Trong một động phủ được khai mở tạm bợ, một nhóm người đang bàn bạc chuyện gì đó.
Là đội ngũ của Giang Lưu Nhi.
Hiện tại, thương thế của Bạch Thiên Thù, Phong Ngọc Thường và những người khác đều đã tốt hơn rất nhiều, miễn cưỡng có thể hành động được rồi. Tính ra thì cũng là nhờ vào số đan dược trị thương cao cấp của hai vị viện chủ nọ.
"Bắc viện chủ, tiếp theo nên tính thế nào?"
Phong Ngọc Thường dò hỏi.
Bạch Thiên Thù nhìn qua một lượt tất cả mọi người...
Nhân số mười hai ban đầu bây giờ đã mất đi ba, chỉ còn lại chín người, hơn nữa đó vẫn mới là ngày đầu tiên xâm nhập vùng đất U Minh Chi Địa này.
Sau một lúc cân nhắc, Bạch Thiên Thù đưa ra quyết định:
"Kế hoạch như cũ, chúng ta sẽ chia ra tìm kiếm bảo vật. Trước một ngày ma vụ của U Minh Chi Địa xuất hiện lại thì tất cả tập hợp về sơn động này rồi cùng nhau ra ngoài."
Không đợi Phong Ngọc Thường hồi đáp thì Phong Tiếu Thiên đã chen vào:
"Như vậy chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao? Ta nghĩ chúng ta nên đi cùng nhau sẽ tốt hơn."
"Nguy hiểm?"
Bạch Thiên Thù cười lạnh:
"Ngươi tưởng bảo vật nằm yên đợi ngươi tới lấy sao? Trên đời có lợi ích nào đạt được mà không phải trả giá? Nếu như ngươi nhát gan sợ chết thì có thể lập tức cút về!"
"Bắc viện chủ, ngươi...!"
"Thế nào? Ta nói không đúng?"
Bạch Thiên Thù gắt lên, nàng thật sự rất chán ghét hắn. Loại nam nhân hèn nhát như hắn, càng nhìn nàng lại càng thấy bực bội.
"Được rồi, được rồi! Hai ngươi đừng tranh cãi nữa. Ta thấy cứ làm theo lời của Bắc viện chủ đi. Từ khi bước vào U Minh Chi Địa thì vốn dĩ đã là đặt cược tánh mạng của mình rồi. Tất cả chỉ có xem vận khí của mỗi người."
Và như vậy, đội ngũ đã được chia thành ba nhóm nhỏ, mỗi nhóm ba người. Một do Phong Ngọc Thường dẫn đầu, một do Bạch Thiên Thù và một do Phong Tiếu Thiên. Về phần đóa Tử Tâm Hoa thì do nhóm của Bạch Thiên Thù cất giữ, thi thể của thủy quái thì được chia cho hai nhóm còn lại, tuy không bì được với Tử Tâm Hoa nhưng căn cứ vào tính chất thì thi thể kia cũng là những tài liệu luyện đan, chế phù hiếm có.
...
Đã bước sang ngày thứ mười từ khi mọi người xâm nhập U Minh Chi Địa.
Trong mười ngày qua, mặc dù nhiều lần bị Quỷ hồn và quái thú tấn công, nguy hiểm không ít nhưng ba người Giang Lưu Nhi đều bình an vượt qua, hiển nhiên số tài bảo bọn họ tìm được cũng không ít. Nếu đem ra ngoài thì tuyệt đối đủ khiến cho mấy đại nhân vật cấp Chân Đan Cảnh đỏ mắt.
Câu nói U Minh Chi Địa là vùng đất của tử vong và tài bảo quả không hề ngoa.
"Kẻ nào?"
Đang đi, Bạch Thiên Thù bỗng dừng lại.
"Không ngờ ngươi lại có thể khám phá ra được hành tung của bọn ta."
Từ mấy gốc cây to cách đó khá xa, một đám người đáp xuống, cầm đầu là một thanh niên. Hắn mặc một bộ y phục màu trắng, hai tay có giáp bạc bao bọc.
Trông thấy đám người kia, gương mặt Bạch Thiên Thù lộ vẻ ngưng trọng. Bọn họ cũng chẳng phải Quỷ hồn hay quái thú gì mà là người của yêu tộc Thánh Sơn và thanh niên nọ chính là Thánh tử.
"Đạo hữu là muốn giết người đoạt bảo?"
Bạch Thiên Thù không muốn dông dài, đối phương đã cố tình ẩn nấp thì mục đích là gì đã quá rõ ràng rồi.
"Bảo vật chúng ta tất nhiên sẽ đoạt, nhưng mục đích chính thì vẫn là giết người."
Thánh tử rất nhàn nhã nói.
"Ngọc Kinh, Niệm Từ, tình huống hiện giờ rất bất lợi cho chúng ta. Ta sẽ cố ngăn bọn họ lại, hai ngươi hãy nhanh chóng rời khỏi đây đi."
Bạch Thiên Thù âm thầm truyền âm nói.
"Cô cô, vậy còn người? Con không thể bỏ mặc cô cô lại được."
"Cô cô sẽ tự có biện pháp, con không cần lo cho ta. Niệm Từ, đưa nó đi!"
Dứt lời, Bạch Thiên Thù điều động linh lực công kích đám người yêu tộc phía đối diện.
"Oành... Oành..."
"Hừ! Tất cả bao vây! Đừng để bất cứ kẻ nào chạy thoát!"
Dĩ nhiên Thánh tử đã sớm nhìn ra được ý đồ của Bạch Thiên Thù, hắn há có thể để nàng như nguyện. Bản thân hắn cùng phối hợp với hai yêu tu khác cuốn lấy nàng, số yêu tu còn lại thì bao vây hai người Bạch Thiên Thù và Giang Lưu Nhi.
"Keng keng"
"Oành Oành"
Cuộc chiến diễn ra khá quyết liệt và yêu tộc là bên chiếm được ưu thế tuyệt đối.
"Ầm"
Tránh thoát đòn tấn công của một tên yêu tu, Bạch Ngọc Kinh bay lên không. Chẳng rõ từ bao giờ trên tay nàng đã có thêm một tấm dải màu đen tuyền.
Ma Ngục Huyền Lăng!
Bạch Ngọc Kinh dùng hai tay kết quyết, Ma Ngục Huyền Lăng tức thì uốn lượn quanh người nàng, từ bên trong, những tiếng giao ngâm rợn người vọng ra.
Nàng chỉ tay về đám yêu tu, hét lên:
"Giao Long Sát!"
"Rống!"
Ma Ngục Huyền Lăng lập tức hóa thành một con hắc giao long nhe nanh múa vuốt lao xuống.
"Rống!"
"Á!"
"A ... A ..."
Trước giao uy, vài tên yêu tu há có thể chống lại. Chỉ trong thoáng chốc, đã có ba tên bị diệt sát.
Tưởng chừng sẽ rất nhanh, số yêu tu còn lại cũng bị tiêu diệt thì bỗng nhiên thân ảnh giao long tan biến, Ma Ngục Huyền Lăng trở về hình dạng ban đầu.
"Phốc"
Cùng lúc, máu tươi phun ra từ miệng Bạch Ngọc Kinh. Nàng lảo đảo ngã xuống.
Thật ra nàng vốn chưa hoàn toàn thuần phục được Ma Ngục Huyền Lăng, vừa rồi chỉ là miễn cưỡng sử dụng một lần. Và kết quả là bị phản phệ lại.
Sau khi đỡ lấy nàng, xem xét thấy không nguy hiểm gì thì Giang Lưu Nhi cũng yên tâm. Hắn nhìn đám yêu tu trước mặt, lại liếc qua tình cảnh Bạch Thiên Thù...
Có lẽ cũng nên ra tay.
Mục đích của hắn khi bái nhập Đại Nhật Cung chủ yếu là vì giúp Nghiệt tìm hiểu lai lịch của Ma châu nhặt được ở hạp cốc quỷ dị nọ. Mười ngày trước, tại thời điểm bước vào U Minh Chi Địa, như từng suy đoán, Nghiệt đã khẳng định Ma châu kia có nguồn gốc tại nơi này và muốn hắn phối hợp cùng nó dò xét. Như vậy, việc hắn ở lại Đại Nhật Cung đã không cần thiết nữa. Còn về bí mật của Đăng Tiên Tháp, hắn không muốn lợi dụng lòng tin của lão Phong Tử cho việc đó.. Vốn dĩ hắn định đợi sau khi ra khỏi U Minh Chi Địa thì sẽ âm thầm rời đi để tránh phiền toái không đáng có. Nhưng lúc này xem ra phải phơi bày sự thật rồi.
"Oành... Oành..."
Tình cảnh Bạch Thiên Thù hiện giờ hết sức chật vật. Tu vi và chiến lực của nàng rất mạnh nhưng ba đối thủ của nàng cũng chẳng phải kẻ dễ đối phó, đặc biệt là vị Thánh tử kia. Tuy không biết hắn dùng thuật pháp gì để qua mắt mọi người nhưng nàng dám khẳng định tu vi của hắn tuyệt đối không hề thua kém mình. Ngay từ đầu đây đã là một cuộc chiến không cân sức rồi, huống chi mấy ngày trước nàng lại còn bị thương khi giao đấu với Quỷ hồn nữa.
"Nạp mạng đi!"
Thánh tử đánh ra một quả quang cầu có đường kính hơn hai thước.
Do bị hai tên yêu tu còn lại kìm kẹp, Bạch Thiên Thù hoàn toàn không có đủ thời gian để tránh thoát.
Ta phải chết ở đây sao?
Nàng thật không cam tâm. Mối thù của Lưu Mạn nàng còn chưa báo được...
Ánh mắt nàng trở nên quyết liệt. Nàng đang định dùng đến một trong những bí thuật của Ma Ngục Huyền Kinh, mặc dù biết rõ hậu quả sau đó là rất đáng sợ.
Nhưng nàng sẽ không có cơ hội để thi triển bí thuật kia nữa, bởi vì...