Ngoài trời tờ mờ sáng Phục Linh đã bị kéo ra khỏi chăn, mở đôi mắt còn buồn ngủ nhìn gương mặt tươi cười của mẹ.
“Mẹ, đừng làm ồn, cho con ngủ một chút đi.”
“Không được!” Tiếng rống như sư tử Hà Đông vang lên bên tai Phục Linh, chấn động màng nhĩ, cô bi thương che lỗ tai chống chọi với âm thanh này.
Mẫn Văn Quân nhìn con gái, gật gật đầu ra vẻ hiểu biết nói: “Mẹ biết phụ nữ có thai rất thích ngủ, nhưng mà hôm nay là ngày đính hôn của con và Đồng Trác Khiêm, không thể chậm trễ được.”
“Con đừng trở thành người phụ nữ đầu tiên trên thế giới này đến muộn vào ngày đính hôn chứ, cũng đừng làm mất mặt nhà họ Mạnh.”
Nghe đến hai chữ đính hôn, lỗ tai Phục Linh dựng đứng lên vọt nhảy xuống giường: “Mẹ già, mấy giờ rồi?” Hỏi xong mới biết mình hơi kích động, mẹ già gọi mình dậy thì đương nhiên là chưa trễ giờ rồi.
Nghĩ tới hôm nay phải đính hôn với Đồng Trác Khiêm trong lòng có chút kích động. Thủ thân hai mươi mấy năm độc thân, chẳng lẽ phải chôn vùi trong tay tên thổ phỉ đó sao?
Vừa dậy thì bị mẹ lôi kéo vào phòng tắm, lúc còn trẻ Mẫn Văn Quân là thợ trang điểm chuyên nghiệp, bởi vậy lúc Mạc Tiểu Kỳ xung phong nhận việc trang điểm đã bị Đồng Trác Khiêm lạnh lùng từ chối, lý do là đã có mẹ vợ, sao để người khác tranh giành được?
Phục Linh tắm xong đi ra ngoài thấy mẹ ôn trong tay bộ lễ phục hôm qua mới chuyển đến, trên mặt có chút cảm động.
“Tất cả cái này đều cho con, Trác Khiêm đối với con cũng rất thật lòng.”
Phục Linh hơi không hiểu lắm: “Dạ?”
Mẫn Văn Quân nhìn bộ lễ phục nói: “Đây là phong cách được thiết kế ra của ANNI mười năm trước.”
ANNI là thương hiệu cao cấp nổi tiếng vượt khỏi châu Á, trang phục càng lâu thì giá trị càng cao càng được nhiều người săn đón. Mỗi một đường chỉ trên bộ trang phục đều được tinh luyện, mà đối với con gà mờ như Phục Linh thì chắc chắn không biết đến.
“What?? Mười năm trước? Anh ấy nghĩ sao vậy, sao không đem *** quần áo học sinh cho con mặc đính hôn luôn đi, keo kiệt gì ghê vậy.”
Mẫn Văn Quân nhìn đứa con gái ngu ngốc của mình không muốn giải thích nhiều, bắt cô mặc đồ vào, bộ lễ phục màu đỏ với gương mặt thanh khiết càng khiến người ta phải động lòng.
Nhìn tác phẩm do mình tạo ra, Mẫn Văn Quân rất vừa lòng.
“Con gái của mẹ, con thật là đẹp.”
Phục Linh cười tươi lộ ra hàm răng trắng: “Nói giỡn, con mẹ làm sao không đẹp được.”
“Đi thôi, con gái.” Trong giọng nói mang chút thương cảm, luyến tiếc.
Thời gian trôi qua thực nhanh, trong chớp mắt, con gái của mình cũng đã lập gia đình.
Nhận ra tâm tình của mẹ, Phục Linh thở dài đưa tay ôm lấy bà nói: “Mẹ, mẹ nhất định phải nhớ con nha, con không lấy chồng nữa.”
Mẫn Văn Quân trợn tròn mắt: “Không lấy? Vậy ai lấy?”
“Người muốn lấy anh ấy nhiều lắm.”
Ặc.
Trong tim vang lên hồi chuông báo động: “Không được, mẹ phải nghĩ cách cho con mới được.”
“Văn Quân, sao bà còn chưa đưa Phục Linh xuống?” Mạnh Thiệu Đình đang thúc giục dưới lầu, chắc là đoàn rước dâu nhà họ Đồng đến rồi.
Mẫn Văn Quân hoàn hồn, vỗ vai Phục Linh nói: “Không có chuyện gì, đừng suy nghĩ lung tung nữa, đã có mẹ ở đây.”
Phục Linh cười hơi miễn cường, cô không có nghĩ gì hết, chỉ có mẹ mới suy nghĩ nhiều thôi.
Bên ngoài không có âm thanh của chiếc xe nào cả, Phục Linh có chút nghi ngờ.
Rốt cuộc là đi cái gì đến đón cô vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT