Trong một bụi cỏ phát ra âm thanh huyên náo, Tề Tiểu Chấn đen mặt bứt bứt bụi cỏ trước mặt, cái người trước giờ lúc nào cũng cười híp mắt Tề Tiểu Chấn thế nhưng giờ lại vô cùng buồn bực, ngay cả khi tìm được Đồng đại thủ trưởng cũng không thấy hắn vui mừng nở nụ cười, gương mặt thì xệ xuống.
“Xin chào thủ trưởng”. Binh sĩ đứng nghiêm kính cẩn hành lễ.
Đồng Trác Khiêm gật đầu một cái: “Nhiệm vụ đã hoàn thành chưa?”
“Đã hoàn thành”. Tề Tiểu Chấn đáp.
“Rất tốt”. Vừa dứt lời liền kéo Phục Linh bước đi nói thêm: “Mục đích lần này của bọn trùm thuốc phiện không thể nào đơn giản như thế, những chiếc phi cơ quân sự mà chúng đưa đến bộ tộc Coyah, cư nhiên chỉ là bán thành phẩm”.
Vẻ mặt Tề Tiểu Chấn vẫn khó coi như cũ hỏi một tiếng: “Thủ trưởng, sao anh biết?”
Đồng thiếu gia chỉ hừ lạnh một tiếng không nói lời nào.
Nếu như anh không biết mới là lạ, cái phi cơ đó nếu như không phải chỉ là bán thành phẩm thì giờ này anh và Phục Linh đã sớm đến thủ đô rồi, sao phải rơi xuống cái địa phương tồi tàn này chứ.
“Lập tức chuẩn bị phi cơ trực thăng đưa chúng ta trở về thủ đô, Phục Linh cần phải lập tức nhập viện điều trị”.
Mạnh tiểu thư tới giờ vẫn còn bứt rứt với cái cảm giác trống trải bên dưới, cảm giác không có mặc quần lót thật chẳng dễ chịu chút nào, tất cả mọi chuyện chẳng phải đều do cái người bên cạnh này gây ra hay sao, còn làm ra bộ mặt hết sức nghiêm túc ra lệnh này nọ, nhớ tới bản thân mình vẫn còn bị nhiễm virus, trong lòng Mạnh tiểu thư thấy mình thật khổ sở không nói nên lời.
Nếu như bị Mạnh lão gia cùng Mạnh phu nhân biết được, có thể nào bị tức chết hay không?
Các đại ca trùm thuốc phiện thân mến, phi co của mấy người đều là hàng phế phẩm, vậy virus kia cũng là hàng phế phẩm luôn đi.
Tề Tiểu Chấn tâm trạng buồn bực đi phía trước, trong lòng vẫn còn bực bội chuyện vừa rồi, bất thình lình Đồng thiếu gia phát ra một câu, nhất thời khiến hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Tề Tiểu Chấn, cậu hôm nay uống lộn thuốc sao? Trưng bộ mặt thối đó cho ai nhìn hả?”
“Thủ trưởng, em…..”. Quanh co nửa ngày, gò má đỏ bừng, Tề Tiểu Chấn vẫn cứ ấp a ấp úng không nói được chữ nào, thấy sắc mặt Đồng thiếu gia dần chuyển sang rét lạnh, trong lòng hắn khẽ lộp bộp, cắn răng một cái, rốt cuộc mạnh dạn nói ra.
“Con mẹ nó, mới vừa nãy đi ngang qua bụi cây bên kia, gió vừa thổi làm một vật bay trúng đầu em, thủ trưởng anh biết nó là cái gì không? Em lấy xuống xem, liền hận bản thân mình sao không lập tức ngất đi, khốn kiếp, là một cái quần lót, là cái quần lót cũng thôi đi, mà còn là quần lót của phụ nữ có chồng, là phụ nữ có chồng cũng không nói, đã vậy còn bị rách, em hôm nay gặp cái ngày chó má gì, không biết là tên khốn nào làm chuyện thất đức, đem mấy cái thứ này ném bậy bạ vậy chứ?”
Người kia rốt cuộc cũng trút ra được nỗi oán giận trong lòng mình, trong lòng liền cảm thấy nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Mà bên này, sắc mặt Mạnh tiểu thư thoáng cái bỗng đỏ bừng, dường như chỉ một chút nữa có thể nặn ra máu, còn Đồng thiếu gia thì sao, vẻ mặt đương nhiên không thể nào khó coi hơn, bởi cái quần lót kia chính là anh ném.
Đồng thiếu gia nhẹ nhàng hỏi: “Tề Tiểu Chấn, cậu rất muốn đánh hắn một trận sao?”
Vẻ mặt kia dịu dàng như muốn chảy ra nước, lại khiến cho Tề Tiểu Chấn vốn đang hùng hổ liền toàn thân chấn động, lập tức nghĩ đến khả năng người nào ném cái quần lót kia.
Lão đại và chị dâu, đã lâu rồi mới gặp lại nhau, hai người ở chung một chỗ, không phải là rơm gặp lửa lớn sao?
Đây vốn là rừng rậm, trong vòng phạm vi 100km không có một ngôi nhà nào.
Cái quần lót này cũng không thể nào là do người đang lúc ở trên phi cơ bay ngang rồi ném xuống, phi cơ không có cửa sổ nha.
Như vậy, chỉ có một khả năng, cái quần lót kia là……
Đồng thiếu gia cùng chị dâu.
Trong nháy mắt, cơn giận của Tề Tiểu Chấn tản đi như không khí, chỉ còn lại gương mặt cười hể hả, trong ánh mắt kia ẩn chứa sự khâm phục cùng nịnh nọt: “Lão đại, anh bớt giận, em không biết người đó là anh mà”.
“Ừ”. Đồng thiếu gia lạnh giọng đáp một tiếng.
“Lão đại, đừng nói là anh ném một cái, cho dù có ném một trăm cái, em cũng bắt lấy, còn cất giữ nữa ấy chứ”.
Hai tròng mắt Đồng thiếu gia liền biến đổi, lạnh lùng nhìn hắn.
Tề Tiểu Chấn hận không thể vả vào miệng mình một cái, quần lót của chị dâu, hắn có thể cất giữ sao?
“Lão đại, xin anh hãy bỏ qua cho em đi!!!”
“Được”. Đồng thiếu gia sảng khoái trả lời, nhìn xuống cô nhóc đang sắp ngất đi vì ngượng trong ngực mình, khẽ cười: “Nơi này cách thủ đô cũng gần, cậu liền tự mình đi trở về đi”.
Trong nháy mắt Tề Tiểu Chấn thiếu chút nữa là ngất xỉu tại chỗ.
Gần? Nơi này ngồi xe lửa còn không tới, cũng không có trạm xe khách, máy bay, cũng chẳng có chuyến bay nào, cần phải có phi cơ quân sự hoặc máy bay tư nhân được phê duyệt mới có thể bay ngang qua khu vực này, huống chi, máy bay cũng phải bay mấy ngày mấy đêm mới tới nơi.
Tự mình đi trở về? Chờ tới lúc hắn về đến, cha mẹ hắn chắc đã xuống mồ, trong bụng người phụ nữ của hắn đã có một đứa nhỏ chui ra, đáng tiếc đó không phải là con của hắn, vậy là phải mất bao nhiêu năm chứ?
“Đừng mà, đừng mà, lão đại, anh không thể làm như vậy!”. Vội vàng chạy đuổi theo Đồng thiếu gia đang chuẩn bị bước lên phi cơ, Tề Tiểu Chấn vô cùng u oán hối hận nói: “Lão đại, em sai rồi còn không được sao?”
“Ừ”. Khẽ xoay người ôm Phục Linh bước vào phi cơ, bỏ lại Tề Tiểu Chấn.
“Biết lỗi là tốt, biết lỗi thì lập tức lên đường đi, cả đội cũng không thể chờ mình cậu”. Nói xong, dứt khoát đóng cửa khoang, bỏ lại Tề Tiểu Chấn trơ trọi đứng đó.
Đầu Phục Linh lại bắt đầu thấy váng vất, ôm lấy anh, nhẹ giọng hỏi: “Trác Khiêm, thật sự bỏ Tề Tiểu Chấn ở lại nơi này sao?”
“Hắn tự biết trở về, em đừng lo lắng”.
Nhớ tới những lời Tề Tiểu Chấn vừa mới nói lúc nãy, sắc mặt Phục Linh lại bắt đầu ửng hồng: “Đồng Trác Khiêm, lần sau anh cũng đừng làm chuyện như vậy nữa”.
Đồng thiếu gia không hiểu: “Chuyện gì?”
“Thì chuyện kia”.
“Chuyện đó đó hả?”
“Đồng Trác Khiêm, anh đi chết đi”.
Cúi người ôm lấy cái eo mảnh khảnh của cô, Đồng thiếu gia cười khẽ: “Anh mà chết, em phải ở quá rồi”.
“Em cũng chưa gả cho anh, ở quá cái rắm thúi”.
Cúi đầu thở dài một cái, cánh tay ôm Phục Linh càng siết thêm chút lực: “Quay trở về, đem virus trong người em thanh lọc hết, chúng ta liền kết hôn”.
Trong lòng nhất thời ấm áp, khóe miệng tràn ra nụ cười, Phục Linh ôm lấy người đàn ông lúc nào cũng tỏ ra nghiêm nghị nhưng luôn luôn cưng chìu mình: “Nếu virus đó không thể thanh lọc hết”.
“Nói nhảm”. Đồng Trác Khiêm cắt đứt lời cô, nhìn thần sắc cô lại bắt đầu mê man, liền ở bên tai cô nhỏ giọng nói: “Cho dù không thanh lọc hết, chúng ta cũng kết hôn”.
Đây có thể xem là lời yêu thương cảm động nhất trên thế giới không, cho dù cô phú quý hay nghèo khó, mạnh khỏe hay bệnh tật, người đàn ông này cũng nguyện ý cùng cô ở chung một chỗ, Phục Linh chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng nâng lên một nụ cười, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Cảm giác này, tốt hơn nhiều so với khi là tú bà.
Hơn nữa, tốt hơn gấp mấy vạn lần.
Nghe cô thở ra từng hơi mệt nhọc, đôi mắt Đồng Trác Khiêm không kiềm nổi một tia ửng hồng, liền thúc giục người lái: “Này, lái nhanh một chút, cô ấy sắp không chịu nổi”.
“Dạ, thủ trưởng”.
Tốc độ của phi cơ từ từ nhanh lên, Đồng Trác Khiêm hít một hơi thật sâu, ôm chặt lấy Phục Linh.
Trong lòng anh có chút không dám tưởng tượng, nếu như không có cô gái tinh quái này, anh sẽ như thế nào?
Anh bỗng kinh hãi với cái suy nghĩ của mình, chậm rãi suy nghĩ lại mọi chuyện, nghĩ từ cái lần đầu tiên ngu ngơ gặp rồi đến lúc quen biết cô gái này, cô không biết giả vờ ra vẻ, thỉnh thoảng có chút nhát gan, thỉnh thoảng lại náo loạn một chút, không cúi đầu trước thế lực xấu xa, còn đối với anh thì sao? Cần cương thì cương, cần yếu đuối liền yếu đuối, người như thế, làm sao có thể không khiến thương yêu.
Sắc mặt Phục Linh từ từ tái nhợt, từ trong đôi con ngươi của anh phản chiếu gương mặt nhỏ nhắn thanh thuần xinh đẹp của người con gái, trong lòng không khỏi thấp giọng nỉ non.
Cô nhóc chết tiệt này, em phải cố gắng khỏe mạnh cho anh biết không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT