Chiếc xe dừng ở ngã tư thương mại náo nhiệt nhất New York. Khang Kiều lấy di động ra. Lúc cô đi, Hoắc Thành Quân vẫn còn đang say ngủ, tối qua thằng bé chơi khá khuya.

Jenny nghe máy. Trong điện thoại, Jenny nói với Khang Kiều rằng nửa tiếng trước Hoắc Thành Quân đã dậy rồi, bây giờ nó đang xem phim hoạt hình.

Thật ra trong lòng Khang Kiều biết, bạn nhỏ Hoắc Thành Quân không phải bị mê mẩn bởi bộ phim hoạt hình hấp dẫn mà vốn không muốn nhận điện thoại của cô.

Thầm thở dài trong lòng, Khang Kiều ngắt máy. Chiếc xe tiếp tục đi về phía trước. Trên ghế lái phụ là món bánh ngọt của mà bà chủ cửa hàng bánh ngọt Thượng Hải đặc biệt làm cho Hoắc Thành Quân, hình dáng cũng là hình con gấu mà nó thích nhất.

Bà chủ cửa hàng là bạn của bà ngoại Hoắc Liên Ngao. Lúc nhỏ anh thường cùng bà ngoại tới đó chơi.

“Giờ tôi chỉ có thể gặp Liên Ngao qua ti vi thôi.” Bà lão cất giọng buồn bã.

Đối mặt với vẻ hụt hẫng ấy, Khang Kiều đành gượng gạo nói: “Anh ấy bận quá, khi nào có thời gian cháu sẽ bảo anh ấy qua thăm cô”.

Ai ngờ chỉ một câu nói như đùa của cô lại khiến bà chủ tươi roi rói, không những bảo cô đưa ra một thời gian cụ thể, còn bắt Khang Kiều nghe mấy chuyện thú vị hồi nhỏ của Hoắc Liên Ngao.

Khi nghe chuyện hồi nhỏ vì quá đẹp, Hoắc Liên Ngao bị mấy vị khách trong tiệm bánh tưởng là con gái, Khang Kiều vô thức bật cười.

Một người khác cũng có trải nghiệm y hệt. Mỗi lần bị gọi là bé gái, nó lại gào khóc đòi cạo trọc đầu, vì nó cảm thấy cạo đầu là một hành động rất đàn ông.

Câu nói tiếp theo của bà chủ khiến nụ cười của Khang Kiều tắt ngấm: “Chớp mắt mà Liên Ngao đã sắp kết hôn rồi”.

Bà chủ không chú ý tới sự biến đổi trên nét mặt cô, bắt đầu huyên thuyên không ngừng: “Cô đọc tin Liên Ngao kết hôn trên báo, không những kết hôn còn nhảy ra một thằng cu con. Lúc đó cô nghĩ, con của Liên Ngao nhất định cũng rất xinh xắn”.

Lại là một ngã tư.

Khang Kiều dừng xe. Chiếc xe này được Hoắc Liên Ngao mua cho cô nửa tháng trước, trao cho cô đồng thời cả chìa khóa và bằng lái. Chúng được nhét trong ngăn kéo, cô gần như không động vào, cũng không mấy khi ra ngoài.

Tối qua khi nói chuyện điện thoại với Chu Tùng Ngọc, cô mới biết Hoắc Thành Quân lần trước tới New York đặc biệt thích cửa hàng bánh ngọt này, thế nên cô mới mở ngăn kéo ấy ra.

Cuộc điện thoại tối qua là lần đầu tiên Khang Kiều gọi cho Chu Tùng Ngọc kể từ lúc ở sân bay.

Mặc dù Hoắc Liên Ngao đã làm theo yêu cầu của cô công khai xin lỗi và cảm ơn, nhưng đối với hành động của Hoắc Liên Ngao, Chu Tùng Ngọc vẫn trả lời rằng: Từ nay về sau, đường ai nấy đi.

Mặc dù Chu Tùng Ngọc không nói nhưng Khang Kiều biết Chu Tùng Ngọc nhận điện thoại của cô nhận định là vì được Chu Tùng An khuyên nhủ.

Vẫn là một anh chàng ngốc nghếch.

Thở hắt ra một hơi, Khang Kiều quay sang liền nhìn thấy Hoắc Liên Ngao. Nói chính xác là nhìn thấy anh trên màn hình điện tử.

Hoắc Liên Ngao mặc chiếc áo sơ mi màu xanh mực đang nói trước mọi người. Gần đây buổi đấu giá từ thiện do anh tổ chức tại câu lạc bộ của mình cuối tuần tới đang rất được chú ý.

Từ sản phẩm cho tới các vị khách quý có mặt đều được coi là long trọng. Vì tất cả số tiền có được trong buổi đấu giá sẽ được dùng để xây dựng công viên gia đình công cộng cho các binh sĩ đã xuất ngũ ở Iraq nên từ khi còn chưa diễn ra, nó đã kiếm đủ các lời bình, dự báo sẽ có rất nhiều báo đài tham gia.

Khang Kiều đoán, bạn nhỏ Hoắc Thành Quân lúc này chắc chắn đang cầm chặt chiếc điều khiển, mở to mắt nhìn chằm chằm lên màn hình ti vi.

Hôm đó ở sân bay, thằng bé được Hoắc Liên Ngao bế trong lòng vừa nhìn thấy cô đã quay mặt đi.

Thế giới của trẻ con rất đơn thuần. Nó không thể lý giải được vì sao Kiều Kiều bỗng chốc lại biến thành mẹ, nếu là mẹ nó vì sao trước nay không nói cho nó biết.

Việc làm của cô trong mắt đứa trẻ đó đại diện cho sự lừa dối và phản bội.

Ngược lại, đứa trẻ ấy lại có thiện cảm với người đàn ông trẻ với khuôn mặt còn đẹp hơn các thần tượng trên ti vi. Khi biết cả anh và nó đều bị lừa gạt, nội tâm của nó dễ dàng liệt anh vào cùng chiến tuyến, họ đã có quan hệ đồng minh.

Cả tháng nay, Hoắc Liên Ngao và Hoắc Thành Quân sống với nhau rất hòa hợp.

Qua cửa xe, Khang Kiều vô thức nhìn lên màn hình. Dần dần, người đàn ông mặc áo xanh mực biến thành một mảng mơ hồ.

Tiếng còi bất chợt vang lên khiến Khang Kiều giật nảy mình, ánh mắt cũng tập trung ngay lập tức. Trùng hợp là khi Khang Kiều vừa kịp định thần thì Hoắc Liên Ngao cũng ngẩng đầu lên.

Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô.

Khang Kiều lại giật mình, dù chỉ qua màn hình nhưng cô vẫn có cảm giác hoảng hốt, rồi như có một âm thanh vang lên bên tai cô: “Hôm nay anh có buổi nói chuyện, em cảm thấy anh mặc màu sơ mi nào hợp hơn?”.

“Đây là chuyện của anh, anh tự quyết định đi.”

“Em thích anh mặc cái nào?”

“Hoắc Liên Ngao!”

“Suỵt! Em định đánh thức Thành Quân dậy đấy à?”

Cô đè giọng xuống, nhắc nhở: “Hoắc Liên Ngao, đừng quên quan hệ thật sự của chúng ta”.

Anh làm như không nghe thấy, hơi thở vẫn sát gần: “Màu trắng? Màu xanh? Màu xám? Hay màu đen?”.

Rõ ràng đây là một buổi sáng không tệ. Cô mang theo hứng khởi định tới phố người Hoa mua món bánh ngọt mà Hoắc Thành Quân thích, rồi lại bị anh giày vò đến nỗi tâm tình cũng trở nên bực bội.

Ngược lại, cô càng bực anh càng nhàn nhã, giống như anh có cả đống thời gian đợi cô trả lời: Chiếc sơ mi nào thích hợp để mặc ngày hôm nay.

Trong lúc bực bội, cô chỉ bừa: “Cái đó đi”.

Thế là anh cầm theo chiếc màu xanh mực. Khi anh ra khỏi phòng, cô mới thở phào. Hơi thở chưa kịp dứt, cô lại nhíu mày.

Mấy chiếc sơ mi nam để trong phòng cô nhìn thế nào cũng thấy gai mắt. Ngẫm nghĩ, cô cầm theo chiếc sơ mi anh để lại cam chịu số phận, mở cửa phòng anh, đi vào phòng thay đồ, kéo cửa ra.

Cô trân trân nhìn Hoắc Liên Ngao vẫn đang thay quần áo: “Sao anh vẫn còn ở đây”.

Thường thì giờ này Hoắc Liên Ngao phải đi làm rồi chứ.

“Hôm nay anh tới đài truyền hình.” Anh nói.

Vội vội vàng vàng đặt ba chiếc áo sơ mi ở đó, Khang Kiều định quay ra.

“Đầu gỗ!” Hoắc Liên Ngao gọi giật cô lại: “Có cần cho em một cơ hội giúp anh cài cúc áo không?”.

Ha, mới lúc trước cô đã giúp anh chọn sơ mi, lúc này lại giúp anh cài cúc áo. Cậu chủ Liên Ngao thật sự coi cô là mẹ hiền vợ đảm rồi.

Khang Kiều nghĩ cô phải dùng cái mắc áo đó nhắc nhở “anh chồng” của mình một chút. Cô không phải mẹ hiền vợ đảm gì. Tay cô vừa chạm tới mắc áo.

“Có muốn tôi nói vài câu tốt về em trước mặt bạn nhỏ Thành Quân không?”

Tay cô khựng lại.

Dường như cô không có cách nào đối với đứa trẻ đó hết, nhưng anh lại có vô số cách để chọc cho nó cười sảng khoái, có thể khiến nó ngoan ngoãn rời khỏi ti vi về phòng ngủ.

Một tháng trôi qua, Khang Kiều càng ngày càng thiếu tự tin. Mà cô lại quá muốn đứa trẻ đó nói với cô đôi ba câu, cho dù là nhìn chính diện một lần cũng được.

Chẳng hiểu đầu óc bị nóng thế nào, cô ngoan ngoãn đi tới trước mặt anh, cụp mắt xuống, thầm nghĩ chiếc sơ mi đó nên cài từ trên xuống hay từ dưới lên.

Ngẫm nghĩ rồi cô kiễng chân lên, tìm tới cúc áo sơ mi.

Chiếc cúc đầu tiên được cài rất dễ dàng, chiếc thứ hai, thứ ba cũng vậy, tới chiếc thứ tư anh bỗng đặt tay lên eo cô. Cô né tránh.

Dưới động tác trốn tránh của cô, ngón tay vô tình lật vạt áo của anh lên, đường nhân ngư của anh càng lộ rõ.

Hiệu quả không khác gì bức ảnh mà các nhiếp ảnh gia dùng để dụ dỗ on gái bỏ tiền ra mua tạp chí của họ.

Sau đó, trong một giây ngẩn người, cô nhanh chóng bị anh giữ chặt. Môi anh đã sắp chạm vào môi cô, cô mới nhớ ra cái mắc áo.

Cô cầm nó đập thẳng vào đầu anh.

Anh bắt đầu giở trò vừa ăn cướp vừa la làng, từ biểu cảm tới ngôn ngữ đều đang thể hiện: Cô gái, anh đang chăm sóc cho cảm nhận của em, khi em còn chưa vồ vào anh, thôi thì anh chịu thiệt lao vào em vậy.

Chuyện xảy ra trong phòng thay đồ ban sáng khiến Khang Kiều kích động muốn nhổ nước bọt Hoắc Liên Ngao qua màn hình. Sự kích động đó duy trì tới tận khi chiếc xem rời khỏi con đường tấp nập, bắt đầu lao nhanh.

Vậy mà, tâm trạng bực bội không giảm bớt theo tốc độ xe. Khang Kiều thật ra cũng không biết mình phiền não chuyện gì.

Tất cả đều phát triển theo đúng chiều hướng cô hy vọng, bao gồm Hoắc Chính Khải.

Khang Kiều nhớ rằng thời cơ tung tin của cô và Hoắc Liên Ngao rất đẹp. Lúc đó Hoắc Chính Khải đang tham gia tiệc mừng ông ta tiếp tục giữ chức Hội trưởng.

Sáng hôm sau, các báo lớn ở Đông Nam Á gần như đều đưa tin Hoắc Chính Khải ngã ngửa trong buổi tiệc mừng của mình, mà dáng ngã thì không ai dám khen.

Nguyên nhân thì mọi người đều rõ. Ba ngày tiếp theo, Hoắc Chính Khải liên tục nhận được điện thoại chúc mừng của một vài người có lòng, chúc mừng ông ta được làm ông nội, còn xin hỏi bí quyết giữ bí mật của ông ta.

Ngày thứ tư, có báo đưa tin bác sỹ gia đình của nhà họ Hoắc liên tục xuất hiện tại đó, sau đó Hoắc Chính Khải lấy cớ bệnh tật để từ chối rất nhiều lần xuất hiện trong những dịp quan trọng.

Hoắc Liên Ngao cũng thực hiện bản giao kèo của họ bằng một thái độ rất tích cực: Phân phòng ngủ, không can dự vào cuộc sống riêng của nhau.

Cho xe rẽ vào một con đường, Khang Kiều liền nhìn thấy từng hàng cọ đứng không có quy luật cho lắm. Ngoài ra thì đâu đâu cũng là bãi cỏ xanh mướt.

Hôm nay là thứ Sáu, đa số các nhà đều đóng cửa kín mít, xung quanh rất yên ắng, chốc chốc lại có tiếng chim kêu ran trên đỉnh đầu. Nơi đây khó có sự liên kết với một New York náo nhiệt và phồn hoa. Nó giống một bộ lạc ở phía Tây hơn.

Lại rẽ lần nữa, Khang Kiều liền nhìn thấy căn nhà sơn một phần ba. Khang Kiều từng hỏi Hoắc Liên Ngao sao không sơn nốt.

“Anh không có thời gian.” Anh trả lời như vậy.

Quả thực, công việc hiện tại của Hoắc Liên Ngao rất bận rộn. Nhưng đó cũng là điều khiến Khang Kiều cảm thấy khá may mắn, nếu không cô không biết phải đối mặt anh thế nào.

Ngay cả Jenny cũng không biết cô và anh chỉ kết hôn hình thức.

Cô cho xe vào trong garage.

Giống như Khang Kiều đoán, Hoắc Thành Quân đang cầm chiếc điều khiển trong tay, mặt gần nư dán sát vào màn hình ti vi. Cho dù bây giờ Hoắc Liên Ngao đã không xuất hiện trên ti vi nữa, nó vẫn nói với bảo mẫu của mình bằng một giọng rất kiêu hãnh: “Bố con tuyệt lắm đúng không?”.

Bảo mẫu của Hoắc Thành Quân là người Thượng Hải, gần bằng tuổi Chu Tùng Ngọc. Nó rất dựa dẫm vào người ấy.

Đặt chìa khóa xe xuống, cô khẽ gọi: “Thành Quân”.

Ban nãy nó còn đang làm như có rất nhiều lời muốn nói, nghe thấy tiếng cô, lập tức im bặt.

Khang Kiều cầm túi bánh ngọt, bỗng cảm thấy hơi căng thẳng, chỉ sợ giống như hai ngày trước, cô đặt con gấu mèo đã khắc xong vào tay nó. Nó không buồn nhìn lấy một cái lập tức ném đi: “Con ghét cô và những thứ cô tặng con”.

Lúc đó, Khang Kiều rất bối rối. Rõ ràng trước đây nó rất thích. Cô nhặt con gấu mèo lên, nói: “Mẹ…”.

Những lời sau đó bị câu nói bất ngờ của Ngô Thành Quân cắt đứt: “Cô không phải mẹ con”.

Đặt bánh ngọt lên bàn, đón lấy chiếc đĩa Jenny đưa, cô chọn hai miếng đặt vào đĩa, cẩn thận nói: “Thành Quân, hôm nay mẹ mua bánh ngọt con thích ăn này”.

Bạn nhỏ Thành Quân không vì bánh ngọt mà để ý tới co. Nó không muốn nhìn. Khang Kiều ngượng ngập đứng đó.

Một lần nữa, cô không biết phải làm sao.

Thấy nó đứng quá gần ti vi, Khang Kiều bất giác nói: “Thành Quân, đừng ngồi gần ti vi quá, không tốt cho mắt đâu”.

Câu nói này của cô khiến thằng bé sưng mặt. Nó đẩy mạnh cô ra rồi đi về phòng. Sáng ấy, cửa phòng nó đóng chặt.

Gần trưa, Khang Kiều ủ dột quay về phòng mình.

Không ngoài dự đoán, lát sau, qua cánh cửa, Khang Kiều nghe thấy tiếng cười như tiếng chuông của nó.

Gần đây luôn như vậy, chỉ cần cô xuất hiện nó sẽ trốn đi. Còn khi cô về phòng, nó mới đi ra.

Đứa trẻ đó luôn dùng cách này để phản đối sự lựa chọn ban đầu của cô.

Cô mở cửa phòng, Hoắc Liên Ngao đứng trước cửa, vẫn mặc chiếc áo sơ mi xanh mực.

“Lịch trình hôm nay của anh chỉ có tới đài truyền hình họp báo ba mươi phút.” Hoắc Liên Ngao giải thích về sự xuất hiện của mình.

Khang Kiều không nói gì, lấy người chắn cửa.

Anh hơi cúi xuống: “Chị gái của tôi, sợ anh ăn em à?”.

Khang Kiều nhíu mày.

“Nếu anh muốn nói chuyện với em về Hoắc Thành Quân thì sao? Nếu anh có thể giúp em giải quyết nó thì sao?”.

Ngẫm nghĩ rồi Khang Kiều né người.

Bữa trưa, cô ngò đối diện Hoắc Liên Ngao, còn bên cạnh anh là Hoắc Thành Quân. Lúc này, nó đang ăn món bánh Khang Kiều mua.

Từ sự khó chịu ban đầu tới vẻ say sưa bây giờ đã khiến Khang Kiều không nỡ chớp mắt.

Ăn xong, nó được bảo mẫu đưa đi đánh răng, rửa tay. Xong xuôi, nó tới trước mặt Hoắc Liên Ngao, gọi một tiếng “Bố”.

“Thích bánh không?” Hoắc Liên Ngao hỏi nó.

Ngập ngừng một lát, nó lí nhí: “Thích ạ”.

Đêm xuống, Khang Kiều mở cửa phòng làm việc của Hoắc Liên Ngao, đặt cốc nước bên tay trái anh, rồi yên lặng đứng một bên.

Lát sau, anh ngẩng đầu.

Cô gọi: “Liên Ngao”.

Dưới ám thị của anh, cô dựa lưng vào bàn nhìn anh. Anh nhìn khuôn mặt cô, nắm lấy bàn tay đang không  biết đặt ở đâu của cô.

Buổi trưa, Hoắc Liên Ngao đã nói, nếu có thể khiến Hoắc Thành Quân ngoan ngoãn ngồi ăn món bánh cô mua, cô phải rót nước cho anh lúc anh làm việc.

Nói xong, anh còn làm mặt vô tội: “Đầu gỗ, chiêu này anh học em đấy”.

Thế rồi…

Giống như bây giờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play