Chết là một điều gì đó rất lạ lẫm. Chẳng ai biết nó sẽ thế nào cho đến khi họ tự mình đón nhận. Nếu như mỗi sinh mạng đều là độc nhất thì mỗi cái chết hẳn cũng như thế. Nhưng dù có khác biệt đến đâu đi nữa thì tất cả đều đau đớn. Cho chính người chết, cho người còn sống hoặc cho cả hai.
Ngay lúc này đây, giống như đám người Cổ Mị Nhi, có một người khác cũng đang tự dằn vặt mình trong đau thương. Người ấy là Mỹ Toa.
Nàng đứng lặng lẽ trên đỉnh U Minh, mắt còn ngấn lệ. Có vẻ như nàng vừa mới khóc xong.
"Ta đã giết chết một người, tên hắn là Cổ Liệt. Ta đã hủy diệt một tông môn, tên nó là Âm Dương Tông. Ta có phải rất giỏi không? Đệ nhất yêu vương, thống lĩnh vĩ đại, vương giả quyền uy... Bọn họ ca tụng ta như thế. Nhưng, ta đâu cần điều đó. Ta không làm vì họ. Cái gì yêu tộc, cái gì nhân tộc, đối với ta đều giống hệt nhau. Ngươi biết không, thế giới của ta vốn dĩ là một mảng trời đêm tăm tối. Bỗng một ngày, ngươi xuất hiện trong cuộc đời ta, hóa thành ánh trăng trong thế giới của ta, thứ ánh sáng duy nhất sưởi ấm trái tim ta, linh hồn ta. Ngươi là ánh trăng, là thứ ánh sáng đẹp đẽ mà ta không hy vọng sẽ chạm tới, chỉ cần được nhìn thấy và dõi theo ngươi thì ta đã rất mãn nguyện rồi... Nhưng tất cả đã sụp đổ. Ánh trăng của ta. Bầu trời của ta... Thế giới của ta lại trở về với tối tăm. Ta cảm thấy sợ hãi. Ta đã quen nhìn ánh trăng sáng mất rồi. Ta căm ghét sự tăm tối. Ta căm ghét thế giới của mình. Ta cần phải làm gì đó để mình có thể tiếp tục đứng vững, nếu không ta sẽ lại thu mình lại giống như trước kia. Giết chóc, đó là thứ ta chọn. Càng sợ hãi thì ta lại càng giết nhiều hơn. Chỉ có nhìn thấy kẻ khác đau đớn thì ta mới có thể tiếp tục kiên trì được. Có lẽ những người Đại Nhật Cung đã nói đúng. Ta thật sự là một sát tinh chuyển thế. Mệnh của ta đã định sẵn phải giẫm trên thịt, phải tắm trong máu..."
"Lần tới ta sẽ lại đến thăm ngươi. Sau khi ta giết thêm một kẻ đã hại chết ngươi."
...
Cùng lúc ấy, tại Đà La Tự.
Hôm nay, ngôi chùa cổ này bỗng trở nên náo nhiệt hơn mọi ngày. Hầu như các đại nhân vật đứng đầu nhân tộc hiện giờ đều có mặt. Đáng chú ý nhất là hai cái tên: Tinh hậu và lão Phong tử, những người đã đạt tới cảnh giới Chân Đan Cảnh hậu kỳ. Trừ bọn họ thì còn một người cũng có tu vi Chân Đan Cảnh hậu kỳ đang có mặt, tất nhiên cũng được chú ý, nhưng lại theo một chiều hướng khác. Người đó không ai khác ngoài Cổ Mị Nhi - tông chủ Âm Dương Tông. Mà không. Giờ phút này thì ba chữ "Âm Dương Tông" đã bị Thánh nữ Mỹ Toa của yêu tộc xóa bỏ khỏi tu tiên giới Thiên Vũ đại lục mất rồi. Cổ Mị Nhi đã không còn là tông chủ gì nữa cả. Lý do nàng và mấy người Ân Giao xuất hiện tại Đà La Tự này là vì một người: Thiên Ma. Hôm nay là ngày cuối cùng trong thời hạn ba mươi năm chịu giam cầm của hắn. Nói cách khác, hôm nay chính là ngày hắn được trả tự do.
Đây vốn dĩ là việc riêng của Đà La Tự và Thiên Ma, theo lý thì Đà La Tự không nên mời các đại nhân vật của những tông môn khác đến chứng kiến sự kiện này. Thế nhưng Đà La Tự quả thật có nỗi khổ của mình. Bọn họ sợ phát sinh chuyện ngoài ý muốn sau khi gỡ bỏ phong ấn cho Thiên Ma. Bởi hiện giờ, người duy nhất đủ sức trấn áp Thiên Ma, cũng đồng thời là người từng cùng Thiên Ma đặt ra giao ước vào ba mươi năm trước là Thích Viễn thiền sư nay đã không còn trên đời này nữa. Dẫu sao Thiên Ma cũng là kẻ trong tà đạo, việc Đà La Tự lo lắng cũng là bình thường.
Trong thời gian chờ đợi Minh Trí và Minh Huệ đại sư vào Phong Lôi Tháp đưa Thiên Ma ra, các đại nhân vật cũng tranh thủ ngồi bàn tán về những chuyện xảy ra gần đây tại tu tiên giới. Và như một điều hiển nhiên, sự kiện Âm Dương Tông bị tiêu diệt trở thành đề tài đáng chú ý nhất. Tinh hậu là người đầu tiên trực tiếp hướng Cổ Mị Nhi dò hỏi:
"Cổ tông chủ, tuy rằng bổn hậu đã nghe mọi người đồn đãi rất nhiều về vị Thánh nữ yêu tộc kia nhưng trong lòng vẫn còn không ít nghi vấn. Cổ tông chủ đã từng chính diện giao đấu với nàng ta, chắc hẳn rất rõ ràng thực lực của nàng sâu cạn ra sao. Chẳng hay Cổ tông chủ có thể chia sẻ cho mọi người cùng biết được không?"
Trước những ánh mắt trông chờ, Cổ Mị Nhi lãnh đạm lên tiếng:
"Xin lỗi. Chuyện đã qua ta không muốn nhắc lại. Còn nữa, Âm Dương Tông đã diệt vong, hai chữ "tông chủ" các vị không cần gọi làm gì, bảo ta một tiếng "đạo hữu" là được rồi."
"Cổ đạo hữu, ta biết việc Âm Dương Tông bị diệt là một đả kích to lớn đối với đạo hữu. Thật lòng chúng ta cũng chẳng muốn khơi lại làm gì. Thế nhưng hiện nay nhân tộc đang đứng trước một hiểm họa khôn lường, một trận đại chiến giữa Nhân - Yêu hai tộc rất có thể sẽ sớm xảy ra. Thiết nghĩ một chút thông tin về vị Thánh nữ kia sẽ phần nào giúp mọi người chuẩn bị tốt hơn. Cổ đạo hữu, mong đạo hữu hãy cân nhắc nghĩ lại."
Cổ Mị Nhi nhìn về nơi phát ra âm thanh. Người vừa nói là một cô gái. Cổ Mị Nhi không xa lạ gì, cô gái này từng được ca ngợi là một trong hai vị thiên tài tuyệt thế trong lớp trẻ của Thiên Vũ đại lục, cùng sánh ngang với Đao vương Lãnh Hàn Bích, Kiếm vương Thái Trác Linh. So với thời điểm diễn ra Quần Long Đại Hội mấy mươi năm trước thì nàng đã trưởng thành hơn rất nhiều, tu vi cũng đã bước vào Chân Đan Cảnh sơ kỳ đỉnh phong.
"Thôi được rồi."
Cổ Mị Nhi nói với giọng đều đều:
"Nếu các vị đã muốn biết như vậy thì ta sẽ cho các vị câu trả lời. Thánh nữ Mỹ Toa, đó là một con người đáng sợ. Cả tu vi lẫn phong cách hành sự."
"Cổ đạo hữu, có thể nói rõ hơn về thực lực của nàng không?"
Nghe Tinh hậu hỏi vậy, Cổ Mị Nhi chưa vội đáp mà chăm chú nhìn nàng. Một lúc sau, Cổ Mị Nhi mới mở miệng:
"Tinh hậu, ta biết đạo hữu rất mạnh, mạnh hơn nhiều so với ta. Nhưng ta có thể nói với đạo hữu rằng, so với đạo hữu, Thánh nữ Mỹ Toa kia chỉ có hơn chứ không kém."
Sau khi nhận được câu trả lời, thần sắc Tinh hậu kém đi hẳn. Nàng tự biết bản thân có bao nhiêu thực lực, nếu quả thật vị Thánh nữ Mỹ Toa kia còn mạnh hơn cả nàng thì đại nghiệp của nàng... Nghĩ tới đó, trong lòng Tinh hậu không cách nào chấp nhận được. Vì đại nghiệp này mà nàng đã phải hao tâm tổn trí mưu tính cả ngàn năm. Giữa lúc nàng những tưởng mọi chuyện đã đâu vào đấy thì dị biến lại liên tiếp phát sinh. Đầu tiên là sự xuất hiện bất minh của một Thiên Ma kiêu hùng, bây giờ lại có thêm một Thánh nữ Mỹ Toa chẳng chút thua kém. Nàng không hiểu nổi tại sao Thiên Vũ đại lục lại bỗng nhiên sinh ra lắm kẻ "phiền phức" đến thế. Đúng vậy, trong mắt nàng thì bọn họ chính là những kẻ "phiền phức" ngăn cản nàng hoàn thành đại nghiệp. Và Tinh hậu nàng tuyệt đối sẽ không chấp nhận sự tồn tại của bọn họ. Tu tiên giới chỉ có một, Thiên Vũ đại lục cũng chỉ có một, thế giới chẳng cần tới hai hay ba vị đế vương cùng cai trị. Một đã là quá đủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT