“Xin chào bác sĩ, tôi là Phó Trường An, xin hỏi bác sĩ Lý có ở đây không?”

Người đàn ông trung niên ngồi nơi bàn làm việc khẽ nâng đôi mắt kính: “Chính là tôi, cô là vị Phó tiểu thư đã gọi điện hẹn trước?”

Trường An mỉm cười: “Là tôi, về việc giải phẫu tôi nói lúc trước hôm nay thực hiện có được không?”

“Vui lòng chờ để tôi xem một chút”. Lật xấp tài liệu ra xem, vị bác sĩ đứng lên: “Sáng sớm hôm nay tạm thời không có ca mổ nào, thời gian phẩu thuật của cô ước chừng cũng không dài, có thể thực hiện trước”.

“Cảm ơn”.

Nhìn Trường An bị người ta một mạch đưa vào phòng phẫu thuật, bộ dạng Phục Linh đau lòng không thôi, ngồi chờ bên ngoài mà thấp thỏm không yên.

Cô ấy mới ra tù nửa tháng, lại mang thai hơn một tháng. Nhớ tới nụ cười ảm đạm của Trường An, sinh ra trong một gia đình quân nhân cô hiển nhiên hiểu rõ hoàn cảnh trong ngục hỗn loạn như thế nào, bất chợt Phục Linh bụm miệng khóc nấc lên, vô cùng đau lòng cho Trường An.

Một cô gái xinh đẹp ôn nhu như vậy, lại bị vu hãm ngồi tù oan uổng, còn gặp phải loại chuyện thế này.

Tiếng bước chân lộp bộp truyền đến, người đàn ông mặc tây trang áo khoát ngoài màu đen, cứ như mang theo sự lạnh lùng cứng rắn của cả thế giới, hắn mang vẻ phong trần mệt mỏi mà đến, trên gương mặt anh tuấn còn vương một chút mệt mỏi.

“Trường An đâu?”

Phục Linh cười lạnh lùng quay mặt đi, không nói lời nào.

“Mạnh Phục Linh, cô nói cho tôi biết, có phải Trường An ở bên trong không? Nói cho tôi biết đi”.

“Lục Cảnh Sinh, anh có tư cách gì để hỏi?”. Phục Linh lạnh lùng quát lên: “Điều mà giờ này anh nên làm là trở về gặp vợ của anh, tới tìm Trường An làm gì, chỉ khiến cho cậu ấy them phiền toái”.

Sắc mặt hắn trắng bệch, cao giọng nói: “Đó là chuyện của chúng tôi, không cần cô xen vào”.

“Bỏ mặc cô ấy?”. Lãnh ý lan tràn. Phục Linh từ trước đến giờ vốn luôn là một người dí dỏm giảo quyệt, đây là lần đầu tiên cô dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn người khác, gằn từng tiếng nói: “Cậu ấy từ Giang Châu tới đây, một thân một mình, không cha không mẹ, chỉ có tôi là người bạn duy nhất, nếu tôi bỏ mặc thì còn ai quan tâm cậu ấy? Chẳng lẽ là Lục Cảnh Sinh anh quan tâm sao? Anh hãy tự hỏi lòng mình, trong lòng anh cô ấy cái gì?”

Cô ấy là cái gì? Câu hỏi này làm Lục Cảnh Sinh cả người cứng đờ, có chút không thể khống chế.

Mình là người hại cô ấy vào tù. Để cho cô ấy phải sống cuộc sống không phải của con người người suốt bốn năm. Lại còn vọng tưởng muốn cùng cô ấy dây dưa không rõ sao?

Chung quy bản thân không có một điểm nào xứng đáng!

Khuôn mặt cùng tròng mắt Lục Cảnh Sinh vắng lạnh, trong lòng càng không thể ức chế đau đớn: “Cô nói cho tôi biết đi, rốt cuộc là cô ấy bị làm sao hả?”

“Cậu ấy….có thai! Anh nói thử xem cậu ấy ở trong đó làm cái gì?”

Trong nháy mắt đó, Lục Cảnh Sinh cảm giác cả bầu trời như sụp đổ, hai tròng mắt dâng lên tơ máu đỏ ngầu, cả gương mặt nháy mắt âm u, từ ngày Trường An ra tù đến nay, hắn không hề chạm qua cô, mà cô lại có thai, điều này nói lên cái gì?

“Lục Cảnh Sinh, thu lại vẻ mặt giả vờ nhân từ đi, không ai cảm động đâu, mà không, vị Đào tiểu thư kia của anh hẳn là rất cảm động đấy”.

Lời của Phục Linh, hắn hoàn toàn không nghe được, dưới chân tựa như mọc rễ, bất động không nhấc nổi một bước.

Hồi lâu, hắn xoay người rời đi, chỉ để lại một câu nói.

Phục Linh vẫn cười lạnh như cũ.

“Giúp tôi chăm sóc cho Trường An, cảm ơn”.

Chỉ một lát sau, Trường An được đẩy ra ngoài, bởi vì còn chút thuốc mê cho nên cả người còn hơi chóng mặt, Phục Linh ngồi bên cạnh giường trông chừng cô, Đồng phu nhân gọi điện thoại tới hối cô về ăn cơm, cô áy náy nói rằng đã ăn cơm ngoài, xong tắt điện thoại, nhìn vẻ mặt tái nhợt của Trường An, phút chốc đó Phục Linh chợt thấy mình thật bất lực.

Lục Cảnh Sinh, rốt cuộc anh đã làm cái gì với cô ấy hả?

Đến trưa, Trường An từ từ tỉnh lại, sau khi ăn chút thức ăn, vẻ tái nhợt trên mặt từ từ giảm đi, mặc dù Phục Linh yêu cầu cô ở lại bệnh viện tịnh dưỡng vài ngày, nhưng Trường An nhất định không chịu, cô nói không muốn ở lại nơi toàn người bệnh này.

Thở dài một cái, liền đưa cô về Đồng gia nghỉ ngơi mấy ngày trước.

Trường An vốn là cái gì cũng không đồng ý, đợi đến lúc Phục Linh nói hoàn cảnh mình ở Đồng gia “bi thảm” thế nào, cuối cùng không chịu nổi cái miệng ăn nói khoa trương của Mạnh tiểu thư cô mới đồng ý.

“Có phải là hắn đã tới hay không?”. Vào lúc đón xe, Trường An đột nhiên hỏi, làm cho Phục Linh cả kinh, vội vàng nói: “Lục Cảnh Sinh hắn không có tới”.

Trường An cười khẽ: “Đúng là mình không có nghe lầm, hắn quả nhiên đã tới”.

Lời vừa nói ra, Phục Linh lập tức muốn vả vào miệng mình, Trường An còn chưa có nói ai tới, mình liền vội vội vàng vàng mà nói Lục Cảnh Sinh, mình thật là đáng chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play