"Mỹ Toa, Ám Thiên Huyền Công ngươi đã luyện tới đâu rồi?"

Cổ Mị Sanh đột ngột lên tiếng.

"Ta... đã luyện thành tầng thứ ba rồi."

Trong mắt Cổ Mị Sanh thoáng qua một tia kinh ngạc.

Ám Thiên Huyền Công là một bộ công pháp linh cấp thượng phẩm của Tây viện, tuy uy lực không bì được với Tây Hoàng Kinh nhưng cũng là một trong những công pháp trứ danh. Mặc dù mọi người đều biết Tây Hoàng Kinh mới là công pháp lợi hại nhất, thế nhưng lại không có nhiều người lựa chọn nó làm công pháp chủ tu. Mới nghe qua thì hơi nghịch lý nhưng thật sự thì không phải điều gì khó hiểu cả.

Tây Hoàng Kinh là công pháp tốt nhất của Tây viện, điều đó không giả. Nhưng ở một khía cạnh khác, nó còn có thêm một cái nhất nữa: công pháp khó luyện thành nhất của Tây viện!

Khó ở đây không phải chỉ bởi sự thâm ảo huyền diệu mà còn bởi điều kiện để tu luyện.

Ba tầng đầu của Tây Hoàng Kinh thì không nói làm gì, nhưng từ tầng thứ tư đến tầng thứ sáu thì phải trở thành đệ tử hạch tâm mới được tu luyện, về ba tầng cuối cùng thì phải có đại công lao, đại cống hiến mới được ban cho pháp quyết để tu luyện. Nếu như ngươi muốn được đặc cách thì cũng có thể, với điều kiện ngươi phải trở thành viện chủ Tây viện.

Nhưng mà để leo lên chiếc ghế Tây viện chủ là điều dễ dàng sao?

Chính vì nó quá khó khăn nên các đệ tử cũng không mấy mặn mà gì với bộ đệ nhất công pháp của Tây viện này. Ngoài một vài kẻ tự nhận có ngộ tính hơn người mà kiêm tu thêm Tây Hoàng Kinh thì hầu hết những người còn lại đều chỉ chọn cho mình một bộ công pháp phù hợp khác.

Kiêm tu không phải là một việc nhẹ nhàng. Nó đòi hỏi tu sĩ phải bỏ thêm thời gian, bỏ thêm tâm huyết lẫn linh thạch và tài bảo. Trong khi đó, tuổi thọ lại là thứ rất có hạn...

Dùng số thời gian ít ỏi để thực hiện những điều mong muốn và cần thiết nhất đối với mình mới là lựa chọn đúng đắn.

Mỹ Toa cũng là như thế.

Ám Thiên Huyền Công mà nàng đang tu luyện được chia làm tám tầng, năm tầng đầu thì tất cả đệ tử của Tây viện đều có quyền học, ba tầng sau thì phải trở thành đệ tử hạch tâm mới được học.

Tuy rằng không phải quá khó tu luyện như Tây Hoàng Kinh nhưng Ám Thiên Huyền Công cũng thuộc một trong những công pháp rất phức tạp, dù là đệ tử có ngộ tính hàng đầu ở Tây viện đi nữa cũng phải mất ít nhất năm năm mới luyện thành ba tầng đầu tiên. Nhưng theo như Cổ Mị Sanh biết thì Mỹ Toa bắt đầu tu luyện Ám Thiên Huyền Công từ năm mười lăm tuổi, đến nay nàng còn chưa đến mười chín. Như vậy, thời gian mà nàng dùng để luyện thành ba tầng đầu của Ám Thiên Huyền Công là không đầy bốn năm, vượt qua cả những người có ngộ tính hàng đầu!

Đó là lý do tại sao Cổ Mị Sanh lại cảm thấy kinh ngạc khi nghe câu trả lời lúc nãy của Mỹ Toa.

Không lẽ đứa nhỏ này có được ám linh thể?

Cổ Mị Sanh thầm đoán.

Để xác định suy đoán của mình, nàng nhìn thiếu nữ trước mặt, chợt nói:

"Mỹ Toa, ngươi hãy đưa tay ra."

Thấy bộ dáng không hiểu của Mỹ Toa, nàng bổ sung thêm:

"Yên tâm, ta chỉ muốn kiểm tra thể chất của ngươi một chút."

Hơi ngập ngừng, Mỹ Toa nhẹ gật đầu, sau đó đưa tay phải ra.

Cầm lấy tay thiếu nữ, Cổ Mị Sanh dùng thần thức tiến vào tra xét.

...

Một lúc sau.

Không tra xét thì thôi, tra xét xong thì Cổ Mị Sanh lại càng thêm khó hiểu.

Ban đầu nàng nghĩ lý do mà Mỹ Toa có thể tu luyện Ám Thiên Huyền Công nhanh như vậy là vì có được ám linh thể, bởi đó là thể chất phù hợp nhất để tu luyện công pháp này.

Có thể ngươi không phải thiên tài, không có ngộ tính hơn người, nhưng nếu thể chất của ngươi tương thích hoàn hảo với công pháp tu luyện thì chỉ cần không phải đần độn, tốc độ tu luyện của ngươi tuyệt đối không kém hơn những vị thiên tài kia. Đó là điều mà cả tu tiên giới đều công nhận.

Thế nhưng tra xét cả buổi, Cổ Mị Sanh vẫn không phát hiện được thể chất của Mỹ Toa có gì đặc biệt, ngay cả hạ phẩm linh thể cũng đã là cách tính miễn cưỡng cho nàng rồi chứ đừng nói gì thuộc tính ám linh thể.

Những chuyện thiên kỳ bách quái ở tu tiên giới không ít, coi như là một trường hợp trong số đó đi.

Cổ Mị Sanh không muốn nghĩ nhiều, dù sao nó cũng không ảnh hưởng gì tới nàng.

Buông tay Mỹ Toa ra, Cổ Mị Sanh nói:

"Là do ta nghĩ nhiều, thể chất của ngươi không có vấn đề gì đâu."

Mỹ Toa nhẹ gật đầu, im lặng không nói gì.

Nhìn bộ dáng trầm mặc của thiếu nữ, trong lòng Cổ Mị Sanh nhẹ than một tiếng.

Xem ra đứa nhỏ này sẽ rất khó để hòa nhập với thế giới bên ngoài...

Lòng đã bị thương tổn quá sâu.

"Được rồi, không làm phiền ngươi nữa, khi nào có chuyện gì cần thì cứ đến biệt viện tìm ta."

Thoáng nhìn qua căn phòng thô sơ lần nữa, sau đó, Cổ Mị Sanh bước ra ngoài, trở về.

Cửa phòng khép lại...

Đêm xuống.

Dưới ánh trăng mờ, một thiếu nữ ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế đá thô sơ ngoài trời, tay đang cầm vật gì đó.

Nàng chăm chú ngắm nhìn nó rất lâu. Trong đôi mắt màu lam kia thỉnh thoảng lại ánh lên một vài tia sáng khác thường, không biết là nàng đang nghĩ gì.

Đồ vật kia cũng không phải một tín vật hay một món quà của thời thơ ấu, nàng chẳng có thứ nào như thế cả. Nó là một chiếc giới chỉ, chính xác hơn thì là không gian giới chỉ, vật mà người đó đã cố ý bỏ lại trong phòng tu luyện...

Rất lâu. Trăng đã nhô lên cao.

Sau khi đem chiếc giới chỉ bỏ vào trong ngực, Mỹ Toa xê mông vào trong một chút, đưa hai chân lên ghế, đặt cằm xuống giữa hai đầu gối, tay vòng trước cẳng chân.

"Chiếc ghế" mà nàng đang ngồi là một loại đá bình thường có thể tùy tiện nhìn thấy bên đường. Nó cũng không được gọt đẽo gì nhiều, chỉ là được tạo thành từ mấy nhát kiếm gọn gàng mà thôi, thậm chí ngay cả phần để dựa lưng cũng không có. Có lẽ nó còn không được tính là một chiếc ghế đúng nghĩa.

Mỹ Toa không mấy bận tâm đến những điều đó. Nếu muốn, nàng đã có thể tìm một loại đá tốt hơn, có thể làm một chiếc ghế tốt hơn cũng giống như trang hoàng căn phòng tươm tất hơn. Lúc trước, những việc đó có lẽ quá sức với một đứa bé, nhưng bây giờ nàng đã là một thiếu nữ, hơn nữa lại còn là một tu sĩ, người biết pháp thuật, không có gì khó khăn để thực hiện cả. Thậm chí chỉ cần nguyện ý, nàng có thể rời khỏi Tây viện, rời khỏi Đại Nhật Cung để trở về thế tục. Ở nơi đó, với tu vi hiện giờ, nàng có thể lập ra một tiểu gia tộc cho mình hoặc nếu thích thì việc trở thành một vị thành chủ nho nhỏ cũng là chuyện không mấy khó khăn. Nên biết ngày trước, Lâm Phong - cha của Lâm Thải Tuyết - chỉ là một tiểu tu sĩ có tu vi Tiên Thiên Cảnh nhưng cũng có thể làm thành chủ của Lâm gia thành.

Phú quý vinh hoa thật sự rất hấp dẫn đối với phàm nhân, nhưng với tu tiên giả thì không. Ai không muốn bản thân nắm giữ một khả năng phi thường, một sức mạnh kỳ diệu có thể hô mưa gọi gió, phi thiên độn địa? Ai không muốn mình có thể trẻ mãi không già, trở thành thần tiên, thọ cùng trời đất?

So với những điều đó thì vinh hoa phú quý có là gì.

Hầu hết con người là vậy, khi đã nắm chắc thứ gì trong tay thì họ sẽ không còn thấy quý trọng như lúc đầu nữa, họ hướng tới một thứ khác, thứ mà họ cho là tốt hơn, đẹp hơn mặc dù nó xa vời hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play