Lưu Quang nhận ra Tiểu Vũ bất thường, đưa tay xoa đầu nhỏ của nàng nói: “Nha đầu? Ngươi làm sao vậy?”
Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, tròng mắt hàm chứa áy náy nói: “Lão Đại, thật xin lỗi. Ta lại gây rắc rối cho ngươi rồi. . . . . .”
Mọi người sửng sốt, hiển nhiên cũng không nhớ đến, nha đầu Tiểu Vũ này thế nhưng cũng có lúc hiểu chuyện biết mình làm sai?
Ha ha, Lưu Quang khẽ mỉm cười, mở miệng nói: “Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của ngươi kìa! Thật xin lỗi cái gì? Chỉ như thả rắm thôi! Gây tai họa gì
chứ, Bổn vương còn cảm thấy ngày qua ngày quá rảnh rỗi còn hi vọng ngươi cho ta làm chút chuyện đấy.”
Lão Đại! ! ! ! Tiểu Vũ kích động,
đánh về phía ngực của Lưu Quang thất thanh khóc rống lên. Hành động lần
này, làm cho tất cả mọi người ở đây kinh ngạc không ngớt. Lưu Quang đôi
tay mở ra, động tác cứng ngắc. Nhìn Tiểu Vũ trong ngực không biết nên
như thế nào cho phải. Chung Quỳ một tay kéo người, đem đầu Tiểu Hắc Tiểu Bạch xoay qua. Trong miệng lẩm bẩm, phi lễ chớ nhìn! Người nào đó thôi
vuốt cằm, lâm vào trầm tư. Xem ra, một phần vạn khả năng này, cũng không phải là không có khả năng.
Câu chuyện cuối cùng chấm dứt, bất kể đúng hay sai, lúc Tiểu Vũ nhìn thấy Tư Huyền cùng Quân Lan cùng nhau
trải qua cuộc sống hạnh phúc, thì trong lòng của nàng cũng cảm thấy ấm
áp. Tiểu Vũ hiểu, không phải mối duyên nào cũng có thể hạnh phúc như
vậy. Có người có thể sống sót, phải có người hy sinh. Nàng mặc dù không
hiểu tại sao Dĩ Hàn lại hy sinh chính bản thân mình để thành toàn cho
bọn họ, nhưng nàng biết, nếu lặp lại lần nữa. Dĩ Hàn tuyệt đối vẫn lựa
chọn như vậy. Vẫn như cũ dứt khoát.
Cuộc sống lại trở về như
trước ngày ngày tiêu dao, trừ mỗi ngày tránh né Mạnh Bà đưa tới nước
canh thí nghiệm, còn lại hết thảy đều không tệ. Cộng thêm chuyện lần
này, Tiểu Vũ đối với thái độ của Lưu Quang, rõ ràng nhìn thấy sự thay
đổi. Ít nhất, nàng biết người nào đó tuy nói năng có chút chua ngoa
nhưng tấm lòng thì như đậu hũ, chỉ cần nàng mặt dày mày dạn cầu hắn mấy
câu, hắn liền cái gì cũng đáp ứng. Bất quá, tính hung dữ thường ngày vẫn tăng chứ không giảm. Trình độ phúc hắc, vẫn y như xưa. Tỷ như một ngày
nào đó, Tiểu Vũ bắt đầu nghiên cứu chính sách phúc lợi của Địa Phủ.
Nghiên cứu này, có nhiều vấn đề lũ lượt kéo đến. Kết quả là, liền cầm
theo hợp đồng, đến thư phòng tìm người nào đó để hỏi cho đến cùng .
Hỏi: cái gì gọi là thăm người thân?
Lưu Quang lười biếng nằm trên ghế tràng kỷ, ngoài cửa sổ dương quang phổ chiếu.
“Chính là có thể thỉnh thoảng đi Nhân Giới thăm thân nhân chứ sao .”
Tiểu Vũ nghiêng đầu, rất là khinh bỉ gạch chéo câu hỏi vừa rồi trên giấy.
Con mẹ nó! Nàng là cô nhi, lấy đâu ra thân nhân. Lần này phải nghĩ biện
pháp đổi thành cái phúc lợi khác .
Hỏi: trên hợp đồng có nói có thể đi du lịch, đi đâu du lịch? Chúng ta chừng nào thì đi du lịch?
Trong nhiều cái phúc lợi như vậy, Tiểu Vũ thích nhất chính là cái này. Du
lịch a du lịch, mới suy nghĩ một tí nàng đã kích động không thôi. Lưu
Quang vẫn như cũ nằm lười biếng, tay trái tựa vào sau gáy, vươn tay phải ra chỉ chỉ mặt đất.
“Chúng ta Địa phủ nổi tiếng nhất phong cảnh, 18 tầng địa ngục! Ngươi thích đi tầng nào hay tầng nào cũng muốn đi,
đều có thể. Nếu là hiện tại muốn đi, ta còn có thể cho ngươi tờ hướng
dẫn du lịch. Tiểu Bạch Tiểu Hắc chọn một trong hai, ngươi tha hồ lựa
chọn .”
“. . . . . .”
Tiểu Vũ tức giận xông đến ghế tràng kỷ trợn mắt. Cái địa phương tồi tàn ấy ai muốn đi chứ?
Hỏi: nói gặp ngày Quốc khánh, tiết Trung thu ngày lễ trọng đại, sẽ phát chút lễ mọn. Lễ mọn là cái gì?
Lại nói hai ngày lễ này Tiểu Vũ đều đã bỏ lỡ, mắt thấy Nguyên Đán muốn tới
rồi, đối với quà tặng nha, nàng vẫn rất mong đợi. Lưu Quang đuôi lông
mày nhảy lên,
“Nga, cái này. Cái này phải xem vận khí.” Vận khí?
Tiểu Vũ không hiểu. Cái gì vận khí? “Tại ngày lễ đó, Địa Phủ sẽ cử hành
hoạt động rút thưởng. Giải ba chính là được cùng Tiểu Hắc Tiểu Bạch chụp chung một tấm hình. Giải nhì ấy, chính là cùng Thôi Phán Quan thư sinh
chụp một tấm. Giải nhất chính là cùng Chung Quỳ mãnh nam chụp một tấm!”
(kun’: đại biến thái ~~~)
Tiểu Vũ đầu đầy hắc tuyến, đây là ý gì chứ?
“A, đúng rồi!” Lưu Quang chợt tựa như nhớ tới cái gì, nói tiếp: “Năm nay lễ mừng năm mới, sẽ gia tăng một chút phần thưởng. Trừ ba giải thưởng kia, còn tăng thêm giải khuyến khích và giải đặc biệt .”
Nga? Tiểu Vũ hai mắt lấp lánh, chờ đợi: “Là cái gì? Giải khuyến khích và giải đặc biệt là cái gì ?”
Lưu Quang ngồi dậy, hướng Tiểu Vũ cười mê hoặc .”Giải đặc biệt nha, phải
tạm thời giữ bí mật. Chờ đến lễ mừng năm mới có người rút trúng, mới có
thể công bố . Về phần giải khuyến khích, chính là cùng Mạnh Bà thục nữ
chụp một tấm.” (kun’: ak hự….giải đặc biệt hk phải là cùng anh ý chụp
hình chứ?? ) Đến gần Tiểu Vũ, dí dỏm hướng nàng nháy mắt nói: “Như thế
nào? Rất mong đợi chứ?”
Tiểu Vũ nặng nề gật đầu một cái.”Ân! Giống như kỳ vọng được bóp chết người, rất là mong đợi!”
Dứt lời, Tiểu Vũ một chưởng đánh về phía trước, quả thật bóp cổ Lưu Quang
hô lớn: “Ta đại biểu cho Đảng và nhân dân, tiêu diệt cái tên địa chủ
phúc hắc ngươi !”
Lưu Quang té ở trên ghế tràng kỷ, bị Tiểu Vũ đè ở phía trên. Không khỏi cười ha ha nói: “Làm sao ngươi không nói ngươi
đại biểu mặt trăng tiêu diệt ta đây?”
Tiểu Vũ hoàn toàn là đùa
giỡn, giờ phút này nghe Lưu Quang nói thế nàng càng hồ nháo, phản bác
lại: “Vậy ta liền đại biểu cho tiểu quái thú, tiêu diệt “Áo Đặc Mạn”
ngươi !”
Lưu Quang hơi nhíu lông mày, bất mãn nói: “Đồ chơi kia tại sao có thể so với ta, Bổn vương so với hắn đẹp trai hơn nhiều.”
“Bóp chết cái người có da mặt dày này .”
“Ai da, làm ơn đi, cũng không biết da mặt ai dày hơn a .”
“Bóp chết cái người da mặt so với tường còn dày hơn .”
“A, ngươi nói chính ngươi sao?”
“. . . . . .”
Hai người đang ở trên ghế tràng kỷ ầm ĩ , Tiểu Vũ thắt cổ Lưu Quang, đè hắn dưới thân thể. Lưu Quang cao hứng để cho nàng bóp, dù sao cũng không
đau không nhột. Hoàn toàn không có chú ý động tác của hai người giờ phút này rất mập mờ không rõ. Bang bang…hai tiếng gõ cửa, không đợi Lưu
Quang lên tiếng, đã có người nôn nóng vọt vào.
“Lão Đại, không xong, Thiên Đình. . . . . .”
Chung Quỳ nói câu đầu, câu tiếp theo liền cứng rắn kẹp ở trong cổ họng. Hai
mắt trợn to, thẳng tắp nhìn chăm chăm vào hai người đang dây dưa trên
ghế. Tiểu Vũ nhướng mày, còn chưa có chú ý tới động tác của mình lúc
này, thấy thế nào cũng giống như nữ lưu manh đụng ngã mỹ nam kia. Nghi
ngờ mở miệng nói: “Chung Lão Đại, thế nào?”
Chung Quỳ đối với tình huống trước mặt còn chưa tiêu hóa nổi, có chút nghẹn họng nhìn trân trối nói: “Này. . Này. . . . . .”
Tiểu Vũ chầm chạp, không có hiểu tình huống. Mà Lưu Quang hoàn toàn hiểu,
lại giả vờ như không biết. Lười biếng vươn hai tay gối sau đầu, lạnh
nhạt nói: “Nói đi, chuyện gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT