Nàng quan sát hắn từ
trên xuống dưới một lát, do hắn chỉ bị thương ngoài da nên chỉ qua một
đêm ngay cả sẹo cũng không còn, vết thương của hắn khỏi thật nhanh!
Bạch Thiên Hoan không biết, khi nàng nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, khóe môi Hạng Nguyên Hoán cong lên vui vẻ.
***
Bởi vì Bạch Thiên Hoan mãi chưa về Thượng thư phủ, Bạch Xuân Yến không biết nàng sống hay chết, trong lòng sốt ruột đi tới đi lui trong phòng, nhân lúc nửa đêm, nàng ta lặng lẽ rời Thượng thư phủ, định đến phủ lục hoàng tử nghe ngóng tin tức nhưng tiếc là lục hoàng tử không ở đó nên đành
không công mà về.
Trên đường nàng ta về Thượng thư phủ đi ngang qua một ngõ hẻm không người.
Đột nhiên có một người từ chỗ ngoặt xông ra, cầm bao tải chụp xuống đầu
nàng ta, mặc cho nàng ta kêu la thế nào cũng không ai để ý tới.
Đối phương vác nàng ta đi một mạch qua ngõ không người, đến một nơi vắng vẻ thì để xuống.
Bao tải trên đầu được lấy ra, tầm mắt rõ ràng, bốn phía xung quanh nàng ta
đột nhiên xuất hiện bốn gã nam tử, nàng ta bị dọa co rụt người lại.
- Ngươi...........các ngươi là ai? Các ngươi biết...........biết không, ta là đích nữ Thượng thư phủ.........
Một giọng nói trong trẻo từ phía sau nam tử truyền đến.
- Ta đương nhiên biết ngươi là đích nữ Thượng thư phủ, nếu ngươi không phải thì ta sẽ không bắt đâu.
Hai nam tử tránh ra, Lưu San San toàn thân mặc y phục màu lục nhạt chậm rãi đến gần, khuôn mặt mỹ lệ khiến Bạch Xuân Yến ghen tị.
- Ngươi............ngươi là ai?
Lưu San San cười giễu cợt.
- Ngươi tìm người tính kế ta mà không biết ta là ai?
Sau khi cẩn thận suy nghĩ một chút, Bạch Xuân Yến sợ hãi nói không ra lời:
- Ngươi.........ngươi chính là Lưu San San?
- Bạch nhị tiểu thư quả nhiên thông minh, vừa đoán một cái là trúng.
Bạch Xuân Yến nhìn những nam tử xung quanh, cảm giác sợ hãi tự nhiên dâng trào.
- Hóa ra là Lưu tiểu thư, Lưu tiểu thư nếu muốn gặp ta thì chỉ cần phái
người tới Thượng thư phủ là được, giống như bây giờ............
- Giống như bây giờ thế nào?
Lưu San San cười lạnh:
- Tối hôm trước không phải ngươi cũng bảo người lặng lẽ trói ta lại, định giết ta sao?
Lục hoàng tử này lại không có giết Lưu San San.
- Lưu tiểu thư e là hiểu lầm rồi, ta và cô chưa từng gặp mặt, sao ta lại hại cô chứ?
- Phải đó, ta cũng muốn biết, chúng ta chưa từng gặp mặt, sao ngươi lại
muốn hại ta? Ngươi ngay cả tỷ tỷ ruột cũng không bỏ qua, đủ thấy lòng dạ độc ác của ngươi rồi.
Lưu San San âm trầm cười, lộ ra hai hàm răng trắng:
- Có điều, ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi.
Quả nhiên là Bạch Thiên Hoan ở sau lưng giở trò, nữ nhân này!
- Lưu tiểu thư, trong việc này nhất định có hiểu lầm, không bằng chúng ta tìm một nơi nào đó từ từ nói chuyện.
Bạch Xuân Yến thử tìm cơ hội chạy trốn, đôi mắt giảo hoạt nhìn ngó xung quanh.
Lưu San San bắt nàng lần này tuyệt đối không có ý tốt, chạy là thượng sách.
- Nói chuyện thì không cần, ta í mà, có ân phải trả, có thù cũng phải
báo, các ngươi đưa nàng ta ra khỏi thành, giao cho bọn buôn người, dặn
bọn họ, có thể đưa nàng ta đi bao xa thì đi.
Bạch Xuân Yến sợ hãi lắc đầu liên tục:
- Không.........đừng, ngươi............ngươi muốn........muốn làm gì ta?
- Ngươi không phải muốn nam nhân sao? Ta sẽ đưa ngươi đến chỗ mà mỗi ngày đều có thể thấy nam nhân.
Bạch Xuân Yến vừa nghe đã hiểu ý của Lưu San San, nàng sợ hãi lắc đầu như trống bỏi.
- Ta không đi loại nơi đó, Lưu tiểu thư, ta sai rồi, cầu xin cô tha cho ta đi, Lưu tiểu thư.............
Bạch Xuân Yến vội bò về phía trước, hai tay ôm lấy chân Lưu San San.
Lưu San San chán ghét đá Bạch Xuân Yến ra.
- Cho nàng ta uống thuốc.
Đang nói thì một nam tử bưng chén thuốc đen thui đến.
- Đây là cái gì?
Bạch Xuân Yến sợ hãi lui về sau nhưng cánh tay đã bị khống chế, chỉ có thể trơ mắt nhìn chén thuốc trôi vào trong miệng.
Sau khi ho mạnh hai tiếng, Bạch Xuân Yến mở miệng muốn nói gì đó nhưng cổ
họng đau nhức, nửa chữ cũng không phát ra được, nàng hoảng sợ ngẩng đầu
nhìn về phía Lưu San San.
Đại công cáo thành, Lưu San San hài lòng cười nói:
- Thuốc ngươi mới uống là thuốc câm, sau này ngươi không thể mở miệng nói chuyện nữa, các ngươi có thể đem nàng ta đi rồi.
- Dạ!
Bạch Xuân Yến căm hận nhìn Lưu San San, rơi nước mắt tuyệt vọng bị người ta bắt đi.
***
Biệt viện Lưu gia.
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến, Bạch Thiên Hoan ngủ mơ mơ màng màng đáp một tiếng.
- Ai?
- Đại tiểu thư, là nô tỳ!
Giọng của Họa Mi:
- Nô tỳ vào đây!
Ngẩng đầu nhìn khoảng không đen kịt ngoài cửa sổ, đã là buổi tối rồi, nàng
chợt nghĩ đến Hạng Nguyên Hoán lúc chạng vạng nằm trên giường nàng thì
bị dọa giật mình tỉnh lại, vội la lên:
- Chờ một chút, đừng vào.
Họa Mi vừa đẩy cửa ra một khe nhỏ, ánh đèn bên ngoài chiếu vào, Bạch Thiên Hoan thấy bên cạnh đã không một bóng người.
Nàng buồn bực trong lòng, Hạng Nguyên Hoán này tới vô ảnh đi vô tung, lúc
trước thấy hắn tám phần là ảo giác, nhưng nàng sao lại có ảo tưởng cùng
hắn nằm chung giường?
Họa Mi châm đèn lên, hầu hạ Bạch Thiên Hoan mặc y phục, rồi đưa một phong thư cho nàng.
- Đại tiểu thư, đây là thư do khoái mã truyền tin từ kinh thành vừa đến, chỉ đích danh là đưa cho người!
- Đưa cho ta?
Bạch Thiên Hoan khó hiểu mở thư ra, khi thấy lạc khoản (phần ký tên), nàng
hiểu rõ vài phần, lại cẩn thận xem qua nội dung trong thư, không khỏi
nhướng mày.
- Đại tiểu thư, chuyện gì cao hứng như vậy?
- Chuyện tốt!
Bạch Thiên Hoan không nói, Họa Mi cũng không dám hỏi nữa.
Thư là của Lưu San San gửi đến, nói rõ với nàng tình hình xử lý Bạch Xuân Yến.
Hóa ra là, tối hôm kia, Lưu San San không cẩn thận đụng phải lục hoàng tử,
đắc tội với hắn, lục hoàng tử liền mượn danh nghĩa Bạch Xuân Yến giết
Lưu San San, Bạch Thiên Hoan trước đó đã phái Ngưu Quang canh chừng ở
gần Lưu San San, đúng lúc gặp phải một màn này nên cứu Lưu San San.
Lưu San San đặc biệt cảm kích Bạch Thiên Hoan, thề phải tự tay trừng trị
hung thủ, Bạch Thiên Hoan bèn cung cấp thuốc câm cho nàng ấy, một giao
dịch đã hoàn thành như vậy.
Cuối thư, Lưu San San chân thành chúc phúc Bạch Thiên Hoan và Hạng Nguyên Hoán bạc đầu giai lão.
Xem ra nàng ấy đã buông bỏ Hạng Nguyên Hoán.
Nhưng mà, chúc phúc nàng và Hạng Nguyên Hoán? Nàng giật mình, đưa tờ giấy lên ngọn lửa đốt.
Ngọn lửa ánh vào trong mắt Bạch Thiên Hoan, chiếu ra chút tàn nhẫn.
Sự kiện lần này đã bộc lộ thực lực của Hạng Nguyên Hoán, Hoàng đế bắt đầu không thể không đề phòng hắn.
Lục hoàng tử gần đây đang chuẩn bị xây được một nửa đập nước, Hạng Nguyên
Hoán vô cùng không khách sáo căn dặn người ta động tay động chân, hắn
vừa nhận được tin lục hoàng tử biết đập nước xảy ra sơ sót, sốt ruột đến giậm chân, e rằng mấy ngày này không thể phân thân được.
Dặn dò xong chuyện tiếp theo, Hạng Nguyên Hoán trở về biệt viện Lưu phủ.
Sau khi trở về, phát hiện Bạch Thiên Hoan không ở trong phòng, hắn hỏi hạ
nhân mới biết nàng cùng Lưu Khải chạy đến sân đấu thú.
Lập tức, Hạng Nguyên Hoán không kịp thay y phục, phong trần mệt mỏi đuổi đến sân đấu thú.
Bởi sự kiện ngày hôm qua trong sân đấu thú, tuy Hạng Nguyên Hoán tránh được khó khăn nhưng Hoàng đế đã hạ lệnh đóng cửa sân đấu thú, về sau cũng
không được phép tổ chức hội đấu thú nữa, mà lũ dã thú sau khi chém giết
tàn nhẫn trên sân đấu thú đều có những vết thương không cùng cấp độ.
Khi biết không có ai biết nên xử lý đám dã thú này ra sao, Bạch Thiên Hoan
xung phong đi bôi thuốc cho chúng, Lưu Khải trong lòng kinh ngạc nhưng
thấy vẻ mặt tự tin của nàng bèn dẫn nàng đến đây.
Trước đó,
Bạch Thiên Hoan bảo Lưu Khải chuẩn bị thuốc đầy đủ, rồi mang theo thuốc
gây mê đã chuẩn bị trước đó đến sân đấu thú.
Vì sợ xảy ra chuyện nguy hiểm, trước khi tới Sơn Thành, Bạch Thiên Hoan đã điều chế thêm ít thuốc gây mê.
Nhưng những thứ thuốc gây mê kia không đủ cho tất cả động vật dùng.
Đến ngoài chuồng thú trong sân đấu thú, Bạch Thiên Hoan sai Lưu Khải ném
thịt đã trộn lẫn thuốc gây mê vào trong chuồng dã thú, rồi bắt đầu tiến
hành công tác trị thương cho chúng.
Vài con dã thú vì bị thương quá nặng, không thể nào trở mình, đành phải nhờ sức người lật nó qua.
Vừa mới lật một con, Bạch Thiên Hoan đã cảm thấy vết thương sau lưng mình nứt ra, nàng đau hơi lảo đảo ngã về phía sau.
Khi Hạng Nguyên Hoán chạy đến sân đấu thú, nhìn thấy chính là một màn như
vậy, Lưu Khải một tay ôm eo Bạch Thiên Hoan, cả người hầu như đè lên
người nàng.
Thấy một màn như thế, mắt Hạng Nguyên Hoán bốc
lửa, xông về trước mấy bước, đẩy mạnh Lưu Khải ra, kế đó tự mình đỡ Bạch Thiên Hoan.
Hạng Nguyên Hoán đột nhiên xuất hiện, dọa Bạch Thiên Hoan giật mình, nàng thấy Lưu Khải bị đẩy ngã xuống đất thì nổi giận.
- Ngươi làm gì vậy?
Bạch Thiên Hoan sa sầm mặt, trừng Hạng Nguyên Hoán.
- Ta muốn hỏi ngược lại, hai người đang làm gì vậy?
Hạng Nguyên Hoán đen mặt, tức giận bùng lên.
- Hai chúng ta đang bôi thuốc cho mấy con thú này.
- Bôi thuốc cần hắn đặt tay lên eo nàng, còn đè lên người nàng sao?
Hạng Nguyên Hoán đen mặt, bàn tay làm điệu làm bộ bên hông Bạch Thiên Hoan.
Lời qua miệng hắn sao lại trở nên khó nghe như vậy?
- Không được, hôm nay nếu không bôi thuốc xong cho mấy con động vật này, ta sẽ không về!
Bạch Thiên Hoan kiên trì.
Bôi thuốc bôi thuốc!
Hạng Nguyên Hoán nghiến răng:
- Không bôi xong không về?
- Đúng!
Bạch Thiên Hoan cười giảo hoạt:
- Nếu có người không giúp thì ra ngoài đi.
- Ai nói ta không giúp?
Hạng Nguyên Hoán không quên đẩy Bạch Thiên Hoan ra sau mình, hắn ở giữa, tách Bạch Thiên Hoan và Lưu Khải ra.
- Nàng ở phía sau chỉ huy bôi thuốc thế nào là được.
- Được!
Nàng đang bị thương trên lưng, tạm thời không có cách nào dùng sức.
Có Hạng Nguyên Hoán giúp đỡ, tốc độ bôi thuốc cho động vật nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng, thuốc gây mê cũng rất nhanh đã dùng hết, tiếc là còn sót lại vài con.
Hơn nữa, trong đó có một con mãnh hổ, chính là con lúc trước làm bị thương
hắn, còn suýt chút nữa khiến Bạch Thiên Hoan bỏ mạng.
Hạng Nguyên Hoán thấy thuốc gây mê đã hết, định kéo Bạch Thiên Hoan rời đi lần nữa:
- Bây giờ thuốc cũng bôi xong rồi, có thể về.
- Không được, còn lại mấy con này, nếu đã mang thuốc tới thì không thể lại mang về.
- Hết thuốc gây mê rồi, không có cách nào bôi thuốc cho chúng, ta nói
Hoan muội muội này, nàng muốn tới làm bữa tối cho chúng à?
Hạng Nguyên Hoán lạnh nhạt bỏ lại một câu.
- Hết thuốc gây mê không có nghĩa là hết cách bôi thuốc cho chúng.
Nụ cười của Bạch Thiên Hoan pha lẫn vài phần tinh ranh, đôi mắt chớp chớp nhìn Hạng Nguyên Hoán.
Hạng Nguyên Hoán cau mày.
- Nàng nhìn ta làm gì?
- Không phải ngươi có nội lực sao? Ta nghĩ, ngươi dùng nội lực làm chúng hôn mê không phải là việc khó nhỉ?
Nhìn mãnh hổ trong chuồng, con ngươi Hạng Nguyên Hoán xoay chuyển.
- Nếu Hoan muội muội kiên trì như vậy thì ta làm theo là được!
Hạng Nguyên Hoán xông đến con mãnh hổ trước mắt, nở nụ cười lãnh khốc, giơ tay định đánh nát đầu nó.
- Ta chỉ bảo ngươi đánh nó bất tỉnh, không được đánh nó chết, trừ phi ngươi không được, nếu vậy ta sẽ bảo Ngưu Quang vào.
Hắn không được?
Khóe miệng Hạng Nguyên Hoán giật giật hai cái, mặt thoáng chốc sa sầm.
Trước mặt nữ nhân mình yêu, tuyệt đối không thể xuất hiện hai chữ “không được”.
- Ai nói ta không được chứ!
Hắn vừa hận vừa tức cùng mãnh hổ nhìn nhau một lát, đành phải giơ tay tụ
nội lực, đánh ngất mãnh hổ, đợi mãnh hổ ngã xuống, Hạng Nguyên Hoán lười nhác dựa nghiêng nghiêng vào hàng rào, chỉ chỉ mãnh hổ trong chuồng:
- Như vậy là được chứ gì?
Bạch Thiên Hoan cười híp mắt hếch hếch cằm:
- Đi bôi thuốc đi, phía sau còn mấy con nữa kìa.
Hạng Nguyên Hoán vừa khinh bỉ chính mình vừa đi vào trong chuồng.
Nói thế nào hắn cũng đường đường là thế tử gia Hạng thân vương phủ, lại là
chủ nhân tổ chức Hắc Ưng, người thân phận cao quý như vậy hiện tại lại
trở thành người bôi thuốc cho động vật, võ công cao thâm mà hắn kiêu
ngạo lại bị Bạch Thiên Hoan dùng làm thuốc gây mê!
Lưu Khải ở phía sau Hạng Nguyên Hoán che miệng cười trộm, sau khi bị Hạng Nguyên Hoán phát hiện, hắn vội vã cúi đầu.
Đợi bôi xong thuốc cho tất cả các dã thú, Hạng Nguyên Hoán hầm hừ từ trong chuồng bước ra.
- Sớm biết thì ta dâng tấu lên Hoàng thượng, giết chết toàn bộ dã thú trong sân đấu thú này, đỡ chuyện phiền toái hôm nay.
Trên trán Bạch Thiên Hoan nổi ba vạch đen, miệng hắn không thể nói lời dễ nghe chút được à.
- Lưu đại ca, huynh đừng nghe hắn nói nhảm!
- Nói nhảm?
Con ngươi Hạng Nguyên Hoán nheo chặt hơn vài phần, ý tứ sâu xa nhìn Lưu Khải:
- Lưu Khải, phụ thân ngươi cấu kết cửu hoàng tử, tuy gián tiếp dẫn đến cái chết của cửu hoàng tử nhưng cũng là có tội!
Lưu Khải bị dọa giật mình, vội vàng quỳ xuống.
- Xin thế tử gia tha mạng, gia phụ bị cửu hoàng tử dùng quyền thế ép buộc, bất đắc dĩ mới làm vậy!
- Đứng lên đi, niệm tình ngươi cứu Hoan muội muội có công, sau đó phụ
thân ngươi đặc biệt đến tìm ta tự thú cũng xin ta tha mạng cho ngươi,
chuyện này ta có thể không truy cứu, có điều, tận mắt thấy những người
phụ thân ngươi và cửu hoàng tử giao dịch...........
Lưu Khải ngạc nhiên mừng rỡ dập đầu ba cái.
- Đa tạ thế tử gia tha mạng, cũng đa tạ thế tử gia chỉ điểm, ta biết nên làm thế nào rồi.
Dứt lời, Lưu Khải vội vã rời đi.
Bạch Thiên Hoan cau mày, Lưu Khải đi chuyến này, e là có vài người phải gặp tai ương.
Mỗi một người đều không phải là tuyệt đối thiện lương!
Trở lại gian phòng của mình, Họa Mi đã nghỉ ngơi, xem ra, nàng chỉ có thể tự mình bôi thuốc.
Bạch Thiên Hoan vừa muốn đóng cửa thì Hạng Nguyên Hoán phía sau nhanh hơn một bước xông vào.
- Ngươi vào làm gì?
Bạch Thiên Hoan bỏ ý định đóng cửa, đưa tay đuổi Hạng Nguyên Hoán ra ngoài.
Tay nàng bị Hạng Nguyên Hoán bắt được, ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn gần nàng, nhìn đến mức nàng chột dạ.
- Ngươi cứ nhìn ta làm gì? Ngươi có lời gì thì cứ nói!
Bạch Thiên Hoan tức tối mắng.
Vừa dứt lời, Hạng Nguyên Hoán nhấc chân dài lên, dễ dàng đóng cửa, tay
không gài chốt lại, không nói gì đã kéo nàng đến bên bàn ngồi xuống.
Bạch Thiên Hoan theo trực giác xoay người đi về phía cửa.
- Ta muốn ra ngoài!
Hạng Nguyên Hoán không nói một lời, dùng ưu thế của nam nhân cưỡng ép đè bả
vai nàng xuống, bắt nàng ngồi trên ghế, kế đó tay hắn nhanh chóng cởi
vạt áo nàng.
- Đừng cử động, vết thương sau lưng nàng nứt ra rồi.
Hạng Nguyên Hoán gấp giọng quát ngưng động tác của nàng, sau đó cẩn thận từng li từng tí vén xiêm y sau lưng nàng lên.
Chỗ vải băng bó sau lưng nàng đã thấm đỏ, hắn gỡ xuống từng chút một, ở
dưới miếng vải là từng vết từng vết thật sâu, làm đau mắt hắn.
Hắn vậy mà.........để nàng bị thương nặng thế này trước mặt hắn.
Bạch Thiên Hoan cầm y phục che thật kín thân thể phía trước mình, nàng lúc
này gần như bán lõa thể, trong lòng vừa gấp vừa thẹn.
- Ngươi đổi thuốc nhanh chút!
Nàng giục.
Hạng Nguyên Hoán phục hồi tinh thần lại, dựa theo lời đại phu căn dặn, sau
khi lau rửa sạch vết thương thì rắc kim sang dược lên.
- Không quý thân thể mình như vậy, biết kim sang dược này đắt cỡ nào không? Đáng tiếc!
Hắn vừa nói vừa kéo y phục Bạch Thiên Hoan lại như cũ, buổi tối mùa xuân còn rất lạnh, đỡ cho nàng bị nhiễm lạnh.
Vốn dĩ nàng rất cảm kích hắn bôi thuốc cho nàng, kết quả, cuối cùng hắn lại nói một câu như vậy, cảm kích đổi thành tức giận, Bạch Thiên Hoan mặc y phục chỉnh tề xong, lạnh nhạt giễu cợt:
- Hạng đại thế tử tiếc kim sang dược kia thì tốn bao nhiêu tiền, ta mua lại!
Giận rồi!
Nhìn nàng tức giận, hai má phồng lên rất đáng yêu, Hạng Nguyên Hoán thích thú nhướng mày.
- Cần gì phiền phức như vậy? Chỉ cần nàng gả cho ta thì kim sang dược này nàng muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Nàng có rất nhiều thuốc trị thương còn tốt hơn cả kim sang dược mà hiếm lạ kim sang dược của hắn?
Nàng lạnh nhạt bỏ lại một câu:
- Ngươi vẫn nên cùng mốc meo với kim sang dược của ngươi đi.
Dứt lời, nàng bắt đầu thu dọn đồ đạc trong tay.
Hạng Nguyên Hoán ngồi trên bàn, hai mắt sáng rực dán vào nàng, nhìn nàng đi
tới đi lui, trong phòng chỉ còn lại tiếng đồ vật thỉnh thoảng va chạm
vào nhau.
Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Bạch Thiên Hoan tim nhỏ có chút không chịu nổi.
Đột nhiên, Hạng Nguyên Hoán lặng lẽ đến gần Bạch Thiên Hoan, nàng không chú ý đến động tác của hắn lui về phía sau, cứ thế lui vào ngực hắn, Hạng
Nguyên Hoán phía sau lập tức ôm nàng vào lòng.