Hồng Cơ từ trên không đáp xuống. Nàng nhẹ nhàng bước tới trước mặt Giang Lưu Nhi, thấp giọng nói:
"Công tử, việc công tử giao phó ta đã làm xong rồi."
Giang Lưu Nhi thoáng trừng mắt nhìn nàng.
Đúng là hắn có nói chỉ cần không chết người là được, nhưng mà hắn cũng không nghĩ là nàng ta lại thật sự nặng tay như vậy. Nếu vừa rồi chỉ cần nàng thu lại Ma Lôi Diệm chậm chút nữa thôi thì e là hòa thượng kia đã thật sự về tây phương cực lạc rồi.
Tuy rằng hòa thượng không phải cao tăng đức độ như ban đầu Giang Lưu Nhi tưởng tượng, nhưng mà hắn cũng không phải loại xấu xa đáng chết gì, cùng lắm là đáng đánh mà thôi.
Giang Lưu Nhi cũng chỉ là muốn mượn tay Hồng Cơ đánh hòa thượng một trận, đồng thời nhân tiện thăm dò thực hư của hắn. Nhưng Giang Lưu Nhi làm sao ngờ được Hồng Cơ lại thi triển Ma Lôi Diệm đáng sợ kia.
Nghĩ tới Ma Lôi Diệm, ánh mắt khẽ chuyển, Giang Lưu Nhi nhìn Hồng Cơ, mở miệng hỏi:
"Hồng Cơ. Ma Lôi Diệm vừa rồi là ngươi tự mình lĩnh hội ra?"
"Vâng, công tử."
"Hừm..."
Khẽ hắng giọng, Giang Lưu Nhi lại hỏi tiếp:
"Ngươi lĩnh hội nó từ lúc nào?"
"Gần mười ngày trước."
Sau khi bị đánh bại và buộc phải kí kết chủ bộc khế ước với Giang Lưu Nhi, Hồng Cơ cảm thấy vô cùng khuất nhục. Nàng đường đường là một nữ vương vậy mà cả đời sau này phải làm bộc để người sai xử, làm sao nàng có thể cam lòng. Thêm nữa, nàng thật sự không hiểu tại sao hai bổn mạng thần thông của mình là Địa Ngục Ma Lôi và U Linh Ma Diễm, vốn luôn là niềm kiêu ngạo của nàng lại không làm gì được đối phương, trong khi tu vi của nàng lại cao hơn đối phương gần một đại cảnh giới. Nàng thật sự không hiểu nổi.
Càng nghĩ, Hồng Cơ lại càng không chấp nhận được. Vì vậy, trong suốt gần một tháng, nàng đã nghiên cứu và tìm cách nâng cao uy lực của Địa Ngục Ma Lôi và U Linh Ma Diễm. Cuối cùng, nàng thành công. Và thành quả đó chính là Ma Lôi Diệm, sự dung hợp của U Linh Ma Diễm và Địa Ngục Ma Lôi, có uy lực mạnh hơn gấp ba lần so với nếu chỉ thi triển riêng lẻ từng cái.
Nhìn nữ nhân trước mặt, trong lòng Giang Lưu Nhi không khỏi có chút e ngại. Ma Lôi Diệm kinh khủng thế nào thì hắn đã được chứng kiến, nếu như phải đối mặt với nó thì hắn cũng không dám chắc kiếm chiêu thứ sáu của Thanh Hà Kiếm Quyết - Kiếm Vũ Miên Miên - có thể phá được hay không.
May mắn là nàng ta chỉ mới lĩnh hội gần mười ngày trước.
Sau một lúc trầm ngâm, Giang Lưu Nhi cũng không hỏi thêm gì nữa. Hắn bước lại gần chỗ hòa thượng đang nằm bất tỉnh.
Thoáng xem xét một chút, thấy hắn tuy bị tổn thương đến kinh mạch nhưng không quá nghiêm trọng, càng không nguy hiểm gì đến tính mạng thì Giang Lưu Nhi cũng hơi yên tâm. Hắn đem tháo chiếc không gian giới chỉ trên tay hòa thượng xuống.
Không biết thì không sao, vừa dùng thần thức tra xét một chút thì hai mắt Giang Lưu Nhi mở lớn.
Linh thạch, đan dược, bảo vật, thiên tài địa bảo các loại chất thành một đống to đùng.
Hòa thượng thật giàu có a!
Nếu không phải đã xác định lại hai, ba lần thì Giang Lưu Nhi còn tưởng rằng mình bị hoa mắt. Bởi vì số tài sản này thật sự là quá lớn, ít nhất có thể so được với cả mấy đại nhân vật cấp bậc chưởng môn, thậm chí là thái thượng trưởng lão gì đấy chứ chẳng đùa.
Cũng không biết là hòa thượng đào đâu ra mấy thứ này nữa.
Không bao lâu, từ không gian giới nọ, Giang Lưu Nhi lấy ra mười mấy chiếc lọ nhỏ màu trắng. Hắn mở nắp rồi cẩn thận xem xét từng cái, đúng như hắn cảm nhận, bên trong đều là những đan dược cao cấp trân quý.
"Chắc là đan dược này."
Giang Lưu Nhi cầm trong tay một viên linh đan màu xám, khẽ lẩm bẩm. Theo dược tính mà hắn dò xét được thì viên linh đan này hẳn là có thể chữa trị kinh mạch bị thương tổn cho tu sĩ, chỉ có điều hắn không chắc lắm về hiệu quả cũng như việc nó có tác dụng phụ gì khác hay không. Dù sao thì nó cũng không phải loại linh thảo cấp thấp mà hắn từng dùng để trị thương cho Lâm Thải Tuyết, loại đan dược cao cấp này hắn chỉ có thể dựa vào thần thức tra xét mà suy đoán đại khái thôi. Hắn cũng không phải là luyện đan sư.
"Hòa thượng. Ta cũng không biết là viên đan dược này có tác dụng phụ gì khác hay không, trong số những đan dược của ngươi thì đây là viên có hiệu quả tốt nhất rồi. Hòa thượng, cầu Phật tổ phù hộ cho ngươi a!"
Nói xong, Giang Lưu Nhi đem viên linh đan màu xám kia bỏ vào miệng hòa thượng, giúp hắn nuốt xuống.
Làm xong, hắn gom những chiếc lọ còn lại bỏ vào không gian giới chỉ của hòa thượng như cũ. Hắn không có ý nghĩ lấy thứ gì cả, dù sao thì tài sản của hắn rất nhiều, không cần hèn hạ đến mức phải nhân lúc người ta mê man mà cướp giật.
Đương nhiên nếu là trường hợp không có số tài sản của Cưu Lung đưa cho thì mọi chuyện lại khác, nói thế nào thì số tài sản trong giới chỉ kia cũng quả thật không phải con số nhỏ. Lúc đó, Giang Lưu Nhi có làm kẻ "hèn hạ" hay không thì rất khó nói.
Nhìn hòa thượng thân thể có phần tả tơi đang nằm bất động, Giang Lưu Nhi hơi cau mày. Với tình trạng hiện tại thì ít nhất phải nửa giờ nữa hòa thượng kia mới tỉnh dậy, mà hắn thì lại muốn nhanh chóng tiếp tục kế hoạch săn Quỷ vương của mình...
"Công tử, cứ giao hắn cho ta đi?"
Trong lúc Giang Lưu Nhi đang lưỡng lự thì tiếng của Hồng Cơ truyền tới.
Hắn ngước mặt lên nhìn, nhẹ gật đầu:
"Ừm, phiền ngươi."
Nói xong, hắn đứng lên, để hòa thượng kia lại cho Hồng Cơ xử trí.
Hồng Cơ bước lại sát người hòa thượng, nhếch môi cười khó hiểu. Sau đó, nàng lấy ra một sợi dây khá dài, màu đen, to bằng ngón cái đem cả người hòa thượng trói lại. Vẫn chưa hài lòng, nàng lại lấy ra mấy chiếc khăn tay, đem chúng cuộn lại rồi nhét vào miệng hòa thượng. Xong xuôi đâu ra đấy, nàng mới đem hòa thượng xách lên thông qua sợi dây trên người hắn. Nàng quay về phía Giang Lưu Nhi, nói:
"Công tử, chúng ta đi thôi!"
Giang Lưu Nhi vô thức gật đầu, nhưng chân thì vẫn đứng yên tại chỗ.
"Công tử?"
"Hả?... À, chúng ta đi thôi!"
Hòa thượng! Là ngươi đắc tội với nàng... Ngươi cũng không thể trách ta a!
Nhủ thầm một câu, Giang Lưu Nhi lao người đi về hướng địa bàn của Sát Lâu vương, mục tiêu kế tiếp của hắn.
Phía sau, Hồng Cơ xách hòa thượng như đang xách gà vịt trên tay nhanh chóng đuổi theo, với tu vi của nàng thì dù có mang cả tảng đá mấy vạn cân cũng không vấn đề gì chứ đừng nói chỉ là mang một người.
Mặc dù đã đánh cho hòa thượng một trận nhưng lửa giận của Hồng Cơ vẫn chưa tiêu tan. Nàng phải từ từ mà cho hắn nếm trải đau khổ, để hắn biết dám nhục mạ Hồng vương nàng là việc ngu xuẩn thế nào.
...
Cùng lúc đó, nơi sâu trong Âm Hồn Cốc, bên trong một động phủ âm u.
"Quỷ chủ. Không biết người cho gọi chúng thuộc hạ đến có gì căn dặn?"
Một vị trung niên mặt bộ trường sam màu vàng cung kính hướng một thiếu niên đang ngồi trên ghế trước mặt hỏi.
Thiếu niên nửa nằm nửa ngồi, bộ dáng lười biếng mở miệng:
"Việc ta dặn đã làm tới đâu rồi?"
Nghe thiếu niên hỏi, người trung niên vội đáp:
"Bẩm Quỷ chủ, thuộc hạ đã truyền lệnh của người lại cho Hắc Tâm, sáng mai hắn và Diệu sẽ lập tức lên đường."
"Ừm."
Thiếu niên nhẹ gật đầu, sau đó hắn chuyển ánh mắt sang nữ nhân đang đứng bên cạnh trung niên kia, nhàn nhạt nói:
"Huyền sứ. Tình hình của Tinh Cung gần đây thế nào?"
"Bẩm Quỷ chủ, mặc dù thuộc hạ đã phái rất nhiều người, thậm chí cũng đã tự mình điều tra nhưng vẫn không biết mục đích thật sự của Tinh Cung là gì. Chỉ biết là gần đây Tinh Cung vẫn đang ra sức khuếch trương thế lực, ở Xích Quỷ Quốc chúng ta cũng đã bắt đầu có sự xuất hiện của bọn họ."
Nữ nhân được gọi Huyền sứ báo cáo.
Trầm ngâm thoáng chốc, thiếu niên mới lẩm bẩm một câu:
"Xem ra Tinh hậu kia cũng không đơn giản chút nào..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT