Khi môi hắn sắp chạm vào đôi môi mềm mại như cánh đào của Lâm Thải Tuyết thì chợt khựng lại. Hắn không tiếp tục cúi xuống mà cũng chẳng ngẩng đầu lên, cứ bất động như thế.
Không phải Tôn Ngọc không muốn động mà thật sự hắn không thể động. Có thứ lực lượng vô hình nào đó đang nắm chặt lấy hắn.
Bỗng cả người Tôn Ngọc bị nhấc lên, sau một tiếng “vút” thì hắn thấy mình đang lao về một gốc cây to.
“Bịch”
Thứ gì đó vừa rớt xuống đất.
Tôn Ngọc bò dậy, miệng nhổ ra một ngụm máu. Đôi tay đang vịn vào gốc cây của hắn có chút run nhè nhẹ.
Hắn sợ hãi!
Hắn đã đạt đến cảnh giới Ngự Không Cảnh hậu kỳ nhưng lại không có chút sức phản kháng nào. Thậm chí ngay cả kẻ địch là ai hắn cũng không biết.
Đối phương tuyệt đối là cường giả Thần Thông Cảnh trở lên!
Trước mặt loại cao thủ này thì Tôn Ngọc hắn chẳng khác nào con kiến tùy thời đều có thể bị giẫm đạp. Hắn đứng đó chẳng dám nhúc nhích. Còn chạy trốn? Nếu đối phương muốn giết hắn thì hắn có thể chạy được sao?
Nếu để cho các đệ tử của Thiên Nhai Các nhìn thấy bộ dáng lúc này của hắn chắc họ sẽ không thể nào tin nổi đây là vị sư huynh phong độ, hào hoa thường ngày mà họ biết.
Nhưng tiếc là không có đệ tử nào ở đây. Người duy nhất là Lâm Thải Tuyết thì lại đang nửa tỉnh nửa mê, mà cho dù có hoàn toàn tỉnh táo đi chăng nữa nàng cũng sẽ chẳng quá lưu tâm làm gì. Ngay từ đầu trong mắt nàng, Tôn Ngọc hắn đã chẳng là gì cả rồi.
Đứng im một lúc, Tôn Ngọc không thấy động tĩnh gì thì bắt đầu nhúc nhích từng bước.
Một bước… Hai bước… Ba bước…
Mỗi một bước thì tim hắn lại đập mạnh lên một lần.
Hắn sợ đối phương bất thình lình ra tay!
Đã đi ra được tầm khoảng chục bước chân, thấy không sao, Tôn Ngọc dùng tốc độ nhanh nhất có thể phóng vút đi. Còn về Lâm Thải Tuyết đang nằm kia thì hắn sớm đã ném ra sau đầu từ lâu rồi. Giờ phút này hắn chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó là… chạy.
Và thật sự là hắn đã chạy khá nhanh.
Với tu vi Ngự Không Cảnh hậu kỳ của hắn mà có thể có được tốc độ không kém gì Thần Thông cảnh sơ kỳ, Giang Lưu Nhi cũng thấy có chút bội phục. Dĩ nhiên là theo một nghĩa khác.
Từ sau một gốc cây, Giang Lưu Nhi tiến lại gần cô gái đang nằm trên đất kia.
Đôi mắt nàng nhắm nghiền, mặt hồng như gấc, mũi và miệng thở mạnh những hơi nóng rực.
Giang Lưu Nhi có chút cau mày, hắn biết nàng đã bị trúng xuân dược từ trước khi hắn dùng linh lực đánh bay tên kia. Linh giác của hắn rất nhạy.
Vì thế cho nên lúc nãy hắn cũng chẳng hỏi tên kia thuốc giải mà để hắn đi.
Xuân dược không có thuốc giải!
Với tình trạng hiện tại của Lâm Thải Tuyết thì có lẽ không tới một canh giờ nữa nàng chắc chắn sẽ chết.
Cứu hay không cứu?
Hay là ta tìm một nam đệ tử khác tới cứu nàng? Giang Lưu Nhi tự hỏi.
Nhưng rồi sau đó lại lắc đầu.
Nàng ta chắc chắn sẽ không đồng ý. Nhưng nếu để hắn cứu nàng liệu nàng có nguyện ý không?
Hắn không biết được.
Cứ thế, hắn vừa nhìn nàng vừa miên man suy nghĩ. Có lúc hắn gần như đã quyết tâm cứu nàng nhưng rồi lại bỏ đi ý nghĩ đó. Cũng có lúc hắn nghĩ hay là hắn dùng một kiếm giết chết nàng đi nhưng sau đó hắn lại không thể xuống tay…
Cứu hay không cứu?
…
Giết hay không giết?
Hắn bắt đầu thấy cái được gọi là tuyệt thế thiên tài gì đó lúc này lại không đủ dùng.
Đã qua hơn nửa canh giờ, thời gian còn lại không nhiều.
Giang Lưu Nhi thở dài, lẩm bẩm:
“Nếu hôm đó không có ngươi có thể ta đã bị đánh chết bên đường… Coi như ta trả lại ân tình cho ngươi đi.”
Hắn cúi xuống bồng Lâm Thải Tuyết lên, đi về một góc vắng vẻ hiếm người lui tới trong rừng, đó là nơi hắn vẫn thường bí mật ra luyện công…
…
Từ lúc được Giang Lưu Nhi bồng lên cho đến khi hắn đặt nàng xuống đất, Lâm Thải Tuyết đều chẳng phản ứng gì mặc dù hắn đã phá giải phong bế của nàng. Tuy người nàng mỗi lúc một nóng, vô cùng bứt rứt khó chịu nhưng nàng cũng chỉ cắn chặt răng, mà có lẽ đó cũng là điều duy nhất nàng làm được lúc này.
Giang Lưu Nhi đưa tay về phía thắt lưng Lâm Thải Tuyết, sau đó mở ra. Tiếp đến, hắn vén lớp áo trắng bên ngoài nàng qua hai bên…
Trên mình Lâm Thải Tuyết hiện giờ chỉ còn mỗi một chiếc “cẩm dương” (quần lót bằng gấm) và một chiếc “bích la nhu” (áo lót bằng lụa màu xanh biếc).
Giang Lưu Nhi tiếp tục đưa tay về chiếc bích la nhu mỏng manh kia. Khi sắp chạm vào thì tay hắn chợt dừng lại một đỗi, sau đó thì lại rút về.
Hành động khó hiểu đó cứ lặp lại ba, bốn lần như thế.
Chẳng biết qua bao lâu, hắn cố hít sâu lần nữa, đưa tay tháo chiếc bích la nhu xuống.
“Phù…”
Giang Lưu Nhi thở ra một hơi như vừa vật lộn với yêu thú xong. Hắn thề đây là lần đầu tiên tay hắn chạm vào chiếc áo nhỏ nhắn kia. Cũng là lần đầu tiên hắn tháo nó xuống từ trên người một cô gái. Nếu để cho những người của của tầng trời thứ mười ba biết một nhân vật truyền kỳ Giang Lưu Nhi hắn lại vì tháo một chiếc áo lót phụ nữ mà thở dốc chắc sẽ cười đến rụng răng mất.
Hắn nhìn Lâm Thải Tuyết. Thân hình nàng, nơi vừa bạo lộ trong không khí kia có chút run nhè nhẹ.
Chắc là nàng bị lạnh. Hắn nói thầm một câu.
Giang Lưu Nhi tiếp tục nhìn xuống dưới, nơi đó còn lại duy nhất một chiếc cẩm dương, cũng là mảnh vải che thân cuối cùng của thiếu nữ.
Hắn khẩn trương đưa tay tới gần… Nhưng cũng giống như lúc tháo chiếc bích la nhu ban nãy, sau bốn năm lần tay hắn vẫn chưa chạm được vào nó.
Mặt Giang Lưu Nhi lúc này cau có đến vô cùng khó coi. Vừa bất đắc dĩ, vừa khẩn trương lại có chút bực bội tức giận.
Hắn đường đường từng là một đời cường giả, tung hoành cả Nam Bộ Thần Châu của tầng trời thứ mười ba được người người ngưỡng vọng mà nay lại làm không nổi một việc mà nam nhân nào cũng có thể làm…
Hắn bắt đầu có chút hối hận khi quyết định cứu nàng.
“Giang Lưu Nhi à Giang Lưu Nhi! Ngươi dù sao cũng là một nam tử hán, ngươi sợ cái gì. Cũng đâu phải là ngươi cưỡng bức nàng… Ngươi là vì cứu người…” - Giang Lưu Nhi lẩm bẩm nói để thuyết phục bản thân, mà có lẽ cũng là để lấy thêm dũng khí.
Hắn chưa bao giờ cần nhiều dũng khí đến thế này, kể cả khi đối mặt với bọn tà ma ngoại đạo hay những yêu thú đáng sợ nhất.
Một lần nữa Giang Lưu Nhi đưa tay ra, lần này cuối cùng hắn cũng chạm được vào nó. Hắn dùng sức kéo mạnh xuống.
“Soạt”
Trên người Lâm Thải Tuyết đã không còn mảnh vải che thân, cả cơ thể mỹ diệu bạo lộ hoàn toàn trước mắt Giang Lưu Nhi.
Không phải hắn chưa từng nhìn thấy thân thể nữ nhân nào. Trước kia, khi đuổi giết bọn ma nhân tà đạo, có không ít lần hắn bị những nữ nhân dùng thân thể câu dẫn. Nhưng trong lòng hắn từ đầu vốn luôn phản cảm và căm ghét chúng, cũng thấy ghê tởm với những việc chúng làm thì làm sao có thể có chút hứng thú nào với chúng được.
Nhưng mà cô gái đang ở trước mắt hắn cũng không phải cái gì tà đạo ma nhân, càng không phải loại nữ nhân phóng đãng chuyên thái dương bổ âm gì đó. Ngược lại, nàng là một cô gái xinh đẹp biết tự trọng. Hơn nữa không phải nàng đang câu dẫn hắn mà là chính hắn đã lột trần nàng.
Giang Lưu Nhi cảm giác thấy cơ thể Lâm Thải Tuyết hình như vừa run rẩy một chút. Hắn ngồi đơ ra đó nhìn nàng…
Thời gian trôi qua chậm rãi…
Đã sắp hết một canh giờ rồi. Gương mặt Lâm Thải Tuyết dần bắt đầu hiện lên những nét thống khổ, trên trán mồ hôi vã ra mỗi lúc một nhiều. Cuối cùng nàng nằm co rút lại, cả người run lên, miệng nấc những tiếng vô nghĩa dù đôi mắt vẫn nhắm nghiền.
Nàng không mở mắt ra có thể là vì nàng chẳng còn sức, có thể vì đã mê man, cũng có lẽ nàng muốn trốn tránh phải nhìn điều gì.
Liệt Nữ Tán khiến cho dù là trung trinh liệt nữ cũng sẽ biến thành dâm oa đãng phụ, dưới Thần Thông Cảnh không ai có thể kháng cự lại được. Lâm Thải Tuyết hiện giờ đã mê man, dù miệng phát ra những âm thanh “ưm… ưm” vô nghĩa nhưng cũng chỉ nằm co mình lại, có thể thấy trong tiềm thức nàng vẫn một mực giữ gìn thân thể trong sạch.
Giang Lưu Nhi biết nếu còn không cứu Lâm Thải Tuyết thì chắc chắn nàng sẽ chết.
Hắn cúi xuống, khẽ gọi:
“Lâm Thải Tuyết." - Đây hình như cũng là lần đầu tiên hắn gọi tên nàng thì phải.
Thấy nàng vẫn chẳng phản ứng gì, Giang Lưu Nhi có chút không biết làm sao. Hắn nhỏ giọng lần nữa lên tiếng:
“Ta là Niệm Từ… Ta…”
Chưa kịp nói hết câu, hắn đã bị người nhanh như chớp ôm chặt lấy, vật ngã xuống đất. Sau đó, người kia nằm lên mình hắn, tay sờ loạn xạ, miệng không ngừng hôn khắp nơi trên mặt hắn.
Suy nghĩ của Giang Lưu Nhi đình chỉ hoạt động trong thoáng chốc. Khi hắn kịp phản ứng thì áo ngoài của mình đã bị Lâm Thải Tuyết xé nát. Hắn đưa tay nắm lấy eo nàng định đẩy ra theo bản năng thì hai tay bị tay nàng giữ chặt lại. Nàng hôn trên mặt, trườn xuống cổ, rồi ngực…
Ý chí của Lâm Thải Tuyết đã hoàn toàn sụp đổ khi nghe cái tên “Niệm Từ” kia. Có lẽ từ sâu trong tiềm thức, nàng cũng không chống cự việc cùng với hắn…
Liên tiếp những tiếng “rẹt rẹt” vang lên. Quần áo trên người Giang Lưu Nhi nhanh chóng nát vụn dưới tay Lâm Thải Tuyết.
Nhìn cô gái đang trong mê loạn trên người, Giang Lưu Nhi khẽ thở dài, xoay người đẩy ngã nàng xuống dưới. Hắn bắt đầu đáp lại những nụ hôn của nàng…
Trên bầu trời, trăng đã ẩn nấp sau những đám mây đen.
Một đêm tình mê…
…
Sáng sớm... Nơi cuối chân trời, những rạng mây màu đỏ, cam lơ lững…
Lại qua thêm một lúc, khi mặt trời nhô lên cao, những vệt nắng xuyên qua kẽ lá chiếu lên mặt cô gái nào đó đang say ngủ.
Lâm Thải Tuyết hơi cau mày, khe khẽ mở mắt. Đêm qua nàng vừa có một giấc xuân mộng. Trong giấc mộng ấy, nàng đã cùng hắn…
“Ưm…”
Nàng phát ra một tiếng rên nhẹ khi ngồi dậy.
Đau…
Nàng vội nhìn người mình. Toàn thân không một mảnh vải. Dưới chân, trên chiếc áo trắng tinh nàng thường mặc, một vài vết máu loang lổ. Như những cánh hoa đào nở rộ…
Nàng ngồi im lặng, có chút thất thần.
Không phải mộng… Nàng thật sự đã cùng hắn…
Phải rồi, hắn…
Nàng đảo mắt nhìn quanh.
Hắn không có ở đây? Vì sao?
Không biết qua bao lâu, Lâm Thải Tuyết mặc y phục vào, rời đi với bộ dáng như kẻ mất hồn lạc phách.
Từ sau một gốc cây gần đó, Giang Lưu Nhi nhìn theo người con gái đã cùng hắn một đêm ái ân, người phụ nữ đầu tiên của hắn…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT