Mặc dù không rõ cụ thể suy nghĩ của Bách Liên tôn giả cũng như những toan tính của Cực Lạc nhưng Thiên Ma thừa biết bọn họ tuyệt chẳng có ý tốt với mình. Thật ra hôm nay hắn đến Âm Dương Tông đơn thuần chỉ là một chuyến "thăm hỏi" như đã nói từ đầu. Hắn muốn một sự hợp tác mà không phải đối đầu. Vốn dĩ hắn có thể tìm gặp Cổ Mị Nhi trước để bàn bạc và sắp xếp mọi việc, điều đó sẽ giúp ý định của hắn được dễ dàng thực hiện. Thế nhưng Thiên Ma đã không làm như vậy. Tại sao ư? Đơn giản vì hắn là Điện chủ của Diêm La Điện.
Diêm La Điện hiện giờ và Diêm La Điện của mấy năm trước là hai diện mạo hoàn toàn khác biệt. Mấy năm trước, Thiên Ma cam tâm tình nguyện đến Âm Dương Tông với thân phận thuộc hạ của Cổ Mị Nhi đơn giản vì khi ấy, chức vị Điện chủ Diêm La Điện của hắn chẳng đáng để người khác nhìn vào mắt chứ chưa nói tới xem nặng hay xem nhẹ. Còn bây giờ, Diêm La Điện chính là một thế lực hùng mạnh sánh ngang và thậm chí có phần nổi trội hơn cả lục đại phái. Mà không, chính xác thì sau khi tiêu diệt Lam Nguyệt Cung, Diêm La Điện đã thay thế nó trở thành một trong lục đại phái của tu tiên giới Thiên Vũ đại lục rồi. Nếu trước kia Diêm La Điện chỉ là một tiểu tông môn vô danh nằm ở vùng cực bắc cằn cỗi với lượng tài nguyên vô cùng khan hiếm cho việc tu luyện thì giờ đây, nó không khác gì mặt trời ban trưa đang tỏa ra thứ ánh sáng chói lọi. Diêm La Điện - đó là ba chữ khiến tu sĩ thiên hạ phải kiêng kị. Và người đã viết nên ba chữ ấy - Thiên Ma - cũng nghiễm nhiên trở thành một trong những cái bóng bao trùm bầu trời tu tiên giới. Một cái tên đủ để ám ảnh bất cứ đại nhân vật nào.
Vì những lẽ đó, đường đường chính chính bước vào Âm Dương Tông là điều cần thiết mà Thiên Ma nên làm. E ngại? Hạ mình? Một vị Điện chủ quyền uy phải làm thế ư? Không cần. Trước Âm Dương Tông lại càng không. Về chuyện qua cầu rút quán, một dạ hai lòng như Cực Lạc và Trương Vũ đã nói kia thì Thiên Ma chẳng buồn bận tâm. Cổ Mị Nhi - tông chủ Âm Dương Tông hiện nay - vốn là thuộc hạ của hắn, và thuộc hạ ra sức vì chủ nhân thì sao có thể gọi là ban ơn đây?
Tất nhiên, đám người Cổ Liệt, Cực Lạc không biết được bí mật ấy và Thiên Ma cũng không có ý định đi giải thích cho bọn họ lúc này. Màn kịch cần được diễn tiếp nếu nó vẫn chưa đi đến hồi kết. Về phần đoạn kết kia là gì, e rằng chỉ duy nhất Thiên Ma mới biết rõ. Hắn đảo mắt một vòng qua gương mặt những trưởng lão của Âm Dương Tông rồi cuối cùng dừng lại ở vị trí Cực Lạc và Bách Liên tôn giả.
"Xem ra Âm Dương Tông các vị không chào đón ta lắm."
Hắn nói, một cách nhàn nhã:
"Ta sẽ đính chính lại một chút. Hôm nay, ta xuất hiện tại Âm Dương Tông này chỉ đơn thuần là một chuyến thăm hỏi mà không phải muốn gây hiềm khích gì, càng không phải đến đây với thân phận đạo lữ của tông chủ hay là một thành viên Âm Dương Tông mà với tư cách là Điện chủ của Diêm La Điện."
Thiên Ma nhìn Cực Lạc, không cười lại như cười, bảo:
"Cực Lạc, chức Điện chủ Diêm La Điện của ta đủ để ngang hàng luận giao với ngươi rồi chứ? Hay là ngươi cảm thấy một tôn giả như ngươi là cao cao tại thượng khó lòng với tới?"
Nghe Thiên Ma hỏi, nét mặt Cực Lạc liền trở nên hết sức khó coi. Mặc dù trong lòng rất không thoải mái nhưng hắn lại không thể không công nhận Thiên Ma chẳng những đủ tư cách ngang hàng luận giao mà còn có tư cách xem thường mình. Hắn là tôn giả, một trong bốn người có quyền lực nhất Âm Dương Tông hiện nay nhưng Thiên Ma lại là kẻ đứng đầu Diêm La Điện, kẻ đã từng hủy diệt Lam Nguyệt Cung - một thế lực ngang tầm với Âm Dương Tông. Xét về thực lực hay thân phận thì đều bỏ xa Cực Lạc hắn. Dẫu vậy, hắn vẫn cố phản bác:
"Hừ! Đúng là có lê quên lựu, có trăng quên đèn."
"Hừ! Đúng là có lê quên lựu, có trăng quên đèn."
"Đủ rồi."
Im lặng từ nãy giờ, Bách Liên tôn giả đột ngột lên tiếng. Sau khi cho Cực Lạc một cái nhìn không hài lòng, bà ta mới chậm rãi đi về phía Thiên Ma.
"Thôi được. Nếu như ngươi đã dùng danh nghĩa Điện chủ Diêm La Điện để đến đây thì Âm Dương Tông tất nhiên sẽ dùng đạo đãi khách của mình."
Nói xong, Bách Liên tôn giả nhẹ phẩy tay, tức thì, một trong số những chiếc ghế dành cho các vị trưởng lão liền thay đổi vị trí. Nơi mà nó được dời đến nằm ở phía bên trái ngai tông chủ, cạnh ghế của Bách Liên tôn giả. Với đa số người, có thể đây chỉ là một hành động nhỏ nhặt nhưng với những đại nhân vật như Bách Liên, Cực Lạc, Cổ Liệt hay Thiên Ma thì ý nghĩa lại lớn hơn rất nhiều. Ai cũng biết chính giữa là trung tâm tượng trưng cho sự đứng đầu, tiếp đó là bên trái và sau cùng mới là bên phải. Việc mời Thiên Ma ngồi ở hàng ghế tối cao, hơn nữa còn ở bên trái ngai tông chủ trong khi ghế của Cổ Liệt và Cực Lạc tôn giả chỉ nằm ở bên phải cho thấy Âm Dương Tông đã ngầm công nhận địa vị của Thiên Ma. Và điều đó khiến Cực Lạc tôn giả bất bình. Hắn "nhắc nhở" Bách Liên tôn giả:
"Bách Liên, có phải ngươi đã đặt ghế nhầm chỗ rồi không?"
Đáp lại hắn là một giọng trầm đục khô khan:
"Cực Lạc. Chẳng lẽ ngươi cảm thấy mình có đủ tư cách để ngồi hơn?"
Gạt Cực Lạc sang một bên, Bách Liên tôn giả hướng Thiên Ma đưa tay ra:
"Điện chủ, mời."
"Vậy ta không khách sáo."
Nhìn Thiên Ma đang từng bước tiến lại gần chiếc ghế nọ, trong lòng Cổ Liệt tràn đầy phức tạp, dường như có thứ gì đó làm ông phải băn khoăn. Giống như vậy, Cực Lạc cũng đang rất chăm chú dõi theo thân ảnh Thiên Ma. Sự chăm chú khá là bất thường.
Trước những ánh mắt còn đang dõi theo kia, Thiên Ma tiến đến chiếc ghế nọ... một cách thong thả. Sau gần chục bước chân chậm chạp ấy, rốt cuộc Thiên Ma cũng tới nơi. Ngay khi hắn định xoay người ngồi xuống thì dị biến bỗng nổi lên. Nói là dị biến nhưng ngoài cấp đại nhân vật như Cổ Liệt, Cực Lạc còn có thể cảm ứng được một hai thì chẳng ai nhìn ra được gì. Bọn họ chỉ thấy bất thình lình, Thiên Ma đột ngột xoay người với một tốc độ không tưởng. Đúng vậy, là một tốc độ không tưởng. Bởi vì căn bản bọn họ chẳng nhìn theo kịp nó. Sỡ dĩ biết được đơn giản là do tư thế của Thiên Ma đã thay đổi mà thôi.
Quả là rất khó tin. Đó là cảm giác của Bách Liên tôn giả lúc này. Tuy nhiên, điều khiến bà ta khó tin không phải vì phản ứng hay tốc độ của Thiên Ma mà là bởi ám khí do bà ta phóng ra hiện giờ đã nằm gọn trong tay Thiên Ma!
Ít ai biết rằng ngoài bộ đệ nhất công pháp của Âm Dương Tông là Âm Dương Cực Kinh ra thì Bách Liên tôn giả còn tu luyện một bộ công pháp khác cũng vô cùng đáng sợ. Bộ công pháp này không có tên, bởi nó chỉ là một tàn thiên công pháp do Bách Liên tình cờ phát hiện tại một động phủ của cổ tu sĩ. Mặc dù là tàn thiên nhưng uy lực lại chẳng kém gì những công pháp trứ danh hiện giờ của tu tiên giới, thậm chí so với chúng thì nó còn có phần âm hiểm hơn. Ám khí và dụng độc là đặc trưng của bộ công pháp vô danh này. Nó có thể giết người một cách vô thanh vô tức. Hơn nữa, nhờ sở hữu độc công cực mạnh, việc lấy mạng địch thủ trong nháy mắt là chuyện quá dễ dàng đối với người thi triển.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT