Sáng sớm ngày mùng 1 tháng 8, Khang Kiều dẫn Hoắc Thành Quân xuất hiện ở sân bay New York. Còn khoảng 20 phút nữa, chuyến bay từ Thượng Hải đến New York sẽ hạ cánh.

Chỉ 20 phút nữa là được gặp Chu Tùng An cùng Ngô Thành Nhu khiến Hoắc Thành Quân vô cùng kích động. Sau khi nói một tràng, nó buông một câu: “Kiều Kiều, mấy hôm nay mẹ và bố cãi nhau phải không?”.

“Không.” Khang Kiều vội vàng trả lời.

“Kiều Kiều, con đoán trúng rồi.” Hoắc Thành Quân lại bắt đầu vào vai một chuyên gia tình cảm: “Bố mẹ ở Thượng Hải của con cứ mỗi lần cãi nhau cũng giống hai người vậy. Không ai nói chuyện với ai, luôn bảo với con và Ngô Thành Nhu rằng: Bố mẹ không cãi nhau. Con đoán lần này nhất định là mẹ không đúng, vì con phát hiện có mấy lần bố cố tình tảng lờ câu nói của mẹ”.

Thằng nhóc thật nhiều chuyện, Khang Kiều có suy nghĩ muốn bịt miệng nó lại, bắt nó yên lặng một lát.

Nhưng, có một điểm Hoắc Thành Quân đã nói đúng. Từ tối hôm qua, sau khi Khang Kiều nói cho Hoắc Liên Ngao biết chuyện Chu Tùng An sẽ tới New York, anh liền bắt đầu tảng lờ mọi lời cô nói, thi thoảng buộc phải trả lời thì chỉ “ừm”, “ồ”, “nghe rồi” cho qua chuyện.

Ví dụ như, sáng nay Khang Kiều đi sớm, nói với anh rằng cô ra sân bay đón Chu Tùng An. Rõ ràng khoảng cách giữa hai người rất gần, rõ ràng giọng cô cũng không hề nhỏ, nhưng Hoắc Liên Ngao luôn làm như không nhìn thấy cô vậy, càng coi lời nói của cô như không khí.

Không những vậy, sáng nay anh còn trở mặt với Hoắc Thành Quân. Khi nó chào tạm biệt anh, anh còn chẳng buồn quay đầu lại.

“Kiều Kiều, mẹ có cảm thấy sáng nay thật ra bố đang giận con không?” Thằng nhóc cũng nhận ra, bắt đầu tào lao: “Hôm nay con tạm biệt bố mà bố không đoái hoài tới con. Bố còn nói hôm nay con và Kiều Kiều ăn mặc xấu như ma vậy, chẳng giống hoàng tử nhỏ chút nào”.

Nghe được câu nói cuối cùng của Hoắc Thành Quân, Khang Kiều chợt nhếch khóe môi, Hoắc Liên Ngao vẫn còn quá ấu trĩ.

Hoắc Thành Quân lại bắt đầu nói quá: “Con cảm thấy sau chuyện này nhất định có nguyên nhân gì. Con nghĩ có liên quan tới hai chuyện tối qua bố hỏi con. Kiều Kiều có muốn nghe không?”.

“Bố hỏi con chuyện gì?” Khang Kiều cũng hợp tác, bày ra vẻ tò mò.

“Câu thứ nhất, bố hỏi con bố đẹp trai hay cậu đẹp trai. Con trả lời dĩ nhiên là bố đẹp trai. Bố lại hỏi con cụ thể là đẹp hơn bao nhiêu, câu này thì làm khó con. Kiều Kiều, mẹ biết con giải quyết thế nào không?” Hoàng tử nhỏ Thành Quân dương dương tự đắc.

“Con nói cho mẹ nghe xem nào.”

“Con nói với bố, đẹp như Tom Cruise. Còn cậu thì như Tiểu Thẩm Dương. Thật ra con không có ý nói cậu xấu trai. Nhưng nếu so với bố thì đúng là chỉ ở đẳng cấp Tiểu Thẩm Dương thôi. Tóm lại, ý con là, khoảng cách giữa bố và cậu xa vời như Tom Cruise và Tiểu Thẩm Dương vậy.”

“Kiều Kiều, con nói vậy, mẹ hiểu không?”

Câu nói của Hoắc Thành Quân khiến Khang Kiều thầm thương cảm thay cho Chu Tùng An. Cô gõ lên đầu nó một cái thật nhẹ. Nhóc con này, mấy chiếc hamburger Chu Tùng An lén gửi cho nó coi như phí công.

Hoắc Thành Quân ôm đầu: “Bố đã lên mạng tra xem Tiểu Thẩm Dương là ai, sau đó tâm trạng có vẻ rất vui, bố…”.

“Vậy còn câu hỏi thứ hai thì sao?” Khang Kiều vội vàng ngắt lời Hoắc Thành Quân. Cô không muốn cốc đầu nó thêm lần nữa.

“Câu hỏi thứ hai là…” Nó kéo dài giọng, quay mặt sang phía Khang Kiều: “Bố hỏi con cảm thấy Kiều Kiều thích bố nhiều hơn một chút hay thích cậu nhiều hơn một chút”.

Câu hỏi này vô thức khiến Khang Kiều quay sang nhìn màn hình thông báo chuyến bay.

“Kiều Kiều, mẹ không tò mò con trả lời bố ra sao ư?”

Giơ tay lên, Khang Kiều nhìn đồng hồ.

Hoắc Thành Quân lại bắt đầu nói như pháo ran: “Thành thật mà nói, câu này rất khó trả lời. Con không phải mẹ mà. Thế là, con nói với bố rằng câu này bố phải tự đi hỏi Kiều Kiều. Nhưng bố nhất quyết ép con đưa ra đáp án. Thế là con nói với bố, Kiều Kiều chưa bao giờ đánh cậu, nhưng Kiều Kiều lại đánh bố”.

“Sau đó bố im lặng, im lặng cho tới sáng.”

Câu nói ấy của Hoắc Thành Quân khiến trong lòng Khang Kiều có chút gượng gạo.

“Kiều Kiều, mẹ bảo phải chăng vì câu hỏi thứ hai, bố mới giận con? Nói thế nào đi nữa, một người đàn ông bị phụ nữ đánh không phải chuyện vẻ vang gì. Con nên giả vờ không nhớ mới phải.”

Một thằng bé có tý tuổi đầu đã mang chủ nghĩa đàn ông rồi. Cô thở hắt ra, quay mặt sang Hoắc Thành Quân đang tỏ vẻ tự trách.

“Không phải, bố không giận con đâu, bố đang…” Cô hơi ngừng lại, “Bố đang giận Kiều Kiều”.

Thôi được rồi, tối đó Khang Kiều đã nói hơi nặng lời với Hoắc Liên Ngao: “Hoắc Liên Ngao, em không tin anh”, “Hoắc Liên Ngao, nếu Tùng An gặp phải chuyện gì không hay, em thề, em sẽ dùng bất kỳ cách gì mà anh không nghĩ ra để đưa Thành Quân rời khỏi đây”.

Đối diện với những lời dồn ép của cô, anh chỉ nói một câu: “Họ nói với anh rằng phụ nữ là loài động vật hay thay đổi nhất trên thế giới. Anh nghĩ câu này rất đúng, một giây trước em có thể ngã vào lòng anh, nhưng một giây sau em có thể vì một người đàn ông khác mà khóc lóc với anh”.

Nói xong, anh không nhìn mặt cô nữa.

Nhìn theo bóng lưng anh, cô lẩm bẩm: Là quát nạt chứ khóc lóc gì, đồ ngốc.

Còn mười mấy phút nữa chuyến bay sẽ hạ cánh. Ngẫm nghĩ một chút, Khang Kiều lấy di động từ trong túi ra, hơi ngập ngừng nhưng vẫn gọi cho Hoắc Liên Ngao.

Chuông đổ rất lâu anh mới bắt máy.

Âm thanh đầu kia điện thoại khiến Khang Kiều ngây ra giây lát, rồi ngượng ngập hỏi: “Anh… anh tới chỗ làm chưa?”.

“Rồi.”

Lại là một khoảng im lặng.

“Em…” Sự im lặng ấy khiến Khang Kiều trở nên lắp bắp. Thật ra cô muốn nói với hoắc Liên Ngao rằng em sẽ cố gắng về sớm, nhưng không biết vì sao những lời phía sau cứ nghẹn lại.

Anh ngược lại hết sức kiên nhẫn.

Cô lấy lại bình tĩnh, há miệng.

Rồi Khang Kiều nghe thấy có ai đó gọi tên anh.

Thế là câu nói ấy biến thành: “Em ngắt máy đây”.

Hoắc Liên Ngao ngắt máy còn nhanh hơn cô.

8 giờ 50 phút, Khang Kiều nhìn thấy Chu Tùng An và Ngô Thành Nhu. Ngô Thành Nhu ngồi trên chiếc xe đẩy hành lý của Chu Tùng An, dang rộng hai tay về phía cô.

Cô e dè đứng trước mặt anh ấy, chào một tiếng: “Tùng An!”.

Anh ấy vẫn cười với cô như mọi khi.

Đây là một quảng trường nhỏ gần Chinatown. Có đến 80% người dân sống ở khu vực này là người Hoa. Ông bà nội của Ngô Thành Nhu cũng là một trong số đó. Nghỉ hè năm nào Chu Tùng Ngọc cũng đưa các con tới New York chơi với ông bà nội một thời gian. Năm nay vừa hay Chu Tùng An được nhà trưởng cử tới đây tham gia buổi giao lưu học thuật nên người đưa chúng đi là Chu Tùng An.

“Anh vốn không định liên lạc với em.” Chu Tùng An nói với Khang Kiều.

Lúc này, hai người họ ngồi trên bàn trà tại quảng trường, còn hai đứa trẻ đang đi lăng quăng quanh những trò chơi được dựng lên trên quảng trường.

Chuyện đã đến nước này, Khang Kiều đành nói câu xin lỗi.

“Anh đến đây không phải để nghe em nói xin lỗi.”

“Em hiểu.”

“Em cũng không cần căng thẳng. Anh chỉ muốn đi theo suy nghĩ trong lòng, muốn đến nhìn gương mặt em, để xem khi nào anh mới có thể biến em từ ‘người con gái anh thích’ thành ‘người con gái anh từng thích’.”

Cô rời mắt khỏi hai đứa trẻ, nhìn về phía chân trời xa xăm, đầu thu, bầu trời New York cao vời vợi.

“Anh thường nghĩ, có rất nhiều chuyện đã được quyết định từ trước. Sở dĩ anh chọn triết học có lẽ cũng vì gặp chuyện tình cảm này. Sau đó đã học được cách từ bỏ.” Chu Tùng An nói với giọng hơi cay đắng: “Còn nhớ những lời anh nói khi ở Singapore không?”.

Sao có thể quên được, cũng không dám quên.

“Chu Tùng An nói với Khang Kiều rằng mỗi một người đều là một cá thể độc lập. Em thích làm gì hãy cứ làm. Anh cũng sẽ vì bản thân anh mà làm tất cả mọi việc, chịu trách nhiệm cho mọi hậu quả. Đây là câu nói đầu tiên Chu Tùng An dạy các học trò của mình.”

“Ừm.” Anh đáp khẽ: “Thế nên không cần áy náy, tất cả đều do anh cam tâm tình nguyện. Đây cũng là một nguyên nhân anh tới gặp em, anh phải nói trước mặt em”.

Hoắc Liên Ngao nói đúng thật, anh ấy là một gã đại ngốc mà.

“Cũng không cần coi những lời nói của anh như một gánh nặng tâm lý. Rồi sẽ có một ngày anh buông tay được, chỉ là vấn đề thời gian thôi.”

Cúi đầu xuống, cô nhẹ nhàng cọ lên đường vân trên túi xách, hai giọ nước trong suốt rơi xuống đó.

“Cảm động đến bật khóc à?”

“Không phải.”

“Anh tới đây không phải để em khóc, nhưng, anh rất vui nhìn thấy em khóc vì anh.”

Không ai nói thêm gì nữa, đám trẻ trượt patanh phá vỡ bầu không khí yên ắng của quảng trường.

“Khang Kiều.”

“Ừm.”

Cô tự nhiên ngẩng đầu lên, trước mắt đã sáng bừng. Khuôn mặt Chu Tùng An gần ngay trước mắt. Anh ấy đang quan sát cô thật tỉ mỉ.

Rồi khóe môi rướn lên một nụ cười: “Thần sắc khá đấy, quầng thâm không còn nữa”.

Cô nhe răng cười với anh ấy.

Anh ấy quay đi, cất giọng ảm đạm.

“Xem ra vẫn là cậu ấy có cách.”

Khang Kiều muốn nói gì đó, nhưng… một câu cũng không nói ra được.

Ngược lại, Chu Tùng An bỗng trở nên nghiêm túc: “Nói đi, cậu học trò của anh dạo này sao rồi?”.

Đường phố đã lên đèn.

Hoắc Thành Quân một lần nữa mang vai trò chân chạy vặt, mang di động đặt lên tay Khang Kiều đang bận rộn trong bếp: “Kiều Kiều, điện thoại của bố”.

Đây đã là cuộc gọi thứ năm của Hoắc Liên Ngao cho cô rồi. Cứ cách mười phút anh lại gọi một lần. Cuộc đầu tiên: “Anh ra khỏi văn phòng rồi”. Cuộc thứ hai: “Anh đang trên đường nhé”. Cuộc thứ ba: “Anh về nhà rồi tại sao em chưa về nhà?”. Cuộc thứ tư: “Em đưa Thành Quân về đi, nó còn chưa viết mười từ mới”.

Cô bắt máy, đè thấp giọng: “Hoắc Liên Ngao, anh có thôi đi không?”.

Đầu kia vọng tới tiếng của Hoắc Liên Ngao, từ ngữ điệu tới sức mạnh đều giống hệt như giọng cậu chủ Liên Ngao trước kia khi gọi cô tới phòng: “Trên hợp đồng viết rõ tối nào em cũng phải xuất hiện trước bàn ăn”.

Khang Kiều vừa định ngắt máy…

“Không được phép ngắt máy, anh muốn em về ngay lập tức!”

Shit! Shit!

Không được ngắt máy phải không, thế tắt máy chắc là được? Khang Kiều tắt máy.

“Điện thoại của chồng con hả?”

Người đang nói chuyện với Khang Kiều là bà nội của Ngô Thành Nhu. Đó là một bà lão ôn hòa và hiền hậu. Sau khi sự thật về Hoắc Thành Quân bại lộ, bà không những không trách cô mà còn mời cô cùng ăn tối, cùng không hề nhìn Hoắc Thành Quân bằng ánh mắt lạnh nhạt mà vẫn yêu thương chăm sóc như trước đây.

“Anh ấy…” Cô ngập ngừng, nói khẽ: “Anh ấy vẫn chưa phải là chồng con”.

Gần nửa đêm, Khang Kiều mở cửa, bước thật nhẹ nhàng. Nhìn thấy phòng khách không còn sáng đèn, cô thở phào nhẹ nhõm. Khang Kiều vô thức nhìn sang con đường dẫn tới phòng làm việc của Hoắc Liên Ngao. Không có tia sáng nào hắt ra, chắc là anh đã đi ngủ rồi.

Ngày mai là thứ Bảy, tối mai Hoắc Liên Ngao sẽ tổ chức một buổi đấu giá. Thường thì trước các buổi đấu giá một đêm, anh sẽ ngủ sớm vì công việc phải chuẩn bị rất nhiều.

Mượn chút ánh sáng heo hắt, Khang Kiều đi về phòng mình. Hai căn phòng nằm đối diện nhau. Dừng lại trước cửa, khi chạm tay lên cửa, cô còn bất giác quay đầu lại nhìn. Không có ánh sáng nào lọt ra từ cửa phòng anh.

Khang Kiều mơ hồ nghĩ, cùng lắm thì ngày mai sẽ làm bánh cà chua cho anh.

Mở cửa ra.

Tiếng mở cửa và một thanh âm khác đồng thời vang lên: “Nữ thần chơi đêm, về nhà rồi, cuối cùng cũng chịu về nhà rồi?”.

Ánh đèn đột ngột sáng bừng lên khiến Khang Kiều vô thức nheo mắt lại, trốn vào chỗ tối. Cơ thể cô cũng gần như giật nảy lên, sau đó…

Đầu cô đập vào tường.

Ôm trán, Khang Kiều lập tức chỉ trích kẻ tội đồ khiến trán cô u một cục: “Hoắc Liên Ngao, anh làm em giật mình đấy!”.

Vừa oán trách, cô vừa quay đầu lại.

Ánh đèn sáng trưng, Hoắc Liên Ngao dựa vào lan can cầu thang, khoanh tay, lạnh lùng nhìn cô.

Người này còn cãi cố: “Anh biết một câu tục ngữ, là gì nhỉ, cụ thể thì anh không nhớ, nhưng anh biết đại ý muốn nói: Một người nếu không làm chuyện gì xấu thì đi đường ban đêm không cần lo rắc rối tìm tới. Nói đi, em đã làm chuyện gì trái lương tâm rồi?”.

“Hay là để anh đoán nhé. Em và đại ngốc đưa hai đứa trẻ tới rạp chiếu phim, sau đó vị trí ngồi của mấy người là ghế gia đình. Vé xem phim tiết kiệm được cho mấy người 20 đô. Xem phim xong, các người ra quán ăn nhanh gần đó. Nhân viên nhiệt tình giới thiệu suất ăn gia đình. Trong lúc ăn, nhân vật may mắn của quán đi tới trước mặt sau đó các người đã đứng sát vào nhân vật may mắn và chụp ảnh.”

Câu nói của Hoắc Liên Ngao khiến Khang Kiều buột miệng: “Hoắc Liên Ngao khốn kiếp, anh dám theo dõi…”.

Giọng nói của cô mỗi lúc một bé đi, đoạn trước gần như đúng, trừ việc nhân vật may mắn.

Ánh mắt Hoắc Liên Ngao nhìn cô càng lúc càng lạnh: “Anh không rảnh như em nghĩ đâu”.

Tự biết mình đuối lý, Khang Kiều lắp bắp một câu: “Hoắc Liên Ngao, sao anh chưa ngủ. À… em bảo Thành Quân ở lại chơi với Thành Nhu rồi”.

“Thật sự đi xem phim với đại ngốc?”

Khang Kiều im lặng.

“Xem phim xong đã cùng đại ngốc đi ăn nhanh?”

Ngữ khí hăm dọa của anh và từng tiếng đại ngốc đã khiến Khang Kiều cảm thấy khó chịu dần.

“Không trả lời là ngầm thừa nhận.” Hoắc Liên Ngao đi về phía Khang Kiều, tới trước mặt cô, mượn chiều cao ưu thế để bức người: “Nói đi, khi chụp ảnh với anh ta, em đã đứng chỗ nào? Đứng sát cạnh anh ta? Tay anh ta để chỗ nào?”.

Cô nhíu mày: “Hoắc Liên Ngao, anh ấy không phải đồ ngốc. Hoắc Liên Ngao, anh hãy nhớ cho kỹ, đó là giáo viên tiếng Trung của anh, không phải đồ ngốc!”.

“Ai nói không ngốc? Có cần anh cho em vài ví dụ chứng minh không…”

Tiếng “Im đi” trong đêm giống như một vũ khí kim loại cọ lên một mặt kính thủy tinh, đinh tai, nhức óc.

“Im đi! Hoắc Liên Ngao, anh im đi! Em không cho phép anh nói như vậy. Anh ấy không ngốc, không ngốc một chút nào cả, anh ấy tuyệt hơn ai hết.” Cùng với âm thanh cuối cùng, mọi áy náy, mọi cảm kích dành cho Chu Tùng An đã hóa thành nước mắt, lặng lẽ rơi xuống.

Chu Tùng An không ngốc, anh ấy tuyệt hơn ai hết. Nước mắt càng lúc càng rơi nhiều hơn, rơi xuống bàn tay đang giữ chặt cằm cô.

Ánh đèn sáng rực soi rõ biểu cảm âm u của anh và sự chán ghét hiện lên nơi đáy mắt: “Trước kia vì hắn em đâm anh một nhát dao, còn bây giờ, chắc là những giọt nước mắt này cũng rơi vì hắn. Anh nói có đúng không?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play