Chỉ một cái liếc mắt, Bạch Thiên Hoan từ trên mặt Ngụy Tử Phong nhìn ra được tâm tư của hắn.
Sớm đã nghe nói Ngụy Tử Phong thường xuyên lưu luyến nơi phong nguyệt, cực
kỳ sĩ diện, chỉ cần bị người ta khích bác, tự nhiên sẽ bất mãn mối hôn
sự này, mà người khích bác………..hiển nhiên là Hạng Nguyên Hoán ngồi ở một bên bộ dạng như chuyện không liên quan đến mình kia.
Nhưng, Ngụy Tử Phong sĩ diện, có người càng sĩ diện hơn.
Bạch Thiên Hoan ngoan ngoãn cúi đầu, bởi vì, nàng không mở miệng, tự sẽ có người mở miệng.
Bạch Hiển Nhân tức giận vỗ bàn, lệnh cho Bạch Thiên Hoan:
- Thiên Hoan, đem long bội trả cho Ngụy thế tử, hôn sự này đến đây chấm dứt.
Nói thế nào thì Bạch Hiển Nhân ông cũng là nhất phẩm thượng thư, hôn sự đã
bàn xong, vậy mà bây giờ từ chính thất biến thành tiểu thiếp, ông sẽ trở thành trò cười cho cả triều đình.
- Dạ!
Bạch Thiên Hoan lập tức lấy từ trong ống tay áo ra một khối ngọc bội hình rồng.
Nhìn long bội Bạch Thiên Hoan đưa tới, khuôn mặt Ngụy Tử Phong lúc đỏ lúc trắng.
Gương mặt này của Bạch Thiên Hoan thực sự rất đẹp, cho dù làm chính thất dẫn
ra ngoài cũng rất có thể diện, đáng tiếc hắn tin vào những lời gièm pha, dưới cơn nóng giận liền tới cửa từ hôn.
Bây giờ hối hận
cũng không kịp rồi, hơn nữa lần hủy hôn này là hắn tự chủ trương, trong
phủ không ai biết, sau khi trở về e rằng không thể thiếu một phen trách
phạt.
Sau một lúc lâu, Ngụy Tử Phong cam chịu số phận nhận
lấy long bội, cũng không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại Thượng thư phủ,
bèn rời khỏi Thượng thư phủ không quay đầu lại.
Nhìn Bạch
Thiên Hoan bình tĩnh đứng ở chỗ cũ, sự tức giận trong lòng Bạch Hiển
Nhân hơi hơi giảm bớt, ngoài mặt giả vờ ôn hòa khách khí nói với Hạng
Nguyên Hoán:
- Hạng thế chất, thế thúc còn ít việc nhà muốn nói với Hoan nhi, e rằng không có cách nào tiếp đãi cháu, cháu xem có
phải hay không……….
Lời nói mang theo ý đuổi khách.
Bạch Thiên Hoan hung hăng trừng kẻ đầu sỏ Hạng Nguyên Hoán, trong lòng tính
toán xem lát nữa nên ứng phó Bạch Hiển Nhân thế nào.
Kẻ đầu sỏ một chút cũng không cảm thấy mình làm sai, cười hì hì đứng dậy, duỗi cái lưng mệt mỏi, dáng vẻ cà lơ phất phơ.
- Thế thúc, ta hôm nay tới Thượng thư phủ là đặc biệt tới tìm Hoan muội
muội, ngài nói chuyện với Hoan muội muội rất lâu sao?
Hoan muội muội?
Nghe ba chữ này, trong lòng Bạch Thiên Hoan nổi lên một trận lạnh lẽo.
Nàng thân thiết với hắn như vậy từ khi nào? Nàng trừng mắt liếc hắn một cái
nhưng Hạng Nguyên Hoán lại cố tình quay về phía nàng làm mặt quỷ.
Bạch Hiển Nhân sững sờ, nhìn động tác qua lại giữa Bạch Thiên Hoan và Hạng
Nguyên Hoán thì cơn giận trong lòng lập tức tiêu tan.
Không
nghĩ đến, thế tử Cung thân vương phủ tới từ hôn, lại tới một thế tử Hạng thân vương phủ, Hạng Nguyên Hoán đến nay vẫn chưa thành thân đấy.
Khuôn mặt của Ngụy Tử Phong nhìn Bạch Thiên Hoan trước khi từ hôn cũng có hơi do dự, quả nhiên………nam nhân đều thích mỹ nhân.
Cung thân
vương phủ sỉ nhục ông như vậy thì đừng trách ông liên hiệp với kẻ thù
không đội trời chung của Cung thân vương phủ là Hạng thân vương phủ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Hiển Nhân ngầm hiểu, đột nhiên che trán giả vờ mệt mỏi.
- Thế thúc có chút mệt nên về trước nghỉ ngơi một chút, Hoan nhi, con
thay cha tiếp đãi thế chất cho tốt, không được thất lễ!
Bốn chữ cuối cùng mang đầy ý cảnh cáo.
Bạch Thiên Hoan trong lòng trăm ngàn lần không muốn.
Nhưng cũng chỉ có thể kiên trì đáp:
- Dạ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT