Lâm trưởng lão quay lên, không đôi co với hòa thượng nữa. Hắn tiếp tục tăng giá, giọng còn vương sự bực tức:
"Ta ra một ngàn năm trăm vạn!"
"Một ngàn năm trăm năm mươi vạn."
Hòa thượng rất bình tĩnh ra giá.
"Một ngàn sáu trăm vạn!"
"Một ngàn sáu trăm năm mươi vạn."
Lâm trưởng lão siết chặt tay, không tiếp tục hô giá nữa. Linh thạch của hắn... không đủ. Một ngàn sáu trăm vạn đã là con số cực hạn của hắn rồi.
"Một ngàn sáu trăm năm mươi vạn, còn có đạo hữu nào ra giá cao hơn không?"
"Một ngàn bảy trăm vạn."
Tinh nữ nhìn người vừa lên tiếng.
Kẻ đó là Giang Lưu Nhi.
"Thí chủ, cho phép bần tăng hỏi một câu: Thí chủ vẫn bình thường phải không?"
Ngồi bên cạnh, hòa thượng đột nhiên hỏi.
Không riêng mình Giang Lưu Nhi cảm thấy khó hiểu, những người khác cũng nhìn hòa thượng bằng ánh mắt nghi hoặc.
Hòa thượng nói tiếp, một cách chậm rãi:
"Kim Tằm Bảo Y đích thực là một kiện pháp khí phòng ngự rất lợi hại, điều đó không ai có thể phủ nhận. Nhưng dù là thế đi nữa thì thí chủ cũng không nên như vậy, sẽ rất khó xem. Đó là áo của nữ nhân a."
Khó xem... Áo của nữ nhân...
Bây giờ thì Giang Lưu Nhi đã hiểu hòa thượng kia muốn nói gì. Hắn không khó chịu mà điềm tĩnh đáp lại:
"Hòa thượng, ta thấy khó xem không phải ta mà là hòa thượng ngươi mới đúng."
"Thí chủ nói vậy thật không phải. Kim Tằm Bảo Y là pháp khí của Diệp Tĩnh sư thái, tất nhiên cũng được tính là của Phật môn. Mà bần tăng lại là đệ tử của Phật, vậy nên cất giữ và bảo quản nó là trách nhiệm của bần tăng. Thí chủ hẳn là người hiểu biết lý lẽ, chắc sẽ không tranh giành đồ của Phật."
Nói xong, hòa thượng hướng Tinh nữ hô giá:
"Bần tăng ra một ngàn bảy trăm năm mươi vạn."
Dĩ nhiên Giang Lưu Nhi sẽ không để những lời hàm hồ của hòa thượng làm ảnh hưởng, hắn lại tăng giá:
"Một ngàn tám trăm vạn."
Thấy thế thì hòa thượng khẽ thở dài, lẩm bẩm:
"Đàn gảy tai trâu..."
"Một ngàn tám trăm vạn, xin hỏi còn ai ra giá cao hơn không?"
"Một ngàn tám trăm vạn lần thứ nhất."
"Một ngàn tám trăm vạn lần thứ hai."
"Một ngàn tám trăm vạn lần thứ ba... Thành giá."
Tinh nữ ra hiệu cho người mang Kim Tằm Bảo Y đến cho Giang Lưu Nhi, không quên chúc mừng.
Đến lúc này thì đã có hai trong ba kiện vật phẩm trọng tâm của buổi đấu giá hôm nay được bán ra. Kiện vật phẩm cuối cùng sẽ là gì? Tất cả những người tham dự đều đang rất chờ mong.
Và...
"Bây giờ sẽ là kiện vật phẩm cuối cùng khép lại buổi đấu giá hôm nay..."
Tinh nữ dỡ tấm vải đỏ lên, một thanh kiếm hiện ra trong tầm mắt mọi người.
Ngay khi trông thấy thanh kiếm kia, Thái Trác Linh liền đứng phắt người dậy. Và hành động này của nàng làm không ít người ngạc nhiên, bởi lẽ những người nhận thức nàng đều biết tính cách của nàng xưa nay vốn luôn điềm tĩnh, dù có cận kề cái chết thì mặt vẫn không hề biến sắc. Vậy mà mới vừa rồi, vì một thanh kiếm, nàng đã trở nên thất thố như thế.
Thanh kiếm kia tuyệt đối bất thường!
Đó là kết luận chung của mọi người. Tất cả họ đều hướng ánh mắt về thanh kiếm, tập trung dò xét.
Dài ba thước, rộng một tấc, chuôi bạc, lưỡi đen, linh khí mỏng manh như có như không... Chẳng có gì đặc biệt, ngay cả cấp bậc cũng không được tính quá cao, chỉ là trung phẩm linh khí. Nói dễ nghe thì là tạm được, còn nếu nói khó nghe thì là không đủ nhìn.
Với tu vi những người ở đây thì một kiện trung phẩm linh khí tuyệt đối không hiếm lạ gì. Thậm chí, việc sở hữu cả thượng phẩm linh khí cũng không phải là không có ai.
Nhưng nếu như thanh kiếm kia chỉ là một kiện trung phẩm linh khí bình thường thì tại sao Thái Trác Linh - người được mệnh danh là Kiếm vương - lại có vẻ kích động như vậy?
Rốt cuộc thanh kiếm kia có điểm gì đặc biệt?
Đây quả là điều làm người ta khó hiểu.
"Tinh nữ, không tính giới thiệu cho chúng ta sao?"
Người vừa hỏi là Cao Minh.
Mỉm cười, Tinh nữ nói:
"Tiểu nữ tin có người am hiểu về thanh kiếm này hơn mình."
Quay sang Thái Trác Linh, nàng tiếp tục:
"Thái đạo hữu, đạo hữu được xưng tụng là Kiếm vương, hẳn là tường tận lai lịch của thanh kiếm này. Sao đạo hữu không giải đáp một chút cho mọi người được rõ?"
Thái Trác Linh liếc qua gương mặt Tinh nữ một chút, sau đó mới cất giọng lãnh đạm:
"Hơn một ngàn năm trước, từng có một tán tu cực kỳ cường đại. Tính tình người này vô cùng kỳ quái, không chính mà cũng chẳng tà. Ban đầu, thứ duy nhất mà người đó coi là bạn chỉ có thanh kiếm vô danh của mình. Kiếm thuật của người đó đạt tới cảnh giới vô cùng cao thâm, đã từng đánh bại không ít những cường giả đứng đầu bấy giờ, trong đó có cả mấy đại nhân vật của Lam Nguyệt Cung, Âm Dương Tông, La Sát Phái. Đáng tiếc..."
Dừng lại một chút, Thái Trác Linh kể tiếp:
"... Về sau người đó... Nàng sa vào ái tình, để rồi cuối cùng đã bị chính người mình yêu phản bội. Trong đau đớn tuyệt vọng, nàng đã dùng một kiếm chẻ đôi người mà nàng từng yêu sâu đậm. Nghe nói sau đó, nàng đã đứng trên vách núi suốt năm ngày năm đêm... Vào lúc hoàng hôn của ngày thứ năm, nàng cầm kiếm chỉ trời cao hét lên mà hỏi rằng:
"Kiếm đã vô tình cớ sao người lại hữu tình si?"
Nàng hỏi ba lần như thế. Hỏi xong, nàng cười ba lần, kế đến lại khóc ba lần. Sau cùng, nàng dùng chính thanh kiếm trong tay mình tự tận. Tên của nàng là Chu Hồng Lệ. Riêng thanh kiếm kia, về sau được người đời gọi là Tang Tương kiếm."
"Tang Tương... Không nghĩ lại là Tang Tương..."
Lâm trưởng lão của Lam Nguyệt Cung lẩm bẩm, dáng vẻ vô cùng kích động. Cũng không thể trách hắn, thiết nghĩ nếu ai đã từng nghe về thanh kiếm này thì cũng sẽ kích động như thế thôi.
Tang Tương tuy chỉ là một kiện trung phẩm linh khí nhưng nếu đem so với những kiện thượng phẩm linh khí thì nó vẫn không chút nào thua kém, thậm chí còn vượt trội hơn nhiều những kiện thượng phẩm linh khí bình thường.
Tang Tương chủ yếu được luyện chế từ Ô Thiên Huyền Thiết - một thứ kim loại siêu bền, siêu cứng, và tất nhiên cũng rất quý hiếm. Xét về khía cạnh nào đó thì phẩm chất của thanh kiếm này đã đạt đến cấp bậc thượng phẩm linh khí. Sở dĩ mọi người xếp Tang Tương vào hàng trung phẩm là bởi việc sử dụng nó rất hạn chế: Nó chỉ phát huy uy lực thật sự đối với kiếm đạo. Có thể nói, Tang Tương là một thanh kiếm và vì kiếm mà sinh ra, là thứ mà bất kỳ một tu sĩ luyện kiếm nào cũng đều muốn sở hữu. Vì vậy, thật không lạ gì với việc Thái Trác Linh bỗng trở nên hết sức kích động ngay khi vừa trông thấy Tang Tương.
Và dĩ nhiên, hơn ai hết, nàng là người muốn có được Tang Tương nhất. Dẫu sao nàng cũng là Kiếm vương.
Thái Trác Linh nói với Tinh nữ, giọng vẫn lạnh lùng như cũ:
"Tinh nữ, xin hãy ra giá đi. Thái Trác Linh ta nhất định phải có được thanh kiếm này."
Những tưởng Tinh nữ sẽ đưa ra mức giá khởi điểm như mọi khi thì lần này nàng lại đột nhiên lắc đầu không nói.
Thấy thế, khuôn mặt Thái Trác Linh hơi đổi:
"Tinh nữ, như vậy là ý gì?"
Tinh nữ lướt qua những gương mặt nghi hoặc của mọi người, sau cùng dừng lại ở Thái Trác Linh. Lúc này nàng mới đáp:
"Không giống số vật phẩm trước, thanh Tang Tương kiếm này Tinh Cung chúng ta không đấu giá bằng linh thạch mà là trao đổi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT