Nét mặt khẽ đổi, Giang Lưu Nhi thu kiếm, đưa tay làm những động tác kỳ lạ, sau đó dang ra hai bên, tiếp đến tay phải chỉ về Cổ Mị Sanh.
Những đạo bạch quang liên tiếp bắn về phía đám hắc vụ.
“Xèo… xèo”
Nhìn hắc vụ bị tịnh hóa, Cổ Mị Sanh cũng chẳng tỏ vẻ gì khẩn trương, nàng nhẹ giọng nói:
“Không nghĩ ngươi cũng tu luyện Tây Hoàng Kinh. Nhưng trình độ vẫn còn kém lắm. Để ta cho ngươi xem thử Tây Hoàng Kinh chân chính là như thế nào."
Cổ Mị Sanh lần nữa kết ấn, trên bầu trời một con giao long đột ngột xuất hiện. Đương nhiên không phải chân chính giao long mà chỉ là một loại thần thông được tạo thành từ linh lực. Nàng khẽ hô:
“Đi!"
Giao long như sống dậy, ngâm lên một tiếng, lao đến chỗ Giang Lưu Nhi.
“Keng… keng”
Kiếm và giao long va chạm, một người một thú cuốn lấy nhau giữa không trung.
Sau một lần va chạm mạnh, ngay khi bị đẩy lùi về phía sau, Giang Lưu Nhi bất ngờ phóng mình lên cao, hai tay nắm chặt kiếm chém xuống.
Một đạo kiếm ảnh to lớn gấp mấy lần thân hình giao long trong gió rít gào mà bổ lên người nó. Giao long kia lập tức há miệng phun ra một luồng bạch quang chống chọi với kiếm ảnh.
“Oanh… oanh”
Sau một tiếng kêu không cam lòng, giao long liền tan biến.
Thế nhưng trên mặt Giang Lưu Nhi lại không tỏ vẻ gì vui mừng mà càng thêm ngưng trọng. Không biết từ lúc nào, bốn phía xung quanh hắn đã bị vô số oan hồn lệ quỷ bao lấy.
“Thật là không nghĩ tới đường đường Tây viện chủ của Đại Nhật Cung lại là người trong tà đạo!"
Cổ Mị Sanh nghe thế thì khẽ cười:
“Chính đạo hay tà đạo cũng đều là đạo. Tà chưa hẳn xấu, chính chắc gì đã tốt."
Ngừng lại trong thoáng chốc, nàng nói tiếp:
“Ta thấy ngươi cũng là nhân tài hiếm có, nếu chịu quy phục ta thì ta không những không giết ngươi mà còn có thể cho ngươi rất nhiều lợi ích."
“Chẳng hạn?”
“Linh đan, pháp khí, địa vị, mỹ nữ bảo đảm không thiếu."
Giang Lưu Nhi tỏ ra hứng thú:
“Ồ!… Vậy thì không biết mỹ nữ mà ngươi nói sẽ có thể mỹ đến đâu?”
Trong mắt Cổ Mị Sanh, một tia chán ghét khó phát hiện. Nàng mỉm cười mị hoặc, giọng nhu nhuyễn nói:
“Tuyệt đối sẽ khiến ngươi hài lòng. Mỹ nữ của tông môn ta không những mỗi người đều xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành mà còn rất am tường thuật phòng the. Nhất định sẽ để cho ngươi thỏa mãn."
Giang Lưu Nhi ra vẻ do dự.
Bên kia, Cổ Mị Sanh cũng không nóng vội. Ban đầu, nàng định sau khi bắt hắn sưu hồn thì sẽ một chưởng đập chết. Nhưng giao thủ nãy giờ, nàng phát hiện càng lúc mình càng không nhìn thấu thiếu niên này.
Nàng nghĩ loại người này giết đi cũng có chút đáng tiếc. Nếu như hắn có thể trở thành thuộc hạ của nàng thì ngày sau chắc chắn sẽ là một trợ thủ đắc lực, có lợi rất lớn cho sự tranh đoạt chức tông chủ của mình sau này. Hơn nữa, khi hắn đã là người của nàng thì nàng không cần phải dùng sưu hồn thuật cũng có thể biết được những điều mình muốn… Tóm lại, so với giết đi thì giữ lại sẽ có lợi hơn nhiều.
“Ngươi có thể nói cho ta biết thân phận của ngươi là gì không?”
Sau một hồi trầm ngâm, Giang Lưu Nhi lên tiếng hỏi.
“Một khi ngươi đã trở thành người của ta, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết."
Nhìn những oan hồn lệ quỷ xung quanh, thở nhẹ một hơi, Giang Lưu Nhi đã quyết định.
“Được rồi. Ta đồng ý với lời mời của ngươi."
Trên môi Cổ Mị Sanh nở nụ cười vui vẻ.
“Tốt! Bây giờ chúng ta hãy ký kết khế ước đi."
Hơi nhíu mày, Giang Lưu Nhi lặp lại:
“Khế ước?”
“Phải. Chủ bộc khế ước." Cổ Mị Sanh nói rõ hơn.
Giang Lưu Nhi nghe xong thì cười lạnh.
“Chủ bộc khế ước? Ngươi tính toán thật hay. Ngươi muốn ta cả đời trở thành nô lệ cho ngươi sao?”
Cổ Mị Sanh cũng không có gì ngoài ý muốn. Nếu là người khác thì cũng sẽ không vui vẻ gì mà chấp nhận. Chủ bộc khế ước là một loại khế ước phổ biến ở tu tiên giới. Trong hai người ký kết, một người sẽ là chủ, kẻ còn lại sẽ là bộc. Người chủ có thể sai khiến bộc của mình làm bất kỳ điều gì, nếu muốn thì chỉ cần một ý niệm trong đầu họ liền có thể dễ dàng giết chết bộc. Hơn nữa, bộc tuyệt đối không bao giờ dám phản lại chủ. Bởi vì nếu bộc chết thì chủ cũng không bị tổn thất gì, nhưng nếu chủ chết thì bộc sẽ lập tức chết theo.
Nhìn thiếu niên đang không mấy gì dễ chịu phía đối diện, Cổ Mị Sanh nhàn nhạt nói:
“Chẳng lẽ ngươi bảo ta phải tin một lời nói suông? Ta làm sao biết được là ngươi có giả vờ quy phục sau đó lại lén âm ta hay không. Tuy rằng là ký kết chủ bộc khế ước, nhưng mà ngươi yên tâm, chỉ cần trong lòng ngươi không có ý định phản lại ta thì ta có thể bảo đảm tuyệt đối không làm gì có hại đối với ngươi. Không những thế, ta còn có thể dốc lòng bồi dưỡng cho ngươi. Những linh đan, pháp khí, địa vị hay là mỹ nữ gì đó chắc chắn sẽ cấp cho ngươi như đã hứa."
Dừng lại trong thoáng chốc, nàng nhẹ giọng hơn:
“Lùi một bước mà nói, bây giờ ngươi cũng đâu có quyền lựa chọn. Nói thật cho ngươi biết, từ đầu đến giờ ta vẫn chưa dốc hết toàn lực. Ngươi nên suy nghĩ cho kỹ thì tốt hơn…”
Giang Lưu Nhi đương nhiên hiểu rõ điều đó. Một cường giả Chân Đan Cảnh há lại chỉ có bấy nhiêu năng lực. Nhưng nếu phải ký kết chủ bộc khế ước thì cả đời phải làm nô lệ cho nàng sai khiến.
Lưỡng lự một hồi lâu, cuối cùng, Giang Lưu Nhi có chút bất đắc dĩ thở dài.
“Thôi được. Ta đồng ý ký kết chủ bộc khế ước."
Khẽ tươi cười, Cổ Mị Sanh rất hài lòng:
“Tốt!”
Ngay sau đó, nàng đưa tay kết quyết, nhẹ đánh ra. Giữa không trung lập tức xuất hiện một vòng ấn ký với những hoa văn tối nghĩa.
Cổ Mị Sanh há miệng phun ra một giọt tinh huyết. Giọt tinh huyết kia nhanh chóng dung nhập vào ấn ký giữa không trung nọ. Làm xong, nàng hướng Giang Lưu Nhi nói:
“Đến lượt ngươi."
Nhìn ấn ký kia, Giang Lưu Nhi lại bắt đầu tỏ vẻ do dự. Hồi lâu, ánh mắt hắn trở nên kiên định. Hắn khẽ há miệng…
Một đạo kim quang rực rỡ với tốc độ kinh người bắn ra.
Không phải tinh huyết gì mà là một đạo kim quang. Hơn nữa, nó cũng không phải bắn về phía ấn ký giữa không trung kia mà là bắn về phía… Cổ Mị Sanh.
Ngay từ đầu, hắn đã chưa bao giờ có ý định quy phục nữ nhân này. Đã từng là một cường giả Vũ Hóa Cảnh há lại quỳ gối làm một nô lệ cho một Chân Đan Cảnh nhỏ nhoi.
“Hừ! Không biết sống chết!"
Âm thanh lạnh lẽo của Cổ Mị Sanh vang lên. Nàng vẫn đang một mực đề phòng hắn. Nàng cũng không hoàn toàn tin tưởng tên kia sẽ dễ dàng quy phục như vậy.
Đạo kim quang uy lực kinh người lập tức bị cây hắc phiên chặn lại.
“Phá!"
Những oan hồn lệ quỷ nhanh chóng quấn lấy đạo kim quang. Chớp mắt, đạo kim quang đã tan biến không còn sót lại gì.
Nhìn khoảng không trước mắt, Cổ Mị Sanh cười lạnh:
“Muốn chạy sao?”
Sau đó nàng hóa thành một đạo lưu quang đuổi theo.
Không bao lâu sau…
“Tiểu đệ đệ. Ta khuyên ngươi nên thúc thủ chịu trói thì hơn."
Sắc mặt Giang Lưu Nhi hết sức khó coi. Lúc nãy hắn cũng không phải là độn quang bình thường mà là thiêu đốt chân khí, tốc độ có thể nói đã nhanh hơn gấp mấy lần một tu sĩ Niết Bàn Cảnh hậu kỳ bình thường rồi. Mục tiêu đào tẩu của hắn chính là Đại Nhật Cung. Chỉ cần đến phạm vi của Đại Nhật Cung thì Cổ Mị Sanh sẽ không thể ra tay với hắn được nữa, trừ phi nàng ta muốn bị mấy vị thái thượng trưởng lão của Đại Nhật Cung vây giết.
Thử nghĩ một tà tu lại lẻn vảo một chính phái tu tiên, hơn nữa còn trở thành một cao tầng chỉ dưới thái thượng trưởng lão, nếu tin tức này bị truyền ra thì hậu quả có thể đoán được.
Khi đó, mặt mũi của Đại Nhật Cung sẽ mất sạch. Dù là trừng trị gian tế hay là vì giữ gìn thanh danh của Đại Nhật Cung, họ tuyệt đối sẽ không để nàng ta sống.
Còn về phần Giang Lưu Nhi, hắn định đến lúc đó sẽ nhân lúc Cổ Mị Sanh và ba vị thái thượng trưởng lão kia đánh nhau thì tìm cơ hội tẩu thoát. Không tốt mà nói, có thể hắn sẽ bị Đại Nhật Cung bắt để điều tra. Nhưng ít ra khả năng sống sót cao hơn khi phải đối mặt với Cổ Mị Sanh.
Mà theo nhận định của mình thì Giang Lưu Nhi cảm thấy khả năng đó không cao. Bởi vì tu vi của Cổ Mị Sanh chính là Chân Đan Cảnh trung kỳ, ngang bằng với ba vị thái thượng trưởng lão của Đại Nhật Cung. Thêm nữa thì các thần thông của nàng ta hết sức quỷ dị, muốn chắc chắn trấn áp được nàng thì khả năng rất lớn là ba vị thái thượng trưởng lão kia sẽ liên thủ để đối phó.
Như vậy, Giang Lưu Nhi hắn sẽ bớt đi được bốn vị Chân Đan Cảnh phiền toái. Về phần những người còn lại của Đại Nhật Cung thì không ai có đủ khả năng để giữ hắn lại, kể cả bốn vị viện chủ kia.
Nhưng mà dự tính của hắn đã thất bại. Tốc độ độn quang của Cổ Mị Sanh thật sự quá nhanh, sánh ngang với Chân Đan Cảnh hậu kỳ.
Cổ Mị Sanh đứng xa xa nhìn thiếu niên sắc mặt khó coi kia, cũng không vội ra tay. Bởi vì nàng tin tưởng tuyệt đối hắn không thể thoát khỏi tay mình.
Hắn đã có dự tính thì há Cổ Mị Sanh nàng lại không. Chính vì để tránh khỏi thần thức của ba lão quái vật ở Đại Nhật Cung kia nên nàng mới để hắn đi ra ngoài làm nhiệm vụ sau đó mới chặn giết. Tuy thân phận của hắn chỉ là một đệ tử bình thường nhưng dù sao Đại Nhật Cung cũng là một tu tiên chính phái có luật lệ nghiêm khắc. Không giống tà phái máu tanh tàn độc, đa phần chính phái đều phải có lý do thích đáng mới được phép xử tội chết đối với đệ tử. Nếu tự tiện giết người không minh bạch thì dù nàng là viện chủ cũng khó thoát khỏi bị Chấp Pháp Đường điều tra.
Không phải vì những nguyên tắc cổ hủ của bọn chính phái này thì nàng sao lại có thể để hắn bình yên đến giờ?
“Niệm Từ. Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Chọn một trong hai. Thần phục hoặc chết!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT