Hoàng hôn buông xuống, Đồng Trác Khiêm đã lái xe về đến nhà, Phục Linh đứng ở cửa sổ trên lầu nhìn xung quanh, nhìn chiếc xe ngang tàng đã đậu trước cổng. Phục Linh bưng một tách trà ngồi thưởng thức một cách nhàn nhã ở ban công, nhìn thấy Đồng Trác Khiêm đi lên liền nhìn chằm chằm, lập tức híp mắt lại coi như không thấy gì cả.

“Xuống nhanh đi!”

“Đi đâu?”

Đồng Trác Khiêm híp mắt, dưới ánh mặt trời Phục Linh mặt váy trắng, bóng dáng cô dưới ánh mặt trời như phát ra những tia sáng nhỏ. Tia sáng chói mắt phản chiếu tới như làm chói lóa mắt anh vậy.

Thân hình thon thả, vẻ mặt lười biếng lại dám nằm nghiêng trên ban công để người ta nhìn ngắm?

Sắc mặc của Đồng gia xanh lét!

“Xuống ngay cho ông, ban ngày ban mặt mà muốn quyến rũ ai hả? Là gái đã có chồng rồi còn muốn để cho ông đây đội nón xanh sao hả?”

Cái định mệnh nó chứ! Bàn tay Phục Linh đang bưng tách trà run lên, suýt chút nữa đã ngã nhào khỏi ghế, mắt giật giật nhìn Đồng Trác Khiêm. Lập tức đạp một phát vào cái cây già trong góc, dồn sức vào chân tay chống trên ban công kéo người đang nằm dậy.

Mấy cái động tác nguy hiển này rất Man khiến cho Phục Linh say mê lập tức biến thành cô vợ nhỏ bé nép vào lồng ngực Đồng Trác Khiêm: “Gia, người thật là đẹp trai, nô tì yêu người lắm!”

Rõ ràng lời này xuôi tai là thế lại bị Đồng gia lơ đi: “Em đó! Đàng hoàng lại cho ông đây nhờ.”

Shit! Cái giọng điệu này chả khác gì đang huấn luyện tân binh cả.

“Sếp! Lúc anh quen em, anh có thấy em nghiêm túc đàng hoàng lúc nào chưa? Sao bây gờ lại nói em như vậy.”

Đồng Trác Khiêm không muốn nói chuyện cùng cô nữa, lập tức nhìn cô nói: “Đừng có ngụy biện! Thu dọn hành lí xong chưa?”

“Hả?”

Phục Linh cười cười chỉ về phía sau lưng: “Dạ, hành lí em để ở đó rồi.”

Đồng gia nhìn theo hướng ngón tay đang chỉ của cô, tự dưng cảm thấy không còn lời nào để nói nữa cả.

Chỉ thấy trong phòng ngủ rộng lớn đang bày hành lí, ba cái vali đầy ụ, ba cái balo còn thêm một đống đồ ăn vặt nữa, tất cả nằm la liệt chiếm hết nửa cái giường.

“Mạnh Phục Linh! Rốt cục là em đang làm cái gì thế hả?”

Mạnh Phục Linh đứng nghiêm, chào theo kiểu quân đội, do bàn tay đang ở tư thế chào nên cổ áo có hơi trễ: “Báo cáo sếp! Em lớn lên nhờ sữa mẹ, anh cũng vậy, sau này con chúng ta cũng vậy.”

Hừ lạnh một tiếng, Đồng gia đi lướt qua cô đi về phía phòng ngủ, mở vali ra chỉ thấy bên

trong nào là váy, quần đùi, còn cả tất chân mà đen nữa.

Tất cả toàn là trang phục mùa hè.

Đột nhiên Đồng Trác Khiêm cảm giác đươc sai lầm lớn nhất của cuộc dời mình đó là cưới Mạnh Phục Linh về làm vợ.

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang cười của cô, Đồng Trác Khiêm hỏi: “Rốt cục là em tốt nghiệp ở đâu thế?”

“Ở Mĩ!” Phục Linh có hơi thắc mắc trả lời, anh hỏi chuyện này làm gì nhỉ.

Đồng Trác Khiêm hít một hơi thật sâu hỏi: “Thế giáo viên của em không dạy em chuyện nào ra chuyện đó sao?”

Phục Linh sững sờ, hình như lúc nãy cô không nghĩ tới chuyện này mà.

Lúc này ở thủ đô đang là tháng 9 không mang theo trang phục mùa hè thì mang theo cái gì? Tóm lại là đi đâu đây? Nếu như đi nước ngoài, thì ở đó trời cũng đã bắt đầu trở lạnh rồi nếu mặc mấy bộ này đi e là vừa mới hăng hái lên đường đã phải quay về rồi.

Nhìn căn phòng bừa bộn, Đồng Trác Khiêm rút điện thoại ra gọi cho Tề Tiểu Chấn.

“Lão đại, có chuyện gì vậy?”

“Đem ba bộ đồ vừa dày vừa rộng thùng thình đến cho tôi ngay lập tức.”

“Vâng, lão đại!”

Mười mấy phút sau, Tề Tiểu Chấn đã đem ba bộ đồ đến, sau đó vội trở về quân khu. Trong khoảng thời gian Đồng Trác Khiêm đi vắng này, áp lực của bọn họ không hề nhe chút nào, lúc nào cũng bận rộn.

“Lão đại, nhớ tăng lương cho em nhé!” nói xong câu đó Tề Tiểu Chấn liền lái xe đi.

Thu dọn hành lí xong là đã bảy giờ, mà máy bay cất cánh lúc chín giờ rưỡi, từ nhà họ Đồng đến sân bay mất hết 1 tiếng đồng hồ. Báo với Đồng phu nhân một tiếng, nói là dẫn Phục Linh đi Mĩ du lịch một chuyến, Đồng phu nhân tuy lo lắng những vẫn đồng ý.

Lên xe, Phục Linh và Đồng Trác Khiêm ngồi ở ghế sau, trước mặt là tài xế của Đồng gia Đồng Phúc, nhìn Phục Linh đang ngồi trên xe, Đồng Phúc cười cười nói: “Cô chủ thật là xinh đẹp, cậu chủ thật là có phúc.”

Phục Linh nhìn người đàn ông trung niên có vẻ dễ gần này cười một tiếng: “Chào bác!”

Đồng Phúc nở nụ cười vui vẻ nhìn: “Được, được, mấy ngày trước bác phải về tham dự lễ tang của ba mẹ con dâu bác nên lỡ mất lễ đính hôn của cậu chủ rồi, thật là tiếc quá.”

“Không sao cả, sau này kết hôn bác bù lại là được.”

Tiếng cười nói kết thúc, Đồng Trác Khiêm ở ngoài xe gọi điện thoại cho Bùi Uyên, để đề phòng anh đã gọi Bùi Uyên đi cùng, lỡ như Phục Linh bị gì đó còn có người có thể lo được.

“Bác lái xe đi!”

“Vâng, cậu chủ!”

“Đồng Trác Khiêm, chúng ta đi đâu đây?”

“Đi Moscow.”

Phục Linh ngây người ra, sau đó vui mừng đúng lên: “Em nghe mấy người đó gọi Trường An là phu nhân, em liền muốn đi Moscow gặp cô ấy, nhân tiện xem thử người đàn ông của cô ấy có đẹp trai hay không. Em nghe nói mấy người có tiền đều là những kẻ cao lớn thô kệch, mập mạp đầy dầu mỡ gì gì đó nữa.”

“Anh đây cũng có nhiều tiền.” Đồng gia đột nhiên mở miệng nói.

“Anh là ngoại lệ!” Phục Linh nhỏ giọng.

Cảnh vật ngoài cửa xe khong ngừng chạy ngược lại giống như tâm trạng đang vui vẻ của

Phục Linh lúc này. Quen biết Trường An lâu như vậy cũng chỉ có cô ấy là bạn thân nhất nên cô rất hi vọng cô ấy có thể có hạnh phục của riêng mình.

Còn Lục Cảnh Sinh cứ để cho anh ta đi canh chừng cái con mụ hoa khổng tước kia đi.

“Đồng Trác Khiêm, em hỏi anh. Anh thấy Trường An đẹp hơn hay Đào Huyên Lê đẹp hơn?”

Đồng Trác Khiêm không lên tiếng mà bác Đồng ở trước mặt nói: “Cô chủ biết Đào Huyên Lê nổi danh khắp thủ đô ư?”

“Bác biết cô ta ư?”

Bác Đồng cười một tiếng: “Biết chứ, cái cô đó dáng vẻ xinh đẹp, vừa duyên dáng lại sang trọng, đám con cháu quan chức đều nói cô đó là người phụ nữ tập hợp cả ngàn khí chất nổi danh của đất thủ đô, là người trong mộng của nhiều anh chàng.”

Xem ra mấy cái tin tức để giải trí như vậy mà bác Đồng đã trên năm mươi rồi mà còn biết đúng là đáng cho người ta nể phục.

Nghe Đào Huyên Lê được đánh giá cao như vậy, Phục Linh hừ lạnh một tiếng, cao quý thanh lịch? Không phải là cái kiểu thích cầm tiền đi sỉ nhục người ta sao? Chuyện mấy năm trước Trường An phải ở tù không chừng có liên quan đến cô ta, cái thể loại đàn bà như vậy mà cũng xưng là người trong mộng của các chàng trai thủ đô hả? Nghe mà thêm mắc ói!

“Nổi tiếng? Nói không chừng là bỏ tiền ra mua danh tiếng ấy chứ!” Lại hừ lạnh một tiếng, Phục Linh nói ra suy nghĩ của mình.

Nghe vậy, bác Đồng cười cười: “Không phải cô chủ thích cô ấy sao?”

“Không chỉ là không thích mà còn ghét cay ghét đắng nữa!” còn thêm cái tên chó đội lốt người Lục Cảnh Sinh nữa.

Phục Linh tự nhủ, hình như nghĩ đến chuyện gì đó, ý chí chiến đấu sục sôi, ngẩng đầu đầy hiên ngang nói: “Lần này em nất định phải để ý cho thiệt kĩ người dàn ông đó giúp Trường An, không thể để cho cô ấy gặp thêm một thằng dàn bà nữa.”

Nhìn bộ dạng dễ thương của cô lúc này, Đồng gia phì cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play