"Vừa rồi thuộc hạ của ta đã có chút thất lễ, mong đạo hữu đừng trách."

"Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của bổn hậu."

"Đạo hữu hà tất phải vội. Nếu đạo hữu không hỏi thì ta cũng sẽ tự mình nói. Thật ra mục đích mà hôm nay ta đến đây rất đơn giản. Đó là tham gia Quần Long Đại Hội lần này."

Nghe xong đáp án, tất cả mọi người bên phía nhân loại, từ mấy đại nhân vật như Tinh hậu, Cổ Liệt, Minh Trí đại sư, lão Phong Tử... cho đến những tuyển thủ tham gia thi đấu, ai ai cũng lộ vẻ ngoài ý muốn. Bọn họ không nghĩ mục đích của yêu tộc lại là như vậy.

Tuy nhiên đó vẫn chỉ là lời nói một phía từ yêu tộc, hư thực thế nào thì rất khó mà nói trước được.

Lão Phong Tử là người đầu tiên phản đối:

"Râu trắng đạo hữu, chắc là ngươi cũng biết Quần Long Đại Hội chỉ tổ chức trong nội bộ nhân tộc chứ? Các ngươi là yêu tộc kia mà, làm sao có thể tham dự? Bon chen như vậy rất không tốt! Rất không tốt!"

Lão nhân cũng chẳng tỏ ra bất mãn hay có chút nào khó chịu. Ông nói với giọng điềm đạm:

"Đạo hữu cho ta hỏi một câu: U Minh Chi Địa là của ai?"

Câu hỏi của lão nhân tưởng chừng như rất đơn giản mà lại vô cùng khó trả lời.

Nếu nói U Minh Chi Địa là của nhân tộc thì chủ sở hữu cụ thể là ai? Lục đại phái? Hai mươi tông phái đứng đầu của chính tà lưỡng đạo? Hay là toàn bộ nhân tộc?

Dù câu trả lời là gì thì cũng không đúng. Bởi vốn dĩ chẳng có ai là chủ của vùng đất U Minh Chi Địa kia cả. Lục đại phái hay là nhân tộc thì cũng chỉ là người chiếm giữ và trông chừng mà thôi, vẫn chưa làm chủ được nó. Vì vậy không thể nói U Minh Chi Địa là của tông môn hay của nhân tộc được.

Nhưng nếu như nói U Minh Chi Địa không phải của nhân tộc thì chẳng khác nào công nhận yêu tộc có quyền tham dự Quần Long Đại Hội, có quyền tiến vào U Minh Chi Địa.

Mấy đại nhân vật bên phía nhân tộc đều trầm mặc.

Trên không, lão nhân lại nói tiếp:

"Bảo vật trong thiên địa, ai có duyên thì người ấy được, các vị hà tất phải cấm đoán. Lại nói, nhân tộc các vị đã độc chiếm U Minh Chi Địa hơn ba trăm năm rồi, bây giờ yêu tộc ta chỉ muốn tham dự một cách công bằng, lý nào các vị lại từ chối?"

Minh Trí đại sư, Tinh hậu và các đại nhân vật khác đưa mắt nhìn nhau, dường như đang âm thầm trao đổi gì đấy.

Vài phút trôi qua.

Minh Trí đại sư thay mặt mọi người nói:

"Thôi được. Chúng ta đồng ý để yêu tộc của đạo hữu tham gia Quần Long Đại Hội. Vậy số danh ngạch mà đạo hữu mong muốn là...?"

Giơ ra một ngón tay, lão nhân đáp ngắn gọn:

"Một."

Lại lần nữa, sau khi nghe xong đáp án, nét mặt các tu sĩ nhân tộc đều lộ vẻ ngoài ý muốn. Họ tưởng con số phải nhiều hơn cơ.

Một. Không phải là quá ít sao?

Mặc dù trong lòng âm thầm nghi hoặc nhưng mấy đại nhân vật của nhân tộc vẫn đồng ý chấp nhận. Dĩ nhiên họ cũng yêu cầu tu vi người tham gia thi đấu của yêu tộc không thể vượt quá Niết Bàn Cảnh trung kỳ. Đây vốn đã là quy tắc ngầm trước giờ của Quần Long Đại Hội.

"Thiếu Quân, Ngọc Thiền ở lại, những người khác lui ra bên ngoài."

Truyền lệnh xong, lão nhân cùng với mỹ phụ và một thanh niên đáp xuống.

Minh Trí đại sư thực hiện vai trò gia chủ của mình, ông đưa tay mời:

"Đạo hữu, xin mời lên phía trên."

Lão nhân gật đầu, theo sau Minh Trí đại sư. Nhưng khi đã đến chiếc ghế trống chuẩn bị cho mình, lão nhân lại không ngồi, cũng chẳng dừng lại mà bước tiếp. Cuối cùng, ông dừng ở vị trí dành cho Đại Nhật Cung.

"Đạo hữu râu trắng, chỗ chúng ta đã hết ghế rồi mà, ngươi tới đây làm gì chứ! Này, này! Đừng bảo là ngươi muốn ta nhường ghế cho ngươi đấy? Không được đâu! Không được đâu!"

Bỏ ngoài tai những lời vô nghĩa của lão Phong Tử, lão nhân vẫn nhìn chằm chằm vào cô gái đang đứng sau chiếc ghế của Cổ Mị Sanh. Cô gái có nước da hơi ngâm, tóc dài đen nhánh và đặc biệt khiến người chú ý nhất là đôi mắt màu nước biển của nàng.

Cô gái kia chính là Mỹ Toa!

Nhận thấy có điều không ổn, Cổ Mị Sanh vội lên tiếng:

"Tiền bối, xin hỏi vãn bối có thể giúp gì cho ngài?"

Dời ánh mắt khỏi người Mỹ Toa, lão nhân ra vẻ áy náy:

"Vừa rồi Bạch mỗ đã có chút thất lễ."

Ông nói tiếp với lão Phong Tử:

"Đạo hữu, có thể để ta kiểm tra cơ thể cô gái đứng sau các vị một chút không?"

Trong lòng lão Phong Tử hơi ngờ vực, ông bảo:

"Có thể. Nhưng trước hết ngươi phải nói cho ta biết lý do là gì đã."

"Sau khi kiểm tra xong ta tất sẽ nói cho đạo hữu biết lý do."

Thoáng nghĩ ngợi một chút, lão Phong Tử gật đầu đồng ý. Ông cũng đang rất tò mò.

Mắt thấy lão nhân đã ở ngay trước mặt mình, Mỹ Toa hơi e ngại. Nàng không tự chủ lùi ra sau hai bước.

"Tiểu cô nương, không cần phải sợ. Ta chỉ muốn xác nhận suy đoán của mình mà thôi, sẽ không làm gì bất lợi đối với ngươi đâu."

Mặc dù không nguyện ý nhưng Mỹ Toa biết chẳng làm gì khác được, cuối cùng đành giơ tay ra.

Ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về phía cánh tay kia, ai ai cũng đều rất muốn biết tại sao Thánh chủ của Thánh Sơn, người đứng đầu yêu tộc lại muốn tra xét cơ thể một thiếu nữ nhân tộc.

Điều này thực sự quá không bình thường.

Trong số những người có mặt ở đây, có lẽ chỉ có hai người Giang Lưu Nhi và Cổ Mị Sanh là đang lo lắng cho Mỹ Toa. Bọn họ biết rõ nàng cũng không phải nhân tộc mà có huyết thống của yêu tộc.

Từng giây chậm rãi trôi qua...

Lão nhân càng dò xét cơ thể cô gái đối diện thì trong lòng càng trở nên kích động. Rốt cuộc ông đã xác nhận được điều mình muốn. Buông tay Mỹ Toa ra, ông quay sang lão Phong Tử:

"Lúc nãy ta đã nói sau khi kiểm tra xong thì sẽ nói cho đạo hữu biết lý do. Bây giờ ta sẽ thực hiện lời hứa."

Ông chỉ vào Mỹ Toa, nói:

"Cô gái này... Nàng là người của yêu tộc ta."

Lão Phong Tử mở to hai mắt nhìn chằm chằm Mỹ Toa, bộ dáng cực kỳ kinh ngạc.

Một yêu tộc, một hậu duệ của yêu tu hóa hình ở ngay dưới mắt ông lâu như vậy mà ông lại chẳng hề phát giác được. Thử hỏi sao ông lại không kinh ngạc cho được?

Không phải chỉ mỗi mình lão Phong Tử, những người khác của Đại Nhật Cung đang có mặt ở đây: Bạch Thiên Thù, Bạch Ngọc Kinh, Phong Ngọc Thường, Phong Tiếu Thiên..., tất cả đều cảm thấy rất khó tin.

Nhưng thiết nghĩ người bị bất ngờ nhất, cảm thấy khó tin nhất có lẽ không ai khác ngoài Mỹ Toa.

Bàng hoàng, hoang mang, đó là cảm giác lúc này của nàng.

Nàng là người của yêu tộc?

Đã rất nhiều, rất nhiều lần nàng tự hỏi rốt cuộc thân thế của mình như thế nào. Cha nàng là ai? Mẹ nàng nữa, bà là ai? Nhưng có nghĩ thế nào thì nàng cũng chưa từng nghĩ đến việc mình là yêu tộc cả. Có nằm mơ cũng chưa từng.

Vậy mà... Vậy mà...

"Ta nói này râu trắng đạo hữu, không phải ngươi đang cố lộng huyền hư đấy chứ? Tại sao ta lại không nhìn ra được chút yêu khí nào trên người tiểu cô nương này?"

"Cô gái này đích thị là yêu tộc."

Người vừa lên tiếng là Tinh hậu.

Lão Phong Tử không phục phản bác:

"Tinh hậu, ngươi dựa vào đâu mà khẳng định như vậy?"

"Dựa vào tu vi bổn hậu cao hơn ngươi."

Lão Phong Tử lập tức nghẹn lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play