Tiểu Hắc đạp vào chân Phạm Kiếm một cái nữa rồi đứng dậy đi tới trước mặt Tiểu Vũ.

”Vũ nha đầu!!!”

Tiểu Hắc giương lên quả đấm, trong lòng hận nghiến răng nghiến lợi. Tiểu nha đầu lần này thậm chí ngay cả hắn cũng dám lừa gạt. Nếu không phải là lão Đại anh minh, nói trước cho hắn biết là nha đầu này có gì đó mờ ám thì sợ là giờ này hắn đã phải ở trong Địa Ngục mà suy nghĩ rồi.

Tiểu Vũ biết lần này là mình không đúng, khó mà không bị khiển trách được nên liền đi tới chỗ Tiểu Hắc, cười lấy lòng nói: “Hắc hắc! Được rồi mà, Hắc đại nhân là người lớn, không nên chấp nhặt lỗi lầm của trẻ con như ta chứ. Không nên tức giận nha”

Tiểu Hắc thấy thế, cơn tức liền xẹp xuống. Thật ra thì hắn cũng không còn giận nữa, chỉ là cảm thấy Tiểu Vũ lừa hắn một vố như thế, sẽ làm cho Tiểu Bạch cười nhạo hắn thật lâu, càng làm cho hình tượng ‘Tiểu Hắc ngu ngốc’ thêm sâu đậm trong mắt mọi người, điều này thực sự làm cho hắn không thoải mái.

“Lần sau không nên như vậy là được rồi!”

Tiểu Vũ cười cười gãi đầu, biết Tiểu Hắc không so đo với nàng nữa, ngay sau đó liền lấm lét nhìn trên dưới trái phải, nghi ngờ nói: “Gì? Sao chỉ có ngươi cùng lão Đại ở đây? Tiểu Bạch và Chung lão đại đâu?”

Tiểu Hắc không vui vuốt ve bên hông ống khoá giải thích: “Chung lão đại cùng Tiểu Bạch đi bắt quỷ rồi. Vốn là ta cũng muốn đi theo nhưng mà lão Đại nói có chuyện phải xử lí cho nên liền đưa ta đến đây.”

Tiểu Vũ nghe xong lời này, không rõ vì sao lại cảm thấy có chút buồn bực.

“Hoá ra các ngươi không phải là đặc biệt đến bắt ta về Địa Phủ sao?”

Tiểu Hắc nhún vai, ý tỏ vẻ hắn cũng không biết, hắn cũng chỉ là một người hầu nho nhỏ chạy theo lão Đại mà thôi.

Tiểu Vũ cười hắc hắc, giả vờ ngây ngốc quay đầu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lưu Quang:

“Lão Đại?…”

Lưu Quang hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Một mặt là vì tìm người, mặt khác, ta cũng có việc muốn làm.”

A??

Tiểu Vũ kinh ngạc. Không nghĩ tới mỹ nam Lão Đại suốt ngày ngồi ghế sa lông hưởng thụ cuộc sống an nhàn kia mà cũng có việc phải làm. Thật là ly kì nha.

Tiểu Vũ đang định hỏi là có chuyện gì mà cần làm phiền hắn tự mình ra tay thì bỗng nghe từ xa vọng đến tiếng gầm vô cùng giận dữ

Ba người quay đầu nhìn về hướng có âm thanh vọng lại, thì ra Phạm Kiếm vừa bị đánh nhếch nhác, thừa lúc không ai để ý đã trở về, dẫn một đám gia đinh đến gây sự. Trong lúc hỗn loạn, những người đi đường tò mò xem xét đã giải tán từ lâu, chỉ còm lại mấy cô nương còn đang ngây ngốc nhìn chằm chằm Lưu Quang.

Mà từ Lưu Quang lúc xuất hiện đến giờ đều đứng một bên đảm nhiệm vai trò người xem cùng Hiên Viên Thương Tử, đến tận giờ phút này cũng vẫn khoan thai tự đắc phe phẩy cây quạt, hoàn toàn là một bộ dạng ngồi xem kịch vui.

“Mẹ kiếp! Lại dám ở địa bàn của ta đánh ta! Hôm nay các người đừng mơ tưởng còn sống sót rời khỏi thành Nguyệt Tố này.”

Phạm Kiếm chính là con trai duy nhất của Phạm Đồng, thủ phủ của thành Nguyệt Tố, về sau gia sản to lớn đó chính là do một mình hắn thừa kế. Ngày thường hắn được nuông chiều đã quen, không phải chịu bất cứ uất ức nào chứ đừng nói là bị người khác đánh.

Giờ phút này đi theo sau hắn là một đám gia đinh chân chó (nịnh bợ) tay cầm gậy gỗ, bình thường cũng quen thói ỷ thế ức hiếp người khác, vừa nghe thiếu gia nhà mình hôm nay bị người khác khinh dễ cũng không khỏi khí thế bừng bừng, chuẩn bị sẵn sàng giáo huấn người nọ một phen.

Lưu Quang đứng bất động tại chỗ, mí mắt cũng không thèm hạ xuống, từ đầu đến cuối ánh mắt cũng không dừng trên người Phạm Kiếm quá 2 giây, cứ như là sợ sẽ làm bẩn mắt của hắn vậy.

Nhàn nhạt quét ánh mắt nhìn khí thế phách lối của bọn chân chó trước mặt, khoé miệng nâng lên một vòng cung 45 độ, cười nhạt nói: “Các ngươi? Nhất định phải bắt ta động thủ?”

Tiểu Vũ ngẩn ra, hiểu rất rõ nụ cười của Lưu Quang như thế là có ý nghĩa gì, không khỏi nuốt nước bọt, nhón chân lên nói nhỏ bên tai Lưu Quang: “Lão đại, đây là Nhân Giới nha, hơn nữa còn có rất nhiều người đi đường vô tội, chúng ta không thể để lộ thân thế, dùng pháp thuật không tốt đâu!”

“Loại háo sắc này, còn cần ta ra tay sao?”

Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa đủ để những người xung quanh nghe được.

Tiểu Vũ ngẩn ra, cách đó không xa Phạm Kiếm đang nổi giận, cũng nhịn không được nữa, vung tay lên giận dữ hét: “Mau giáo huấn bọn họ thật tốt cho ta! Nam thì đánh đến chết cho ta, còn cô nàng kia thì lưu lại cho ta, ta hành hạ nàng đủ rồi sẽ bán nàng vào lầu xanh cho vạn người cưỡi!”

Lời thô tục này vừa nói ra, chỉ thấy trong mắt Lưu Quang loé lên sắc hồng, đưa tay huơ ra một chưởng.

Bốp! Phạm Kiếm ở bên kia còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra thì đã thấy má trái một hồi đau rát. Vừa há mồm ra thì hai cái răng cũng đồng loạt rơi ra.

Lũ gia đinh chân chó sửng sốt. Chuyện gì xảy ra vậy? Còn chưa nhìn thấy đối phương ra tay mà thiếu gia đã bị thương rồi.

Phạm Kiếm nổi giận đùng đùng, chân mày cau chặt lại, giận dữ hét: “Các ngươi còn đứng đó làm gì? Mau đánh hắn cho ta!”

Bọn chân chó trong nháy mắt lấy lại tính thần, giơ gậy gỗ chạy về phía Lưu Quang.

Lưu Quang không chút để ý, một tay ôm chầm Tiểu Vũ, quay người ra chỗ khác, nhìn ánh mắt khó hiểu của Tiểu Vũ, cúi đầu mỉm cười với nàng nói: “Ta dẫn nàng đi đến nơi khác vui chơi.”

Tiểu Vũ vừa nghe đến hai chữ ‘vui chơi’ lập tức quên hết tất cả, gắng sức gật đầu thật mạnh. Sớm đem Hiên Viên Thương Tử một mực đứng bên cạnh xem cuộc vui quên không còn một mống

Kết quả là, một vị nam tử nào đó thấy hai vị chánh chủ (nhân vật chính) đều đi rồi, mình đứng đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa nên xếp quạt bỏ vào tay áo, không chút lo lắng đứng lên, cất bước đi theo hai người kia.

Hắn cũng không phải là người hay hóng hớt, chẳng qua là hắn cảm thấy có chút tò mò, hai quỷ sai thì có thể đi nơi nào vui chơi được đây?

Bóng đen chợt loé lên, Tiểu Hắc ngăn ở trước bọn chân chó, cởi ống khoá bên hông ra, bất giác nở một nụ cười tà mị

“Ta thật sự đã lâu không thư giãn gân cốt, đến đây, để ta chơi đùa với các ngươi một chút nào! Nhớ đừng để cho ta kích động nha

….Một màn thư giãn gân cốt thực bạo lực…….

Đại khái chỉ năm phút sau, Tiểu Hắc liền đuổi kịp Lưu Quang cùng Tiểu Vũ.

Lưu Quang hơi nhíu mày, lơ đãng nói: “Quá chậm, chỉ là một đám thổ phỉ nhân loại mà cũng lâu vậy sao?”

Tiểu Hắc cúi đầu đi theo sau hai người, thần sắc có chút ảo não.

Tiểu Vũ vừa thấy nét mặt của Tiểu Hắc, cho là do hắn bị lão Đại khiển trách nên không khỏi khích lệ nói: “Ta cảm thấy rất nhanh mà! Mới có mấy phút mà có thể đem cả đám người giải quyết xong xuôi! Hơn nữa Tiểu Hắc còn phải bảo đảm không thể quá nặng tay, như vậy thực không dễ dàng chút nào.” Nói xong còn không quên vỗ vỗ cánh tay của Tiểu Hắc, ý bảo hắn không cần để ý đến lời nói của lão Đại.

Tiểu Hắc vẫn sị mặt như cũ, nhún nhún vai khó chịu nói: “Thật là không vui chút nào! Ta còn chưa cảm thấy nóng người thì đám người kia đã thi nhau ngã xuống. Thật là quá yếu đuối đi! Sau đó ta không nhìn nổi nữa, định để cho bọn họ đánh ta hai quyền trước hoặc là cho họ chém thử ta mấy đao, nào biết đám người kia cứ thế mà chạy!? Thực quá kì quái đi! Chạy cái gì mà chạy? Ngoại hình của ta thực sự doạ người đến thế sao?”

Trên trán Tiểu Vũ lập tức xuất hiện ba vạch đen. Tiểu Hắc bởi vì như vậy nên mới mấy hứng …Thật là uổng phí công nàng làm người tốt đến khuyên hắn. Quả nhiên! Bây giờ, làm cái gì thì làm cũng không nên làm người tốt!

Aizz, mặc dù là đầu óc của hắn có ngu ngốc, vụng về một chút nhưng tư duy của hắn thì…không phải người bình thường nào cũng hiểu được nha.

Tiểu Vũ bi thống (buồn bã) trở về bên cạnh Lưu Quang, không phát hiện rằng khoé miệng của hắn nâng lên một nụ cười nhàn nhạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play