Nàng khịt mũi khinh thường, ai thua ai thắng còn chưa chắc đâu.
Bạch Thiên Hoan nhìn về phía Hạng Hân Lạc:
- Ngươi có nội lực?
- Có thì sao?
Hạng Hân Lạc chán ghét nhìn cũng lười nhìn nàng một cái.
- Có thì vào, nếu quận chúa thật sự có nội lực thì ta hứa với quận chúa
sau này ta sẽ không bao giờ gặp mặt đại ca cô nữa, thế nào?
Cái này tốt, Hạng Hân Lạc sảng khoái gật đầu:
- Được, ta vào!
***
Bạch Xuân Miêu không giống Bạch Xuân Yến, nàng ấy rất quy củ lễ phép, hiểu
đạo lý, biết tiến thoái, khi Bạch Thiên Hoan mới vào Thượng thư phủ bị
Bạch Xuân Yến ức hiếp, nàng ấy từng lén lút giúp đỡ nàng, lần này nàng
xem như là trả ơn cho nàng ấy.
Hạng Hân Lạc nhanh mồm nhanh miệng, vừa thấy gương mặt của Bạch Xuân Miêu thì bị dọa lui về sau một bước:
- A, mặt nàng ta thật đáng sợ!
Chân mày Bạch Thiên Hoan nhíu lại.
Mặt của Bạch Xuân Miêu còn nghiêm trọng hơn cả trong tưởng tượng, đủ thấy
độc tính mà Bạch Xuân Yến hạ trong canh nặng cỡ nào.
Kế tiếp, nàng nhanh chóng mở bao châm ra, bên trong có tổng cộng hơn một
trăm ngân châm lớn nhỏ, vừa thấy những cây châm này, Hạng Hân Lạc liền
líu lưỡi.
- Nhiều châm quá!
Nàng tò mò muốn cầm châm lên thưởng thức.
Một luồng ánh mắt mạnh mẽ bắn tới dọa Hạng Hân Lạc rụt bàn tay định sờ vào
châm về, khi nàng một lần nữa nhìn về phía Bạch Thiên Hoan thì ánh mắt
nàng ấy lại nhàn nhạt như lúc ban đầu, dường như sát khí trong nháy mắt
kia chỉ là ảo giác.
Nhưng mà………quá dọa người, ánh mắt đó so với phụ vương còn dọa người hơn, tay của nàng không dám vươn ra nữa.
Bạch Thiên Hoan sau khi bảo Bạch Xuân Miêu nhắm mắt lại thì nhanh chóng cầm
lấy châm châm vào đầu và gáy của Bạch Xuân Miêu, tổng cộng hơn ba mươi
châm.
Mỗi một châm nàng đều châm rất nhanh, Hạng Hân Lạc lại bị Bạch Thiên Hoan làm cho kinh ngạc.
Lúc Bạch Thiên Hoan gọi, Hạng Hân Lạc mới từ trong kinh ngạc tỉnh táo lại,
theo hướng dẫn của Bạch Thiên Hoan mà tụ nội lực, bàn tay xoay một vòng
trước người Bạch Xuân Miêu, rồi lại chậm rãi kích khởi nội lực, bức một
luồng khí dọc theo cánh tay trái của Bạch Xuân Miêu ra ngoài.
Cùng với tiếng hét thảm thiết “á” của Bạch Xuân Miêu, một dòng máu đặc đen
sệt từ ngón giữa tay trái nàng ấy bị ép chảy ra trên mặt đất.
Cuối cùng, Bạch Thiên Hoan lại nhổ từng châm từng châm trên đầu và gáy của Bạch Xuân Miêu ra.
Như kỳ tích, những vết sưng đỏ trên mặt Bạch Xuân Miêu đã biến mất hơn phân nửa, mấy nơi chảy mủ được lau đi nước mủ chỉ còn lại vài vết như hạt
đậu, Bạch Xuân Miêu tất nhiên vô cùng cảm tạ Bạch Thiên Hoan.
Bạch Thiên Hoan để nhóm người Tôn di nương tiến vào, Tôn di nương thấy mặt
của Bạch Xuân Miêu đã tốt hơn phân nửa, Vương đại phu bên cạnh luôn tấm
tắc kinh ngạc.
Hạng Hân Lạc cũng vì vậy mà ấn tượng với Bạch Thiên Hoan có vài phần thay đổi.
Bạch Hiển Nhân nghe tin chạy tới, sau khi nhìn Bạch Xuân Miêu thì sai người
tra rõ sự kiện lần này, đồng thời giữ hai người Hạng Nguyên Hoán và Hạng Hân Lạc ở lại Thượng thư phủ dùng bữa tối.
***
Bữa tối diễn ra ở khách sảnh Thượng thư phủ, các hạ nhân dọn đầy bàn thức
ăn thịnh soạn, Bạch Hiển Nhân ngồi vào vị trí chủ nhà, để Bạch Thiên
Hoan ngồi bên tay phải Hạng Nguyên Hoán và tay trái của mình.
Bạch Xuân Yến đặc biệt trang điểm lộng lẫy ngồi bên tay trái Hạng Nguyên Hoán.
Hạng Nguyên Hoán đến là cơ hội không dễ gì có được nên Bạch Xuân Yến định nhân dịp này hấp dẫn sự chú ý của hắn.