Giang Lưu Nhi không hiểu nàng cũng như nàng đang trách lầm hắn. Tất cả chỉ vì cả hai đều chọn cách im lặng. Hắn không hỏi, và nàng cũng chẳng nói.
Cuộc đời có đôi khi kỳ lạ như thế. Con người ta cứ tự nghĩ rồi mặc nhiên nhận định. Bản thân họ thừa nhận một cách vô thức rằng mình đúng. Nhưng... họ quên mất đó chỉ là một ý nghĩ, một sự suy đoán và nó có thể là đúng hoặc sai. Vậy nên, họ không hỏi, họ không nói.
Có rất nhiều, rất nhiều người đã từng một lần như thế. Có rất nhiều, rất nhiều mối quan hệ cũng vì thế mà xa cách, đổ vỡ. Và đã có bao nhiêu sự thù hằn, bao nhiêu điều tiếc nuối?
Tất cả chỉ vì những hiểu lầm trong im lặng.
...
"Quần Anh Hội sẽ bắt đầu diễn ra vào đầu tháng sau. Sáu danh ngạch thi đấu của Tây viện ta cũng đã chọn xong. Ta dự tính sáng mai sẽ công bố cho các đệ tử được rõ, không biết chủ nhân có gì căn dặn không?"
Cổ Mị Sanh đột ngột lên tiếng, giọng lãnh đạm đi nhiều so với lúc nãy.
"Có thể không công bố tên của ta không?"
"Ta sẽ làm vậy nếu chủ nhân người muốn. Mặc dù có chút không minh bạch nhưng quy định cũng chẳng cấm, bọn trưởng lão cổ hủ kia chẳng có lý do gì để phản đối, nói thế nào thì ta vẫn là viện chủ của Tây viện hiện giờ."
Giang Lưu Nhi nhẹ gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Không khí trong phòng lại lần nữa trở nên trầm mặc.
"Nếu chủ nhân không còn việc gì căn dặn nữa thì ta xin phép cáo lui. Ta cũng không muốn gieo tiếng xấu cho chủ nhân người."
Ngước mắt lên nhìn nàng, dường như định nói gì đó, nhưng lời đến miệng lại không thốt ra. Cuối cùng, hắn lại lần nữa khẽ gật đầu.
Một tia thất vọng khó thấy thoáng qua trong cái cúi đầu im lặng.
Cổ Mị Sanh rời đi.
Còn lại một mình trong phòng, Giang Lưu Nhi đưa tay cầm lên một ly trà. Nước bên trong vẫn đầy hơn phân nửa, còn ấm. Nhìn nó một lúc lâu, đến khi trà đã nguội hẳn, hắn đem nước bên trong đổ đi, đặt ly trà về lại chỗ cũ.
Hôm sau.
"Ngươi đã biết gì chưa? Danh sách đệ tử tham gia Quần Anh Hội đã được công bố rồi đấy!"
"Thật sao? Công bố khi nào thế? Mấy tháng nay ta đều một mực bế quan nên không biết gì cả."
"Chỉ mới sáng nay thôi."
"Ta nghĩ năm người được chọn hẳn là mấy vị sư huynh, sư tỷ đứng đầu trong số các hạch tâm đệ tử đi. Vậy còn người thứ sáu là ai?"
"Đấy! Chính là cái này. Chúng ta đều biết là ở mỗi lần Quần Anh Hội, ngoài năm người mạnh nhất trong số các hạch tâm đệ tử thì danh ngạch cuối cùng sẽ dành cho một đệ tử bình thường, cũng tức là người thứ sáu."
"Mấy cái này thì ai chẳng biết, ngươi nói làm gì?"
"Ngươi hãy nghe ta nói hết đã. Như mọi khi thì chẳng có gì đáng đề cập tới, vấn đề là lần này, trong bảng danh sách công bố không hề ghi tên của người thứ sáu!"
"Này. Ngươi xác định là mình không bị hoa mắt đấy chứ. Làm sao lại không có tên được?"
"Ta đã xem đi xem lại mấy lần rồi, tuyệt đối không có chuyện nhầm lẫn."
"Vậy thì thật kỳ quái. Rốt cục là chuyện gì nhỉ?"
...
Bên trong Tây viện, những lời bàn tán tương tự như thế có ở khắp nơi. Ai ai cũng đều cảm thấy khó hiểu về việc tại sao các vị cao tầng lại che giấu danh tính của người thứ sáu. Đây là việc mà trước nay chưa từng xảy ra.
Không riêng gì các đệ tử mà kể cả các vị trưởng lão của Tây viện đều thắc mắc về chuyện đó.
Lúc này, kẻ được coi là "cầm đầu" trong số bọn họ đang đứng đối diện trước mặt Cổ Mị Sanh.
Vị trưởng lão này họ Dương, tên Bằng, là người rất được các trưởng lão khác của Tây viện tín nhiệm. Thậm chí, có lẽ còn vượt xa sự tín nhiệm đối với Cổ Mị Sanh.
Nghe nói hắn là người bạn chí cốt của Tây viện chủ tiền nhiệm - Bạch Lân. Hai người bái nhập Đại Nhật Cung cùng một ngày, trải qua mấy trăm năm thăng trầm, họ đã từng không ít lần kề vai sát cánh trong lúc hoạn nạn lẫn thời khắc vinh quang. Nếu nói quan hệ của bọn họ là sinh tử chi giao cũng không quá.
Hơn hai mươi bảy năm trước, sau khi Tây viện chủ tiền nhiệm Bạch Lân đột ngột mất tích, trong lần đề cử viện chủ mới khi đó thì đã có tới hơn phân nửa số trưởng lão ủng hộ vị trưởng lão Dương Bằng này trở thành viện chủ. Nếu như không phải phụ thân của Bạch Lân - một trong ba vị thái thượng trưởng lão - tỏ ý đề bạt Cổ Mị Sanh thì có lẽ người ngồi trên chiếc ghế Tây viện chủ bây giờ là kẻ mang tên Dương Bằng mà không phải là Cổ Mị Sanh.
Tuy rằng không thể trở thành viện chủ nhưng danh vọng của Dương Bằng ở Tây viện vẫn rất cao. Không ít các trưởng lão lấy hắn làm người dẫn đầu, nó thể hiện rõ qua việc mà họ ủng hộ tuyệt đối ý kiến của Dương Bằng trong những cuộc hội nghị cao tầng mấy năm trở lại đây. Ẩn ẩn có dấu hiệu áp chế qua Cổ Mị Sanh.
Nếu bàn về nguyên nhân cho sự chống đối này thì có lẽ phần nhiều là xuất phát từ chính bản thân Cổ Mị Sanh.
Trong số những tên trưởng lão kia, thật tình mà nói thì có không ít kẻ đã từng "lên giường" với nàng. Nhưng cùng lắm là hai ba lần, bọn họ lập tức bị nàng đá qua một bên, về sau thì đến cả việc liếc nhiều một cái nàng cũng không muốn. Giống như cách mà nàng đã đối xử với Phong Tiếu Thiên vậy. Thậm chí còn tệ hơn.
Với nàng, nam nhân chỉ là những món đồ chơi mà thôi. Hơn nữa, là những món đồ chơi mà nàng chẳng hề muốn đụng đến nếu không phải cần thiết.
Nhưng "những món đồ chơi" đó lại không phải là vật vô tri vô giác để bị nàng chơi đùa rồi vứt bỏ đi như mớ rác rưởi một cách thản nhiên. Bọn chúng có cảm xúc. Biết tự ái và biết oán hận.
Chỉ cần là một nam nhân bình thường thì tất cả đều sẽ nói rằng họ chẳng lỗ lã gì trong những cuộc hoan ái. Có bị thiệt thì cũng là những nữ nhân đã lên giường với họ. Thế nhưng, có một sự thật rằng: tất cả những nam nhân kia đều sẽ rất khó chịu, rất tức giận, thậm chí là sinh lòng oán độc khi bị nữ nhân từng lên giường với mình khinh thường và vứt bỏ. Kể cả nữ nhân nọ có là một kỹ nữ đi nữa!
Xem như là lòng tự ái và một chút nhỏ nhen của nam nhân đi. Điều ấy rất đỗi bình thường.
Dù có bị coi là "những món đồ chơi" thì những tên trưởng lão kia vẫn là nam nhân bình thường, có sinh lòng oán hận đối với Cổ Mị Sanh cũng chẳng phải việc gì lạ.
Nàng chuốc oán quá nhiều!
Thế nên cũng không quá ngoa khi nói sự chống đối của phần lớn trưởng lão ở Tây viện hiện nay là do nàng tạo thành.
Bọn trưởng lão kia tín nhiệm Dương Bằng, đó là sự thật. Nhưng tín nhiệm một người và chống đối một người khác là hai khái niệm không giống nhau.
Nếu không phải cảm thấy khuất nhục mà sinh lòng oán hận thì bọn họ có ủng hộ Dương Bằng để chống lại Cổ Mị Sanh hay không còn rất khó nói. Bởi lẽ hiện tại, Cổ Mị Sanh vẫn đang làm tốt vai trò của một viện chủ. Ngoài chuyện "tự ái nam nhân" ngoài lề kia thì nàng đối đãi với những trưởng lão bọn họ cũng không tệ, thậm chí còn tốt hơn cả thời của viện chủ tiền nhiệm Bạch Lân. Công bằng mà xét thì nàng ta đã làm rất tốt chức Tây viện chủ này.
Một lý do nữa khiến họ chống đối Cổ Mị Sanh là vì... tu vi của nàng thua xa Dương Bằng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT