bộ cũng càng ngày càng không có quy tắc, luôn làm loạt hành động lung tung, nhưng chưa bao giờ dám đi dưới đường lớn, có lẽ bởi vì bé bị ám ảnh bởi trận tai nạn xe cộ ngày trước, chỉ là càng ngày Nhu Nhi càng trở nên sáng sửa hơn, cô cũng rất thoả mãn, chỉ là cô không biết về sau này Nhu Nhi trở thành một thiếu nữ bình thường hay không?
-Mẹ, nhanh lên một chút.- Nhu Nhi chạy đến bên cạnh xe, thấy mẹ mới khoá cửa lại, vì vậy nóng nảy vẫy tay gọi cô.
-Có chuyện thì phải nói mẹ sớm một chút, mẹ cũng có thể dậy sớm chuẩn bị? Chứ sao mà chưa ăn sáng đã đòi đi đến trường học, ngộ nhỡ vào trong lớp bị đói bụng rồi sao? Nếu không, mẹ mua chút đồ ăn sáng cho con đem vào trường ăn được không? –Duy Nhất vừa đi bên cạnh bé vừa cau mày hỏi.
Hôm nay, sáng sớm Nhu Nhi đột nhiên kéo cô tỉnh, nói là hôm này phải đến trường học sớm một chút, cũng không biết là có chuyện gì, nhưng bây giờ họ còn chưa kịp ăn bữa sáng, Nhu Nhicó thể làm được gì sao?
-không sao ạ…, lúc con tan học, mẹ đến đón con sớm một chút là được rồi, có thể á,…, có thể á…, mẹ, nhanh lên một chút được không?. – Nhu Nhi bĩu môi, khuôn mặt mất hứng nên thúc giục.
-Được rồi, được rồi, rốt cuộc có chuyện gì mà vội vã như vậy. –Duy Nhất lấy ra cái chìa khoá mở cửa xe ra, hỏi xem vì sao sáng sớm hôm nay Nhu Nhi lại nhảy dựng lên như thế.
-Ừ…, đây là bí mật. Hắc hắc he he… - Nhu Nhi vừa lên xe vừa thần thần bí bí nói, trên mặt lộ ra nụ cười khó đoán.
"Hả? Bí mật? Thì ra là Nhu Nhi đã trưởng thành rồi! Cũng có bí mật của mình nữa" nhìn dáng vẻ thần bí của Nhu Nhi, Duy Nhất mỉm cười mở cửa xe ra, xe lập tức chạy tới trước.
Xe của bọn họ vừa rời đi, một chiếc xe màu đen khác cũng lặng lẽ khởi động, cứ mãi chạy theo sau xe cô, chỉ là hai chiếc xe luôn cố gắng giữ một khoảnh cách nhất định, khiến người phía trước không phát hiện được sự hiện hữu của nó.
"Nhu Nhi, nhất định phải đi học sớm như vậy sao? Mẹ mua chút gì đó cho con được không, ăn no rồi vào trường được không?" Đến trường học, Duy Nhất cau mày nhìn trường học chỉ mới có vài người
"Không cần. Gặp lại mẹ sau, nhớ đến đón con sớm một chút nhé." Nhu Nhi lắc đầu một cái, nhanh chóng mở cửa xe, xuống xe, phất phất tay với Duy Nhất rồi quay đầu chạy vào trường học.
"Haizzz. . . . . . , không được chạy loạn ở nơi này, không được tùy tiện rời khỏi cổng, chờ mẹ tới đón con, có biết hay không?" Duy Nhất nhìn bóng dáng bé chạy vào sân trường, thân thể lộ ra khỏi cửa xe, không yên lòng mà dặn dò
"Biết." Nhu Nhi vừa chạy vừa trả lời, đầu thậm chí ngay cả quay về sau cũng không quay.
"Haizzz. . . . . . , đứa nhỏ này." Duy Nhất thở dài một cái, cau mày quay đầu lại nhìn về phía chiếc xe hơi màu đen dừng cách đó không xa, chân mày nhíu sâu hơn.
Xem ra bên cạnh cô còn chưa an toàn, là cô cảm thấy chưa đến lúc nên chưa ra tay mà thôi? Cô không cần mạo hiểm sinh mạng của Nhu Nhi.
Nghĩ tới đây, cô không khỏi do dự, lần nữa giương mắt nhìn chiếc xe hơi kia một chút, đưa tay lấy điện thoại di động ra, bấm một mã số.
Hạ Thanh Lịch nhìn chiếc xe hơi trước mặt đang xa dần, quay đầu nhìn về phía trường học thưa thớt người, đôi mắt xẹt qua một tia tàn khốc.
Cô vốn muốn cho rằng cha mẹ của mình có thể kiềm chế Minh Dạ Tuyệt, dù sao công ty Minh Thị và công ty của nhà cô cũng có rất nhiều quan hệ hợp tác, cô cũng không tin một khi ba của cô ngưng các hợp đồng hợp tác với công ty Minh Dạ Tuyệt, hơn nữa khiến ba và các bạn bè thân thiết cùng nhau đả kích tập đoàn Minh Thị, anh có thể chống đỡ bao lâu?
Nhưng cô ngàn vạn lần không ngờ, Minh Dạ Tuyệt đã sớm có phòng bị, cô tự cho là mình đã sớm nắm giữ các bí mật của công ty anh, nhưng không có nghĩ đến những tư liệu kia đều là giả, thê thảm hơn là sản nghiệp của công ty cô rớt dốc không phanh, một giờ đêm qua cổ phiếu công ty Hạ thị trở thành con số không, những người bạn làm ăn với công ty cô trước kia thấy tình trạng của nhà cô, tự nhiên tất cả đều không nói một lời, khá hơn một chút chỉ nói là mình không thể ra sức, không giúp được, một số người không giúp mà ngược lại còn đá bọn họ ra khỏi công ty.
Đây tất cả đều là lỗi của Lam Duy Nhất và đứa con hoang kia, nếu không có sự xuất hiện của cô ta, Minh Dạ Tuyệt chắc chắn sẽ nhìn thấy được sự tồn tại của cô, nếu không có đứa con hoang đó, cô đã sớm trở thành vợ của Minh Dạ Tuyệt, bây giờ đã sinh hoạt rất hạnh phúc.
Đều là lỗi của Lam Duy Nhất, toàn bộ đều là lỗi của cô ta.
Công ty rơi vào bế tắc, nhà cửa, xe hơi, tất cả gia tài của nhà họ Hạ đều bị phong tỏa, bọn họ cơ hồ là trở thành kẻ bần hèn chỉ sau một đêm, thậm chí không bằng cả tên ăn mày. Cũng chỉ còn căn nhà trước kia là của hồi môn cho một người dì, bởi vì người dì này đã kết hôn nên không thuộc về tài sản của gia đình cô mới không bị tịch thu, dầu gì cũng không thể để cho ba mẹ cô lưu lạc đầu đường xó chợ. Nhưng cô lại không dám trở về, người nhà đã đem toàn bộ sai lầm đặt lên vai cô, người dì kia từ lâu đã không thích cô, lại thêm chuyện này nữa, nếu như cô dám về nhà, thì sẽ lập tức đuổi ba mẹ cô ra ngoài, để cho bọn họ lưu lạc đầu đường.
Cô vốn cho là có chuyện cũng sẽ không như cô suy nghĩ, cho nên cũng không chừa một đường lui cho mình, bây giờ lại rơi vào kết quả ngày hôm nay, tất cả những thay đổi này để cho cô không thể tiếp thu nổi, tại sao chỉ sau một đêm mà cô đã trở thành như thế này, thành một tên đầu đường xó chợ như thế?
Cô biết mình không phải đối thủ của Duy Nhất, đã chịu dạy dỗ một lần, cô cũng không ngu ngốc mà đối mặt với cô ta nữa.
Cô một mực chờ đợi cơ hội, nhưng đợi mấy ngày rồi, cũng không tìm được chút xíu thời cơ nào. Duy Nhất làm việc vô cùng kín đáo, cô luôn tận mắt nhìn Nhu Nhi đi vào trường học rồi mới rời đi, rồi đợi đến khi gần tan học sẽ chạy đến đón, mà trường học lại quản lý rất nghiêm ngặt, cô căn bản không có nhiều cơ hội để trà trộn vào.
Lần này, nhìn xem trường học vắng ngắt, khóe môi cô lộ ra một nụ cười gằng. Một mình cô làm sao có biện pháp? Cô thật muốn xem, hôm nay Lam Duy Nhất sẽ quỳ gối cầu xin cô tha thứ như thế nào.
Vừa tới tiệm bán hoa, xa xa Duy Nhất đã nhìn thấy một chiếc xe dừng lại trước cổng tiệm hoa, một người đàn ông dựa lưng vào xe, cúi đầu giống như là đang suy tư điều gì đó.
Từ từ xuống xe, mang theo hoài nghi đi tới, sau khi nhìn thấy người đứng bên cạnh xe, trong mắt lộ ra tia kinh ngạc.
"Sao anh lại tới đây?"
Nghe được giọng nói kia, Đông Phương Dực lập tức ngẩng đầu lên nhìn, mới hay, chẳng biết anh đã đứng trước cửa nhà Duy Nhất từ lúc nào, ưu nhã để hai tay đang khoanh trước ngực xuống, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
"Tới?"
"Đúng vậy, sớm như vậy đã tới nơi này, tìm em có việc gì?" Khi anh đi vào, mới cảm thấy trên người của anh mang theo khí lạnh, vì vậy liền hỏi.
Nhìn anh đứng ở chỗ này giống như đã đợi từ rất lâu rồi.
"Ách. . . . . . , có một chút việc, không biết em có thì giờ rãnh không?" Đông Phương Dực trầm ngâm một lát, chậm rãi nói.
"A, sớm như vậy, nhất định là anh còn chưa ăn sáng, vừa đúng em cũng chưa ăn điểm tâm, chúng ta tìm một chỗ vừa trò chuyện vừa ăn thôi." Duy Nhất nhẹ nhàng cười một tiếng nói.
Cô cảm giác được, gần đây anh giống như có chuyện gì đó muốn nói rồi lại thôi, không biết đến tột cùng là chuyện gì khiến anh khó nói như thế, xem ra bọn họ nên nói chuyện một chút rồi.
"Ừ, vậy chúng ta đi." Đông Phương Dực thấy cô sảng khoái đồng ý, vẻ khẩn trương trên mặt cũng nhanh chóng biến mất.
"Em. . . . . ." Nhìn người ở trước mặt đang say sưa ăn sáng ngon lành, Đông Phương Dực có chút không biết phải mở miệng như thế nào.
"Cái gì? Sao anh không ăn? Ăn nhanh một chút đi." Duy Nhất đang ăn gì đó trong miệng, ngẩng đầu chỉ thấy sự do dự trên mặt anh, từ đầu đến cuối anh không hề động đến thức ăn trên bàn, vì vậy nói.
"Không cần, em ăn là tốt rồi, anh không đói bụng, anh. . . . . . Hay là chờ em ăn no rồi hãy nói." Đông Phương Dực nhìn dáng vẻ ăn uống của cô, không nở cắt đứt.
"Không có việc gì, anh nói đi, em thật sự muốn nghe." Duy Nhất vừa cúi đầu ăn vừa nói.
Trên bàn cơm nhà họ Thượng Quan không có quy tắc là lúc ăn cơm không được nói chuyện, bọn họ tùy thời mà nói chuyện thoải mái, mặc kệ việc ra sức luyện võ công gì đó trên bàn. Theo như người lớn nhà họ Thượng Quan lý luận chính là: cuộc sống ngắn ngủn mấy chục năm, sống như thế nào cho thoải mái là được, cần gì vì một chút râu ria mà trói buộc tự do của mình, để cho cuộc sống của mình phải trôi qua trong khó chịu? Nếu như chỉ bởi vì một câu nói mà không nuốt trôi cơm, thì chỉ có thể nói, sức chịu đựng của người đó quá kém cỏi. Cho nên, không có những quy định đó nên bữa cơm nhà họ Thượng Quan luôn đầy ấp tiếng cười. Dĩ nhiên, ngoại trừ thời điểm có khách, dù sao bọn họ cũng là người biết lễ phép.
- Ách. . . . . . , anh muốn hỏi, em có cảm giác như thế nào đối với Trang Nghiêm?. - Đông Phương Dực trầm ngâm nói ra, thận trọng hỏi, mắt nhìn cô thật chặt, chỉ sợ lời của mình sẽ khiến cô nghẹn mà thôi.
- Trang Nghiêm? - Nghe được câu hỏi của anh, Duy Nhất từ từ thả chậm tốc độ nhai, nghi ngờ ngẩng đầu hỏi.
Vì sao anh muốn hỏi tình cảm của cô và Trang Nghiêm?
Đông Phương Dực nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô, đưa tay bưng chén nước lên đưa cho cô, cho đến khi nhìn cô hớp từng ngụm nước, sau đó chầm chậm nuốt xuống, mới tiếp tục mở miệng.
- Đúng vậy, anh muốn biết cảm giác của em với Trang Nghiêm, có thể nói cho anh nghe một chút được hay không? Có một số việc anh muốn hiểu rõ rồi mới quyết định có nói cho em biết hay không.
- Tại sao hỏi như thế? - Duy Nhất đặt chiếc ly nước trong tay xuống, từ từ hỏi. .
- Ừ, nói thật, anh nhớ em cũng đã nhìn thấy em gái anh một lần, em gái anh có tình cảm với Trang Nghiêm, mà Trang Nghiêm lại là bạn bè của anh, anh nghĩ, nếu như em có cảm giác đối với Trang Nghiêm giống như Trang nghiêm đối với em, anh sẽ trở về khuyên em gái mình buông tay, tuyệt không làm trở ngại cho chuyện tình cảm của hai người, nếu như em không có tình cảm gì đối với Trang Nghiêm, vậy thì hãy giúp đỡ anh, được không? - Đông Phương Dực thận trọng nói, mắt cứ quan sát thật kỹ từng động tác nhỏ trên mặt Duy Nhất. Tim của anh, cũng bởi vì chờ đợi câu trả lời của cô à đập thình thịch.
- A, là như thế này. - Duy Nhất trầm tư một chút, mới ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đang căng thẳng nhìn câu trả lời của cô: "Thật ra thì, từ khi gặp nhau lần đầu tiên, em đã biểu hiện thái độ rất rõ ràng rồi, không phải sao? Về phần người mà anh nói, thì không cần anh nói em cũng đã xác định sẽ giúp đỡ hai người từ đầu rồi, anh không nhớ sao?."
Duy Nhất cười nhạt một tiếng, từ lần đầu tiên nhìn thấy Đông Phương Tuyền, cô đã biết cô ấy có tình cảm với Trang Nghiêm, nhưng là chuyện tình cảm, quan trọng nhất là hai người trong cuộc, cô không nhất định phải ra tay giúp đỡ
- Nếu như em chịu, nhất định có thể. - Nghe được lời của cô..., trong lòng Đông Phương Dực không khỏi vui mừng, trên mặt lộ ra một nụ cười. Trái tim đang treo lơ lửng cũng dần đặt xuống, giống như một tảng đá lớn đang để trong lòng đột nhiên được buông xuống. Việc này làm anh vô cùng vui mừng, mấy ngày qua anh đã vì em gái mà đứng ngồi không yên.
Anh không thích cảm giác lúc này của mình chút nào, tự nhiên trong lòng lại có cảm giác thanh thản và bình yên, nó cực kỳ khác lạ.
Mặc dù lời nói của cô không mang chút cảm xúc nào, cũng không cố ý làm vui lòng anh, nhưng khi nhìn động tác ung dung của cô, vẻ mặt lạnh nhạt, tim của anh liền không khỏi có chút thoải mái, chút ấm áp. Anh xem cô giống như người nhà của mình, vô cùng thoải mái, vô cùng tự nhiên.
- Nhưng. . . . . . , anh nhất định phải làm như vậy sao? Chuyện tình cảm, vẫn nên để mọi thứ thuận theo tự nhiên, như vậy mới là điều tốt nhất, còn nếu không đôi khi sẽ dẫn đến kết quả ngược lại. - Nghe xong câu nói của anh, Duy Nhất lại rơi vào trầm tư, khiến Đông Phương Tuyền và Trang Nghiêm ở chung một nhà thì không khó khăn, thế nhưng đây thật sự là điều tốt sao?
Trải qua sự đau thương trong tình cảm, cô không nghĩ đây là cách tốt nhất.
- Hoàn toàn ngược lại, dù sao cũng hơn chờ đợi vô vọng, nếu như có thể để cho bọn họ bên nhau, chúng ta cũng coi như đã làm được một điều tốt, nếu như không có thể, cũng phải để cho Tuyền Nhi nhận rõ chuyện này, tiếp nhận thực tế, nói cho cùng, chuyện này chưa chắc chính là một chuyện xấu! Chúng ta cũng không cưỡng cầu bọn họ, không phải sao?
- Nói thì nói như thế, nhưng. . . . . .
- Được rồi, cứ như vậy đi, nếu như Trang Nghiêm thật sự không để ý đến nó, nên cho nó dẹp hy vọng sớm một chút. - Đông Phương Dực cắt đứt do dự của Duy Nhất, trịnh trọng nói.
- Được rồi, anh đã kiên trì như vậy, chuyện này em chỉ có thể nghe. Bởi vì, em cũng hi vọng Trang Nghiêm sẽ hạnh phúc. Chỉ là, điều em có thể làm cũng chỉ có như thế mà thôi. Nếu như Trang Nghiêm còn không có cảm giác với Tuyền Nhi, nghe em một câu, anh chính là nên khuyên Tuyền Nhi buông tay sớm một chút, bằng không người bị thương sẽ là cô ấy, chờ đợi sẽ chỉ làm người cho cô ấy đau đớn nhiều hơn. Mùi vị đó không có người nào muốn đi qua. - Nhớ tới chuyện vài năm trước cô cũng phải đi qua tháng ngày chờ đợi và dễ dàng tha thứ, vẻ mặt của Duy Nhất từ từ trở nên chán nản.
Chỉ có một người yêu, không ai có thể sống thay được cuộc sống của hai người.
- Yên tâm, nếu quả thật cho đến lúc đó, anh sẽ bắt Toàn Nhi phải nhân thức rõ ràng? Nó rất quật cường, nếu như không thử qua, nó sẽ đợi chờ cả đời, có lẽ, chỉ đau lòng một đoạn thời gian mới giúp nó nhận rõ vấn đề mà thôi. Đau, chưa chắc là một chuyện xấu. Ít nhất có thể để người ta nhận rõ ràng một chuyện nào đó!
- Đúng vậy, lời nói phải không lỗi, chỉ là mùi vị đó, chưa chắc mỗi người đều có thể chịu đựng nổi. - Nghe được câu anh nói, Duy Nhất thở dài một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Phương Đông Dực, cười nói: - Anh thật giống như là một người rất am hiểu những chuyện này, chẳng lẽ trước kia anh cũng chịu nhiều sự trắc trở như thế? Anh đã từng yêu rồi hả? - Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, Duy Nhất không nhịn được cười nói.
- À? Ách. . . . . . , cái này. . . . . . - Nghe được lời của cô..., Đông Phương Dực không khỏi sững sờ, cười nhạt một tiếng, lúng túng sờ sờ cái ót.
Trắc trở? Yêu?
Đến dáng vẻ một cô gái anh còn không nhớ, làm sao có thể gặp trắc trở? Chớ nói chi là yêu. Đến nay người phụ nữ duy nhất mà anh nhớ, không phải là người nhà của anh, cũng chỉ có cô mà thôi?
Nghĩ tới đây, trong lòng của anh không khỏi dâng lên một cỗ ấm áp và chân tình khó hiểu, đây là cảm giác mà anh chưa từng có trong đời.
- Ách. . . . . . , ha ha, em đùa thôi, anh đừng để ý nhé. - Nhìn bộ dáng lúng túng và xấu hổ của anh, Duy Nhất vội vàng nói
- Không có việc gì, anh không có để ý, chỉ là, ngươi bây giờ có. . . . . .
"Tích tích tích, tích tích tích. . . . . ." Đang lúc Phương Đông Dực muốn nói cái gì đó, muốn hỏi hiện tại Duy Nhất có thích người đàn ông nào không thì đột nhiên điện thoại di động của Duy Nhất reo lên
- Thật xin lỗi, em đi nhận điện thoại. - Duy nhất cười cười lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bấm vào nút nghe
- Alo. . . . . .
- Cái gì? - Duy Nhất đột nhiên đứng lên, thoáng qua trong mắt một tia bối rối. Khi nghe hết tất cả những gì người bên kia nói, điện thoại di động trong tay cô liền trượt xuống đất, phát ra tiếng vỡ tung.
- Thế nào? Đã xảy ra chuyện gì? - Đông Phương Dực nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô, vội vàng đứng lên, lo lắng hỏi. Đây là lần đầu tiên anh gặp dáng vẻ này của cô, lần đầu tiên thấy cô hoảng sợ như thế.
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT