Tiểu Vũ cắn cắn môi dưới, nàng hình như chưa hỏi ý kiến Tiểu Cẩn. Nhưng nàng cảm giác bộ dáng Tiểu Cẩn rất thản nhiên, nếu nàng nói muốn Tiểu Cẩn ở
lại làm Quỷ Soa, Tiểu Cẩn nhất định sẽ đáp ứng. Chỉ là, không biết Tiểu
Cẩn có thực sự muốn lưu lại đây không ?
" Trở về đi. "
Lưu Quang hơi hơi mở miệng. Lập tức nằm xuống, nhắm mắt lại. Bộ dáng không muốn tiếp tục bị quấy rầy.
Tiểu Vũ muốn nói gì đó, lại thấy bộ dáng Lưu Quang như vậy, cũng không dám tiếp tục làm càn. Ai kêu người ta là lão Đại chứ!
" Hiện tại sao lại trở nên nhu thuận như vậy chứ? Bảo nàng rời đi, nàng
liền trực tiếp rời đi? Tính tình như trước kia mới thật tốt! Ta không
đáp ứng, nàng liền nhảy dựng lên! Rồi nàng sẽ xù lông giương vuốt (miêu
trảo^^) lên, sau đó rống giận ta, ta cái gì rồi cũng sẽ đáp ứng nàng!
Thật nhớ! Nhớ con mèo nhỏ của ta! "
Hừ! Tiểu Quang hờn dỗi xoay người, đem mặt vùi vào sô pha. Nội tâm lại rối bời.
….
Tiểu Vũ từ thư phòng đi ra, liền trở lại phòng khách, kéo Tiểu Cẩn về phòng mình.
Hai người ngồi trên giường, Tiểu Vũ nhìn Tiểu Cẩn, thần sắc nghiêm túc nói :
" Tiểu Cẩn, ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi phải thành thật trả lời ta! "
Tiểu Cẩn gật đầu, không rõ vì sao Tiểu Vũ đột nhiên trở nên nghiêm túc như thế.
" Ngươi có từng nghĩ sẽ ở lại nơi này làm Quỷ Soa? "
Nghe xong câu này, Tiểu Cẩn biểu tình rõ ràng là run sợ.
Tiểu Vũ nhất thời thất vọng vỗ ót, than thở ngã xuống giường.
" A!!! Quả nhiên lão Đại nói đúng! Ngươi thật sự không muốn lưu lại đây! "
Tiểu Cẩn nhìn thấy bộ dáng thất vọng của Tiểu Vũ, nhanh chóng mở miệng :
" Không phải! Nếu ngươi hy vọng ta ở lại cùng ngươi, ta sẽ ở lại! Mặc kệ bọn họ có đồng ý hay không, ta vẫn cứ lưu lại! "
Tiểu Vũ mím môi, ngồi dậy đối mặt với Tiểu Cẩn.
" Tiểu Cẩn, không phải ta hi vọng. Mà là chính ngươi có nguyện ý ở lại
hay không! Nếu trong lòng ngươi căn bản không muốn ở lại, vậy ta chính
là cứng rắn miễn cưỡng ngươi ở lại. Ngươi không nên như thế, không cần
làm theo ý ta! Ta tuy không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng ta có thể cảm nhận được mọi người ở đây đối xử với ta tổt lắm. Chắc chắn chỉ một thời gian ngắn ở chung nữa, ta sẽ quen thôi. Ngươi không cần lo lắng cho ta, trong lòng ngươi muốn gì cứ trực tiếp nói cho ta. Nếu có khó khăn, ta
liền đi cầu lão Đại giúp! "
Tiểu Cẩn hơi giật mình, lại lập tức tươi cười.
" Vô dụng thôi, tất cả chỉ là hy vọng xa vời. Ta nghĩ đã không có khả
năng thực hiện, cho nên không phiền ngươi phải suy nghĩ nữa, cứ ở bên
cạnh ngươi cũng là tốt lắm rồi. "
Tiểu Vũ trừng mắt, nghi hoặc nói:
" Chẳng lẽ ngươi còn muốn đi tìm nam nhân kia? Ngươi muốn đi tìm hắn? "
Tiểu Cẩn bật cười, lắc đầu nói :
" Không phải! Ngay thời điểm được cứu lên bờ, ta liền hoàn toàn hiểu rõ.
Ta là Tiểu Cẩn, nhưng sẽ không phải Tiểu Cẩn mà hắn yêu. Có lẽ hắn đã lờ mờ hiểu rõ thân phận của ta, nhưng hắn vẫn nguyện ý cùng ta trải qua
những ngày đó. Kỳ thực ta đã thỏa mãn rồi. "
" Vậy? Ngươi muốn làm cái gì? "
Tiểu Vũ khó hiểu, tiếp tục hỏi.
Tiểu Cẩn xoa xoa mặt mình, giật mình nói:
" Thân thể này, là ta ích kỷ chiếm lấy của Tiểu Cẩn nhiều năm, đã không
cho nàng an tĩnh xuống mồ, trong lòng ta vẫn áy náy không thôi. Yêu thân của ta đã hủy, một khi rời khỏi thân thể này sẽ hồn phi phách tán. Là
ta nhát gan yếu đuối, cho nên mới không dám rời đi, mà hiện tại, ta đã
có phần dũng khí đó. "
Tiểu Vũ nắm chặt tay Tiểu Cẩn, lo lắng nói:
" Ngươi đừng nghĩ như vậy! Dù khó nhưng chẳng lẽ không có phương pháp
giải quyết khác sao? Hẳn là sẽ có biện pháp vẹn cả đôi đường. "
Tiểu Cẩn lắc đầu.
" Trừ phi có cao nhân tương trợ, có thể rút Yêu phách của ta ra khỏi cơ
thể này, để Yêu phách ký sinh trên một vật thể có linh khí. Như vậy, cho dù đạo hạnh ngàn năm của ta có bị đánh mất, ta cũng còn có thể tiếp tục tu luyện, không đến mức rơi vào kết cục thê thảm nhất. "
Hai tay Tiểu Vũ vỗ mạnh một cái.
" Được! Chuyện này cứ giao cho ta đi! Ngươi ở đây chờ tin tốt của ta! "
Nói xong, cũng không để ý vẻ mặt nghi hoặc của Tiểu Cẩn, nàng liền hướng thư phòng phóng đi.
… .
Lưu Quang lại mở mắt ra, nhìn khuôn mặt phóng đại trước mặt đang cười tủm tỉm, mười phần là bộ dáng lấy lòng.
" Hắc hắc! Lão Đại ~~~ Ta vừa nghe lời ngươi, đến hỏi ý kiến đương sự
nha! Lão Đại chính là lão Đại! Quả nhiên liệu sự như thần! Tiểu Cẩn
không muốn lưu lại, nàng có suy nghĩ khác, à… Ngươi… Giúp nàng nha? "
Tiểu Quang dời mắt, trực tiếp quăng ra hai chữ.
" Không giúp! "
Tiểu Vũ nhướng mày, lập tức lấy lại bình tĩnh. Thuận tiện đem khóe môi nâng
cao, được rồi. Nàng thừa nhận nàng dùng mặt nóng bị người ta trả lại
mông lạnh!
" Lão Đại ~~~ mọi người đều nói, mặt ngươi rất đẹp, tâm
lại càng ác độc! Đương nhiên! Những lời này tuyệt không phải nói ngươi!
Còn nói cái gì biết người biết mặt chẳng biết lòng, cái gì hồng nhan họa thủy, hại nước hại dân, dân chúng lầm than… Á… Đó đều không phải nói
ngươi!Như lão Đại ngươi đây ~~~~ gương mặt đẹp như vậy, tâm địa khẳng
định là rất tốt! Như vậy đi? Xin ngươi thương xót, giúp chuyện này? "
Mắt Tiểu Quang nhất thởi trợn trắng, lại quăng ra mấy chữ.
" Không bàn nữa ! "
Trán Tiểu Vũ nổi lên gân xanh, trong lòng liều mạng nói với chính mình, ta phải nhịn! Ta phải nhịn!
Nhưng nhịn tới cảnh giới cao nhất, đó là không nhịn được nữa, cũng không cần nhịn nữa!
Kết quả là, hành tinh Tiểu Vũ, sau một đoạn thời gian yên lặng, rốt cuộc lại bạo phát!
" Có loại lão Đại như ngươi sao!? Có người không tim không phổi như vậy
sao? Giúp một lần cũng không được sao? Đây là chuyện liên quan đến mạng
người đó! Bất quá chỉ là một cái nhấc tay, ngươi có nhất định phải lạnh
lùng như vậy không? xxd! Cứ phải bức ta hủy diệt hình tượng thục nữ mới
được sao? Ngươi dám không giúp, có tin ta phóng hỏa đốt Diêm Vương điện
của ngươi hay không! "
……
Lưu Quang bị rống như vậy, tầm mắt rốt
cuộc dừng lại trên ngươi Tiểu Vũ. Chỉ thấy đột nhiên hắn nở nụ cười,
càng cười càng vui vẻ. Hại Tiểu Vũ mơ hồ không thôi, có phải không nên
mắng đứa nhỏ này? Tại sao đầu óc hắn lại choáng váng đến vậy?
Trong giây lát, trời đất xoay chuyển. Mới vừa rồi Tiểu Vũ áp ở trên người Lưu Quang, giờ phút này đã cùng Lưu Quang thay đổi vị trí, trở thành bị Lưu Quang áp ở phía dưới.
Không đợi cho nàng kịp phản ứng lại, cái khuôn mặt tuấn tú hại nước hại dân kia liền cúi xuống, áp trên trán nàng một
nụ hôn thật sâu.
Ngẩng đầu, con ngươi Lưu Quang ánh lên như ngọc. Trên mặt thủy chung tươi cười rạng rỡ, không biết hắn cao hứng cái gì nữa.
Tiểu Vũ nháy mắt mấy cái, nhất thời trợn trắng cả mắt, đây là mỹ nam vừa rồi còn dạy dỗ nàng sao, sao hiện tại chỉ thấy giống một con mèo tinh hay
ăn trộm. Đầu nàng không khỏi đầy dấu chấm hỏi. Đứa nhỏ này? Không bị
bệnh chứ? "
" Nói đi, lần này cần ta giúp cái gì? "
Lưu Quang cao hứng mở miệng hỏi, lại cúi đầu, hôn lên trán Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ nghi hoặc, kinh ngạc nói :
" Ngươi? Đồng ý hỗ trợ? "
Lưu Quang gật gật đầu, " Giúp! Nàng đã mở miệng, ta đương nhiên giúp! "
…
Tiểu Vũ giật mình, trong lòng thì thào :
A ~ Đứa nhỏ này ăn cứng không ăn mềm? Có khuynh hướng thích bị ngược nha?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT