Quỳnh Hoa tiên tử nghe vậy ngẩn ra, đôi tay gắt gao nắm chặt. Nàng không biết Lưu Quang làm thế nào nhìn thấu mọi việc, nhưng hắn nói quả thật không
sai. Thần tiên động tư tình, đó chính là tội lớn. Nhẹ thì đánh vào Thiên lao để tự suy ngẫm, nặng thì trừ đi tiên tịch đánh xuống phàm trần chịu nỗi khổ luân hồi.
Nhưng cho dù như vậy thì thế nào? Tình là bản
tính của con người, không phải nghĩ muốn động là động, không muốn động
là không động. Nàng tự thấy mình không phải là người đa tình, tính tình
cũng có chút lạnh nhạt. Nên khi động tình, đó chính là tình cảm sâu
nặng, khó có thể quên.
Hiện tại người kia cho là nàng đã nhảy
xuống Trọng Quang nhai, lúc này mới có thái độ khác thường dám trước mặt mọi người chọc giận long uy. Một người thật thà ngay thẳng, thế nhưng
cũng có thái độ như vậy. Quỳnh Hoa trong lòng ấm áp. Chết, nàng không e
ngại. Nàng sợ rằng, rõ ràng hai người yêu nhau, lại nhất định không thể ở chung một chỗ. Coi như vẫn thường gặp mặt, cũng phải giả bộ như không
chút nào quen biết. Người không động tình, thật sẽ không biết đấy là tư
vị gì. Nhưng nàng rất minh bạch, cái loại tâm đau đớn đó để lại cho nàng cảm giác không thể tả, thậm chí làm cho nàng phí hoài suy nghĩ của bản
thân, chỉ muốn tìm cách giải thoát.
A! A! Coi như bị phong ấn mấy trăm năm nàng cũng không sợ, coi như bị rút sạch cốt tiên rơi vào sinh
tử luân hồi, nàng cũng không sợ hãi! Chỉ cần có thể để cho nàng nhìn
thấy hắn, chỉ cần có thể cầm lấy tay hắn, nghe hắn kêu một tiếng Quỳnh
nhi, nàng liền thấy đủ rồi. Suy nghĩ một chút, Quỳnh Hoa tiên tử mặt lộ
vẻ mỉm cười, đứng lên. Tròng mắt ửng hồng, đành nhịn nước mắt.
Thần
tiên cùng yêu ma như nhau, không có nước mắt. Bởi vì bọn họ không hiểu
tình, cũng sẽ không động tình. Cho nên ở trong tam giới này, chỉ có loài người nếm hết khổ tình, hiểu được tư vị của nó.
Thế nhưng dù
không hiểu tình, chỉ cần biết được tình là vật chi, thì xem như là đã
động tình. Cứ như vậy, bọn họ không khác gì người thường cũng dễ dàng
hiểu được vui vẻ, hiểu được lệ rơi. Thậm chí, so với người thường còn
càng điên cuồng, càng liều lĩnh. Ví dụ tốt nhất, chính là hoa yêu Dĩ Hàn kia. Cho dù biết rõ không có bất kì kết quả nào, thậm chí đến cuối cùng Tư Tư ngay cả tên hắn cũng đều quên mất không còn một mống. Nhưng hắn
vẫn như cũ cam nguyện, vẫn như cũ dứt khoát.
“Thật xin lỗi, Diêm
Vương đại nhân. Là tiểu tiên mạo muội. Tiểu tiên không nên đường đột
thỉnh cầu người giúp đỡ như vậy. Khó có được người đến thiên giới một
chuyến, nên hảo hảo du ngoạn cùng nghỉ ngơi. Tiểu tiên không quấy rầy
người, cáo từ”
Mặc dù trong lòng tâm tình dao động không dứt,
nhưng vẫn như cũ khách khí nói ra lời này. Quỳnh Hoa tiên tử hướng Lưu
Quang hành lễ, rồi hướng Tiểu Vũ ở bên cạnh khẽ gật đầu sau đó liền xoay người rời đi. Chuyện này không nên liên lụy đến những người khác, nếu
như đây là kiếp nạn của nàng, nàng cam nguyện chính mình tự đi gánh chịu hậu quả. Ánh mắt của Quỳnh Hoa tiên tử quyết tuyệt, đi ra ngoài Tử Tiêu cung, liền triệu mây ngũ sắc, hướng phía Lăng Tiêu Bảo điện mà đi.
Lưu Quang nhìn bóng lưng Quỳnh Hoa tiên tử rời đi, trong lòng đại khái cũng biết nàng muốn làm gì. Chẳng qua là chuyện của người khác, hắn từ trước đến giờ không muốn nhúng tay xen vào. Nếu chúng tiên của thiên giới đều đã nhận định Lưu Quang hắn không phải người tốt, hắn cần gì phải tự đi
tìm mất mặt. Huống chi người kia là Nhị Lang thần vẫn luôn nhìn hắn khó
chịu! Lười biếng duỗi lưng một cái, Lưu Quang cảm giác còn chưa ngủ no,
chẳng bao lâu suy nghĩ biến mất tiếp tục nằm trên giường bạch nhung êm
ái. Ai ngờ thân thể vừa mới chuyển qua, vạt áo liền bị người khác níu
lại. Không cần quay đầu lại, hắn cũng biết là ai, hắn thậm chí cũng có
thể đoán được, người nào đó kế tiếp sắp sửa nói những lời gì. Không khỏi trợn trắng mắt, trực tiếp liền muốn há mồm cự tuyệt. Chợt người nọ
buông lỏng chéo áo sau lưng của hắn ra, lại từ sau lưng ôm lấy hắn. Lưu
Quang ngạc nhiên. Này? Đây là tình huống gì vậy? Tiểu nữ tử lại muốn
cùng hắn diễn tuồng sao? Eo lại bị người ta gắt gao ôm lấy, khuôn mặt
nhỏ nhắn của người nọ dính trên lưng hắn, cách lớp áo đen, có thể cảm
giác được làn da ấm áp. Một câu cự tuyệt kia chuẩn bị nói ra liền cứ như vậy đành ngậm ở trong cổ họng, cũng không nói ra nữa.
“Lão đại…” Người kia khẽ gọi một tiếng, mang theo ba phần khẩn cầu bảy phần đáng thương.
“Ừ…” Người nọ nhàn nhạt đáp lại, mang theo ba phần bất đắc dĩ bảy phần cảm thán.
“Ngươi… Giúp hắn một chút được không?”
Cảm thấy không khí hiện tại không tệ, Tiểu Vũ cũng không quanh co lòng
vòng, nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng. Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy chờ
mong dính vào sau lưng Lưu Quang, đôi mắt nhỏ nháy nháy. Nàng đây không
phải là mỹ nhân kế, tuyệt đối không phải. Nàng gọi cái này là triền nhân kế! Lưu Quang không nhịn được mắt trợn trắng lên, trên mặt đều là biểu
hiện bất đắc dĩ. Hắn biết! Hắn biết tiểu nữ tử này sẽ không từ bỏ ý đồ
như vậy, hắn biết nữ tử này không muốn thấy người khác chịu uất ức, hắn
biết nữ tử này thích bất bình giùm người khác.
Nhưng mấu chốt của vấn đề là ở chỗ này! Bởi vì luôn là nữ tử này thấy bất bình thì không
rút đao tương trợ, mà bắt hắn tương trợ! Aizzz, thật là kì quái! Biết
rất rõ ràng tính tình của nữ tử này, nhưng hắn không nỡ! Hắn có thể hoàn toàn không để ý. Trực tiếp có thể đem nữ tử đáng ghét này ném ra ngoài
cửa, sau đó tiếp tục nằm lại trên chiếc giường êm thoải mái ngủ. Nhưng
vì cái gì hắn cố tình không mở miệng cự tuyệt?
“Lão đại…” Người nào đó khẽ gọi một tiếng, mang theo ba phần vội vàng bảy phần làm nũng.
“Ừ…” Người nọ lại một tiếng đáp lại, mang theo ba phần bi thống bảy phần bất đắc dĩ chấp nhận.
“Ngươi… Giúp bọn họ một chút được không? Dù gì ngươi không phải đã nói Thiên đế cùng Vương mẫu kia đều là thân thích của ngươi sao, nối lại quan hệ một chút, không nên dùng bạc để mua quan hệ, nể mặt một chút được không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vũ ở sau lưng hắn cọ cọ, sau đó ngửi thấy mùi
hương thoang thoảng trên người Lưu Quang có chút say mê. Ừ, nàng cũng
không muốn sỗ sàng! Tuyệt đối không phải như vậy! Đây chỉ đơn thuần là
triền nhân kế! Aizz. Lưu Quang đúng là bất đắc dĩ, đẩy tay nhỏ bé ôm hắn chết cũng không buông, xoay người hướng Tiểu Vũ nghiêm túc nói: “Nha
đầu, không phải là ta không muốn giúp một tay, chỉ là có chút chuyện
phải phân nặng nhẹ. Xem như Thiên đế cho ta mặt mũi, nhưng mà giới luật
trên trời không thể phá, quy củ không đổi được. Nàng phải biết thần tiên đã động tình, cũng không có kết quả tốt. Ta đoán không sai thì Quỳnh
Hoa tiên tử kia đã đi Lăng Tiêu điện tìm Thiên đế”
Tiểu Vũ hai
tay lôi ống tay áo của Lưu Quang, cau mày lo lắng nói: “Nàng tìm Thiên
đế làm gì? Nàng muốn đi làm rõ tất cả? Tuy vậy nàng cũng không cứu được
Nhị Lang thần. Ngược lại còn có thể hại người hại mình. Ta nói thần tiên các ngươi có phải đầu óc đều có vấn đề hay không? Có phải trên đây
không khí thiếu khiến cho tất cả các ngươi đều động kinh rồi hay không?
Cũng đã là thời đại, thế kỉ nào rồi? Còn không cho phép thần tiên nói
chuyện yêu đương? Phá đi thiên giới thử xem còn có cái quy củ buồn cười
này nữa không?”
Lưu Quang hấp tấp che miệng Tiểu Vũ, cau mày trách khẽ, nói: “Những lời này không được nói lung tung”
“Ai yo! Ta liền nói, thế nào? Thiên giới các ngươi từng người đều vô lại mà làm ra vẻ thần tiên, không có việc gì thì đem thiên tai đến, còn không
cho xen vào chuyện của thần linh? Không cho thần linh nói chuyện yêu
đương? Mẹ nó, quản trời quản đất, còn phải quản luôn cả cuộc sống riêng? Trông nom kiểu này cũng quá rộng rồi hả?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT