Không phải chính muội đã nằng nặc đòi các chủ cho đến đây sao?
Tôn Hạo nói thầm.
Bộ dáng này của nàng không phải lần đầu Tôn Hạo chứng kiến. Vị thiên kim của các chủ này bề ngoài thì đúng là một thiếu nữ mười bảy mười tám, thế nhưng tính nết thì… không khác gì một tiểu cô nương. Cũng không biết có phải tạo hóa nhầm lẫn gì không.
Tôn Hạo trầm ngâm một hồi, sau đó phán:
“Không được."
Cô gái thè lưỡi, chu môi lầm bầm:
“Đồ sư huynh xấu xa."
Trên trán Tôn Hạo hiện lên mấy vệt hắc tuyến.
Bên dưới, đại hội luận võ chính thức bắt đầu. Một vị trưởng lão đứng ra đọc các quy tắc và phần thưởng:
“…Các đệ tử trong khi giao đấu, nếu không còn sức đứng lên, thua. Rơi ra ngoài lôi đài, thua. Tự động nhận thua, thua. Không lên lôi đài, bỏ quyền thi đấu, thua… Phần thưởng của quán quân lần này là một viên Bồi Nguyên Đan….”
Sau đó, các đệ tử được chia ra các nhóm ở các lôi đài từ một đến tám bắt đầu bốc thăm thi đấu.
Lâm Thải Tuyết được phân vào lôi đài thứ ba. Những đối thủ vòng đầu của nàng chỉ là Phàm thai sơ kỳ nên nàng đã dễ dàng chiến thắng, lọt vào vòng hai. Ở vòng này đối thủ đầu tiên của nàng là một thiếu niên từ một phân gia khác của Lâm gia, có tu vi Phàm thai trung kỳ.
“Sư muội! Xin nương tay!”
Thiếu niên chắp tay nói.
Lâm Thải Tuyết cũng chẳng thèm đáp lại, tuy dạo gần đây tính khí đại tiểu thư đã giảm đi không ít, nhưng thật sự nàng không muốn nói nhảm vào lúc giao đấu như thế này. Nàng xuất chiêu đánh về thiếu niên đứng đối diện.
Không có gì ngoài ý muốn, trận đấu rất nhanh đã kết thúc, và đương nhiên người thắng là Lâm Thải Tuyết.
Cứ thế, nàng lần lượt thắng các trận tiếp theo, bước vào tứ kết. Dù sao với tu vi Phàm thai hậu kỳ của nàng cũng không phải điều gì khó khăn… Nhưng lần này đối thủ của nàng lại không dễ đánh chút nào, hắn cũng là người mà nàng cảm thấy vô cùng chán ghét, Lâm Viêm.
“Tuyết Nhi! Chúng ta quả thật chính là có duyên! Bao nhiêu người thế này không ngờ cuối cùng chúng ta có thể chạm mặt nhau. Nàng nói có phải là duyên phận không?”
Lâm Viêm vẫn bộ dáng khiến người buồn nôn hướng nàng cười nói.
Lâm Thải Tuyết không hơi đâu đáp lại hắn. Nàng xuất kiếm lạnh lùng đâm tới.
“Tuyết Nhi! Nàng không cần phải nôn nóng như vậy, thời gian còn dài mà."
Lâm Viêm vừa nghiêng mình tránh vừa nói.
…
Trận đấu đã qua được một lúc nhưng Lâm Thải Tuyết chẳng thể làm gì được hắn. Không phải vì tu vi nàng không bằng hắn mà là vì công pháp hắn cao cấp hơn nhiều so với nàng. Dù sao gia gia hắn cũng là gia chủ của tông gia, còn nàng chỉ là một đệ tử phân gia, không thể bì được cũng không có gì lạ.
Lâm Viêm phải công nhận thiếu nữ đang đấu với hắn thiên tư quả thật rất cao. Nàng chỉ mới mười sáu tuổi đã bước vào Phàm Thai hậu kỳ, chân khí tích lũy không kém gì hắn. Nhưng là… năm nay hắn đã mười tám rồi. Hơn nữa công pháp hắn tu luyện cao cấp hơn nàng, tài nguyên cũng nhiều hơn… Hắn đang chuẩn bị thi triển một kiếm kỹ lợi hại nhất của mình để đánh bại nàng. Ngay từ đầu hắn vốn dĩ không muốn để nàng thắng, hắn không muốn nàng trở thành đệ tử của Thiên Nhai Các. Vì như vậy, việc lấy nàng sẽ trở nên hết sức khó khăn. Hắn không cho phép…
“Tuyết Nhi! Ta rất xin lỗi… Nhưng phải dừng ở đây thôi."
Dứt lời, Lâm Viêm đạp người phóng lên cao, cầm kiếm chém xuống.
”Keng"
Sau tiếng va chạm, kiếm trên tay Lâm Thải Tuyết văng ra ngoài lôi đài.
Nàng đã thua.
Lâm Thải Tuyết bước xuống đài, gương mặt ủ rũ. Nàng đã cố hết sức rồi. Lúc này, nàng chỉ có thể cầu nguyện lát nữa được hai vị sứ giả của Thiên Nhai Các nhìn trúng, nhưng hy vọng chỉ sợ là nhỏ nhoi.
Lâm Thải Tuyết ngước mặt nhìn lên đài cao.
Cùng lúc, trên đài, một cô gái mặc áo vàng cũng nhìn nàng vẫy tay chào.
“Sư muội!"
Bên cạnh cô gái, Tôn Hạo lên tiếng nhắc nhở.
Thiếu nữ áo vàng quay nhìn Tôn Hạo, mắt nghi hoặc như đang muốn hỏi “ngươi gọi ta làm gì?”.
Tôn Hạo cảm thấy có chút đau đầu với vị sư muội này.
“Chúng ta đang đại diện cho Thiên Nhai Các, muội nên nghiêm túc một chút."
“Ta biết. Ta đang rất nghiêm túc."
Vừa nói nàng vừa ngồi thẳng lưng lên, hai tay đặt trên đùi, mắt nhìn thẳng… Được một lúc, nàng liếc mắt nhìn Tôn Hạo, thấy hắn không để ý bèn bỏ tay xuống, ngã lưng ra ghế, ngửa mặt lên trời xem mây bay.
Tôn Hạo không còn lời gì để nói.
…
Đại hội luận võ cuối cùng cũng kết thúc. Quán quân không ngoài dự đoán của mọi người, chính là Lâm Thái Anh.
Bây giờ là thời khắc quan trọng nhất của đại hội lần này. Tất cả các đệ tử đều hướng về hai vị sứ giả của Thiên Nhai Các, ánh mắt nóng bỏng. Cả Nam Thiên Quận này có ai không muốn trở thành đệ tử của Thiên Nhai Các chứ? Nhưng mà đó không phải việc dễ dàng gì.
Không để mọi người chờ lâu, Tôn Hạo đứng lên, bước ra nói:
“Các vị! Ta biết mọi người đều mong muốn trở thành đệ tử của Thiên Nhai Các ta. Thế nhưng Thiên Nhai Các có yêu cầu của Thiên Nhai Các. Bây giờ, ta sẽ kiểm tra tư chất của mọi người, nếu ai đạt được yêu cầu sẽ được Thiên Nhai Các thu làm đệ tử."
Tôn Hạo lấy ra một vật giống hình la bàn, nói tiếp:
“Mọi người chỉ cần đặt tay lên la bàn này, sau đó truyền chân khí vào, nó có thể thẩm định tư chất của các vị."
“Đúng đúng! Đồ chơi này có thể thẩm định tư chất của các ngươi… Các ngươi còn đứng đó làm gì? Mau đặt tay lên!… Ê! Ê!… Sai rồi!… Không phải đặt ở đó!… Là đặt chỗ này!… Ngươi lớn như vậy sao còn ngốc thế chứ?”
Bộ dáng của thiếu nữ áo vàng hết sức nhiệt tình khiến cho Lâm gia đệ tử đều thấy kỳ quái. Dường như vị sứ giả này có gì đó hơi nhiệt tình thái quá thì phải? Không phải nói những người ở Thiên Nhai Các đều có dáng vẻ cao cao tại thượng sao? Không thì ít ra cũng phải phong độ điềm tĩnh như vị nam tử sứ giả kia mới đúng…
Tôn Hạo chẳng biết nói gì. Hắn nhìn thiếu nữ đang lôi kéo hết người này đến người khác thì thấy hơi buồn cười. Cô gái này thật là…
“Ài!… Lâm gia các ngươi sao lại kém cỏi như vậy chứ. Cả trăm người mà không có được một tên phàm thể trung phẩm… Thật sự là quá kém…”
Thiếu nữ áo vàng vừa nói vừa lắc đầu nguầy nguậy... Bộ dáng như nói “các ngươi thật là làm ta thất vọng”.
“A!… cuối cùng cũng có một tên hàm thể trung phẩm… Ngươi bước qua bên này."
Chợt thiếu nữ áo vàng reo lên, chỉ vào một thiếu niên bảo. Sau đó, nàng lại phát hiện thêm được bốn người có tư chất phàm thể trung phẩm và một người phàm thể thượng phẩm, chính là Lâm Thái Anh.
Thể chất ở thế giới này được phân loại và xếp theo thứ tự từ thấp đến cao là phàm thể, linh thể, thánh thể và tiên thể. Ở mỗi cấp lại chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm. Ví dụ phàm thể thì có phàm thể hạ phẩm, phàm thể trung phẩm, phàm thể thượng phẩm, phàm thể cực phẩm… cứ thế mà tính.
“Hì hì… ngươi nhớ ta không? Lúc nãy ta đã vẫy tay chào ngươi đó. Ngươi thật xinh đẹp... Ừm... chỉ kém đại tỷ ta một chút thôi… Ngươi mau đặt tay lên đây."
Thiếu nữ áo vàng vừa nói vừa nắm lấy tay Lâm Thải Tuyết đặt lên la bàn.
“Oa!… ha ha ha…”
Chợt thiếu nữ áo vàng cười phá lên.
Tôn Hạo thấy thế thì vội hỏi:
“Sư muội. Có chuyện gì mà vui như vậy?”
“Sư huynh. Ngươi nhìn này!” - Cô vừa nói vừa chỉ vào chiếc la bàn.
“Linh thể hạ phẩm!”
Tôn Hạo cũng lộ vẻ bất ngờ đầy kinh hỉ. Hắn không nghĩ tới ở Lâm gia này lại có người có được linh thể.
“Sư huynh! Nàng là do ta phát hiện đấy. Nàng là của ta."
Thiếu nữ áo vàng vừa nói vừa dang tay che Lâm Thải Tuyết sau lưng như sợ bị Tôn Hạo cướp đi.
Tôn Hạo thấy thế thì phì cười:
“Ta biết rồi. Ta sẽ không giành của muội."
Thiếu nữ nghe thế nhưng vẫn không yên tâm. Nàng một tay nắm lấy tay Lâm Thải Tuyết, một tay cầm la bàn tiếp tục kiểm tra.
Mãi một lúc nàng mới kiểm tra xong hết, nhưng không tìm được người nào có linh thể nữa. Thiếu nữ mặt mũi tràn trề thất vọng.
Tôn Hạo nhìn nàng như thế thì hết nói nổi. Cô nàng này xem linh thể là rau cải trắng bán ngoài đường chắc. Linh thể hiếm gặp, vạn người chưa chắc có một, lần này tìm được một người đã là hỉ sự của Thiên Nhai Các rồi. Vậy mà cô nàng này còn làm ra vẻ mặt thất vọng sầu não như thế.
Thiếu nữ áo vàng đang ảo não thì chợt nhìn thấy trong một góc của quảng trường, có một thiếu niên đang nhìn về phía này.
Hắn thật xinh đẹp á!
Nàng chưa từng gặp nam tử nào đẹp như hắn.
Thế là thiếu nữ tiến về chỗ thiếu niên "xinh đẹp" kia.
Thiếu niên kia không ai khác chính là Giang Lưu Nhi. Hắn cùng các hộ vệ đi theo Lâm Phong đến đây xem Lâm Thải Tuyết thi đấu. Lúc này, hắn nhìn thấy một thiếu nữ đang dắt tay Lâm Thải Tuyết đi qua đây. Thiếu nữ vừa đi mắt vừa tập trung nhìn hắn cười hì hì. Nụ cười của những bông hoa bách hợp…
P/s: Ta quên up
Link đây: https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=998587036884399&id=998391453570624&fs=5
Like page giúp ta luôn nhé. Thanks nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT