Đông thiếu gia rất yêu cái dáng vẻ giận dỗi này của cô, trái tim anh mềm nhũn, ôm cô vào lòng dỗ dành nói: “Không phải anh làm không ăn được đó sao? Anh đi mua cho em nha.”

Thấy Đồng Trác Khiêm dịu dàng cô cũng không dây dưa nữa, nhưng kèm theo điều kiện: “Em muốn đi theo anh.”

“Đừng có mơ!”

“Đồng Trác Khiêm!” Cô lên giọng: “Nếu ngày mai em chết đi, anh không thể hứa với em cho em thấy được mặt trời hôm nay hả? Tại sao anh có thể đối xử với em như vậy?”

Ánh mắt anh càng ngày càng sâu, dịu dàng hôn lên đôi môi đang dần khô đi của cô: “Đại gia thật muốn ăn em.”

“Vậy anh ăn đi.” Phục Linh trêu đùa.

Vòng eo bị hai bàn tay ôm lấy, xoa bóp eo cô, có cảm giác hơi đau nhưng cũng mang theo chút khoái cảm: “Em là một yêu tinh!” Đồng Trác Khiêm gầm nhẹ, nụ hôn càng lúc càng sâu.

Phục Linh bị hôn đến quay cuồng, cái gì cũng không quan tâm nữa, đôi tay mềm mại ôm lấy anh muốn nụ hôn càng thêm sâu đậm.

Đối với phương diện này trước nay cô chưa từng e thẹn bao giờ.

“khụ khụ ――”

Tề Phàm đứng ở cửa, sắc mặt hồng hào ho nhẹ vài tiếng, có chút xấu hổ nói: “Thủ trưởng, không phải hôm qua giáo sư Bùi có dặn không nên sinh hoạt vợ chồng lúc này sao?”

“Khụ khụ ――” Phục Linh thiếu hơi ho sặc sụa, Đồng Trác Khiêm vội vàng vỗ lưng cô, đôi mắt diều hâu rét lạnh nhìn chằm chằm Tề Phàm: “Đi rót nước!”

“À! Ồ!” Tề Phàm xoay người đi xuống cầu thang rót nước, bây giờ sắc mặt Phục Linh vẫn còn đỏ thẫm, ôm lấy Đồng Trác Khiêm đánh vào ngực anh : “Lưu manh.”

Đồng thiếu gia cười lạnh: “Đại gia thấy em có vẻ rất hưởng thụ đó nha.”

Hít một hơi thật sâu, Phục Linh mỉm cười: “Cười cũng cười rồi, hôn cũng hôn rồi, làm những chuyện lưu manh cũng làm rồi, bây giờ đi thôi.”

Cái chất độc này cũng thật kỳ lạ, ba hồi tỉnh ba hồi mê, làm cho người ta trở tay không kịp, trong lòng Đồng thiếu gia rất khó chịu, chỉ sợ Phục Linh đột ngột ngất đi, sợ xảy ra chuyện không biết làm gì.

Lúc nãy nghe cô ấy nói chết hay không chết, trái tim anh chậm đi mấy nhịp, rút điếu thuốc ra châm lửa hít một hơi, không phòng bị Phục Linh đoạt điếu thuốc cầm lên cũng hít một hơi.

“Mạnh Phục linh, em đi chết đi.” Túm lấy điếu thuốc trong tay cô, ném đi.

“**, đứa nào ném?”

Tề Phàm nhảy dựng lên trên sofa, điếu thuốc kia được ném rất khéo, an vị trên đầu Tề Phàm, đốt cháy vài cọng tóc.

Đồng Trác Khiêm hiển nhiên không quan tâm tới cậu ta, bắt lấy Phục Linh giận dữ gầm nhẹ: “Dám học đại gia đây hút thuốc rồi.”

Phục Linh hừ hừ, kéo áo nói: “Ai yo, thủ trưởng đại nhân à, chẳng lẽ anh cho phép quan đốt lửa nhưng không cho dân chúng thắp đèn sao? Chỉ cho phép mình hút thuốc, không cho người khác nghe mùi khói thuốc hả?”

Vẻ mặt Tề Phàm vô cùng đau khổ, dáng vẻ thủ trưởng bây giờ không nên chọc vào, nhanh chóng đi ra tiệm cắt tóc chỉnh sửa lại cho đẹp, tại hạ chỉ là dân thường không dám tham gia vào chuyện của hai vị vua.

Rõ ràng quan tâm anh hút thuốc không tốt cho cơ thể nên mới lấy đi, kết quả lại cãi nhau thành như bây giờ.

“Em nói lại lần nữa xem!”

“Nói thì nói, em nói anh bá đạo, độc quyền ngang ngược, nói chuyện gì cũng coi người khác là cái rắm, Đồng Trác Khiêm, anh cố chấp lắm, khi dễ bà đây là bệnh nhân, một mình ngoài đây tỏ vẻ cái gì, bà đi khỏi đây cho anh vui.”

Nói xong xoay người muốn rời đi.

Sau lưng truyền tới giọng nói âm trầm, giống như là tiếng sét báo hiệu trời mưa.

“Manh Phục Linh, nếu em dám đi một bước, có tin anh đánh em không?”

Khóe miệng giật giật, cô khinh thường nhìn anh, lạnh lùng nói: “Anh ra vẻ đi, đẹp trai tài giỏi lắm sao? Đẹp trai thì người nào mà chưa gặp? Bà đây chỉ cần bước ra ngoài là đầy rẫy, con cóc ba chân khó tìm chứ đàn ông hai đùi thì phẫy tay một cái là đầy đàn ra đó! Đánh bà, anh đúng là không có nhân cách.”

Đồng thiếu gia nổi giận, ở chung với cô gái này lâu vậy, anh cũng quên mất cô gái này bản lĩnh duy nhất là khóc lóc gây họa, hôm nay lại được tiếp chiêu, cảm giác giống như trước đây ―― phải rèn luyện lại cô mới được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play