Dương Tiễn ngắm nhìn hình dáng váy hồng bị nước sông nuốt hết, nhìn lại bình
thủy tinh trong tay, không khỏi khẽ nắm chặt, xoay người đối với một đám thiên binh nói: “Chúng ta đi!”
Mọi người lĩnh mệnh, theo Dương Tiễn nhanh chóng lắc mình rời đi.
Cơ hồ cùng lúc, bọn họ vừa mới rời đi. Lưu Quang cùng Mạnh bà đã vào Sinh Tử Môn.
. . . . . .
Lưu Quang vừa vào cửa, nhìn thấy Địa phủ một mảnh hỗn độn. Thần sắc mặc dù
không biến hóa nhiều lắm, nhưng trong lòng đã sớm hốt hoảng một đoàn. Nụ cười thường đeo trên mặt, từ lâu tiêu tán hầu như không còn.
“Mạnh bà, đi đem tất cả người hầu, tiểu quỷ bên ngoài, toàn bộ gọi về Địa phủ. Nơi này làm phiền ngươi chăm sóc một chút.”
Lưu Quang nhàn nhạt mở miệng, tận lực giữ vững trấn định.
Mạnh bà khẽ gật đầu, biết Lưu Quang thật ra đang rối loạn tâm thần.
Lưu Quang trước hết chú ý tới một bóng dáng màu đen bên tường. Đó là người
bị thương nặng nhất – Tiểu Hắc. Sau đó là Tiểu Bạch ngã xuống đất không
dậy nổi, Tiểu Thôi ở gần đó. Cuối cùng là Chung Quỳ mặt tím bầm.
Đi lên trước, đưa tay đỡ Chung Quỳ dậy. Đây là thuộc hạ đắc lực nhất, một
lòng phụ tá của hắn. Địa phủ bận rộn đều là hắn đang quan tâm, mình chỉ
muốn nằm trên ghế salon nghỉ ngơi ngủ nướng là tốt rồi. Nhưng hôm nay. . . . . .
“Người nào đả thương ngươi?”
Lưu Quang lạnh lùng lên tiếng, mặc dù cực kỳ tận lực đè nén lửa giận trong lòng, nhưng lại lặng lẽ nắm chặt quả đấm.
Chung Quỳ mở mắt ra, vừa thấy là Lưu Quang trở lại. Nắm chặt cánh tay của hắn.
“Lão Đại! Mau! Tiểu Vũ bị Dương Tiễn mang đến cầu Nại Hà! Bọn họ không phải
tới lùng bắt Tiểu Vũ, mà là muốn đem nàng đẩy vào sông Vong Xuyên! Mau!
Ngươi mau đi cứu nàng!”
Con ngươi Lưu Quang hơi co lại, buông Chung Quỳ xuống, chạy thẳng tới cầu Nại Hà.
. . . . . .
Bên cầu Nại Hà, cảnh sắc vẫn như cũ. Một mảng lớn hoa Bỉ ngạn nở đẹp đẽ rũ rượi.
Lưu Quang chạy tới thì trên cầu Nại Hà đã sớm không còn một bóng người.
Chậm rãi đi lên cầu, Lưu Quang thần sắc giật mình. Đứng thẳng trên cầu, cúi đầu nhìn về nước sông Vong Xuyên chảy xiết.
Đưa tay lau mắt phải, trong phút chốc, biến chuyển thành đỏ ngầu.
Có thể cảm giác được!
Có thể cảm giác được một con mắt nóng bỏng khác đang ở gần đây.
Nhưng mặc dù khoảng cách gần như thế, rốt cuộc cũng không cách nào chạm tới.
Lưu Quang đứng run tại chỗ, trên mặt không có bất kỳ biểu tình. Không nói,
không phẫn giận. Chỉ vẫn lấy tay che mắt phải. Có chút đờ đẫn nhìn chằm
chằm sông Vong Xuyên chảy xiết dưới cầu. Cứ đứng lẳng lặng như vậy ở đó.
. . . . . .
Khi Tiểu Vũ tỉnh lại, có chút nghi ngờ giơ tay lên nhìn. Không hiểu mình bây giờ thân ở nơi nào.
Là chết sao?
Nàng còn chưa biết, nếu như Quỷ Hồn chết rồi, sẽ trở về đâu?
Ngắm nhìn bốn phía, dưới chân là hạt cát màu đen. Bốn phía một mảnh trống
không, không tính là sáng ngời, nhưng cũng có thể thấy rõ. Ngẩng đầu
nhìn lên, đó là? . . . . .
Cầu Nại Hà?
Đột nhiên trí nhớ lại tràn vào đầu.
Đúng rồi! Nàng là bị tên ba mắt đáng chết kia đẩy xuống. Như vậy giờ phút này, không phải là nàng ở trong Vong Xuyên Hà sao?
Trong sông? Trong lòng nghĩ như vậy, lại nhìn kỹ. Quả nhiên! Bởi vì thân thể
nàng là Quỷ Hồn, hôm nay nước sông Vong Xuyên này chảy xuôi xuyên thấu
qua thân thể của nàng, truyền đến từng hồi từng hồi lạnh lẽo.
Tiểu Vũ kinh hãi, lại nâng đầu lên nhìn lại. Phát hiện bên trên cầu Nại Hà còn
đứng một người. Bóng dáng áo đen cao ngất, không phải chính là Lưu Quang lão Đại nàng mong đợi sao!
Lập tức mừng rỡ không thôi, quơ múa tay nhỏ bé hướng người trên cầu hô: “Lão Đại! Lão Đại! Ta ở chỗ này!”
Người trên cầu không có một chút phản ứng, chẳng qua là càng bưng chặt mắt
phải. Ở trong Vong Xuyên Hà, Tiểu Vũ không thấy rõ vẻ mặt Lưu Quang lúc
này, thấy hắn không trả lời, trong lòng nóng nảy không dứt, há mồm liền
muốn kêu hắn lần nữa.
“Đừng kêu, hắn không nghe được.”
Chợt, một thanh âm truyền đến từ sau lưng. Tiểu Vũ sợ hết hồn, xoay người nhìn lại.
Đó là một cô gái, mặc quần dài màu xanh, bộ dáng thanh tú, nhìn dáng dấp, đại khái khoảng hơn hai mươi tuổi.
“Ngươi là?”
Tiểu Vũ mở miệng nghi vấn, không nghĩ tới trong Vong Xuyên Hà này còn có người lạ khác.
Cô gái hướng nàng khẽ mỉm cười, thân mật nói: “Ta tên là tiểu Cẩn, ngươi thì sao?”
. . À? Tiểu Vũ còn có chút kinh ngạc. Nghe cô gái hỏi lại, vội mở miệng nói: “Ta tên là Tiểu Vũ.”
Cô gái gật đầu một cái, không nói thêm lời nào. Không khí liền lập tức cứng ngắc.
Tiểu Vũ gãi gãi sau tai, nhớ tới mới vừa rồi nàng nói câu kia, không khỏi mở miệng hỏi: “Ngươi. . . . Ngươi mới vừa nói hắn nghe không được? Á, tại
sao hắn nghe không được? Nước sông này không giống như rất sâu, ta có
thể nhìn thấy hắn, cho nên hắn cũng có thể nghe được lời nói của ta
chứ.”
Tiểu Cẩn lắc đầu một cái, vẫn không chút hoang mang nói:
“Không nghe được. Tất cả đều là ảo ảnh. Ngươi cảm thấy nước sông này
không sâu, kì thực chính là sâu không lường được. Ngươi nhìn thấy nam
nhân trên cầu kia gần trong gang tấc, kì thực lại xa không thể chạm. Đây chính là nước Vong Xuyên. Hư vô trống rỗng, ngày đêm chảy xuôi, sinh
sôi không ngừng.”
Tiểu Vũ nghe rất rõ ràng, thấy tiểu Cẩn kia
cứng cõi mà đến, tựa hồ rất quen thuộc Vong Xuyên Hà này, không khỏi mở
miệng hỏi: “Ngươi là ai? Tại sao quen thuộc Vong Xuyên Hà như vậy? Ngươi là hà bá?”
A! Tiểu Cẩn nhẹ nhàng cười một tiếng, bị hai chữ “hà bá” của Tiểu Vũ chọc cười.
“Vong Xuyên Hà thuộc Địa phủ quản hạt, ở đâu ra hà bá. Ta cũng chỉ là một hồn phách cố chấp mà thôi, sở dĩ đối với nơi này hiểu rõ như vậy, đại khái
bởi vì ta ở chỗ này thật sự đợi quá lâu. Lâu đến ngay cả ta cũng nhớ
không rõ là bao nhiêu ngày đêm rồi.”
. . . . . . .
“Vậy, như thế nào mới có thể đi ra ngoài?”
Tiểu Vũ há mồm hỏi ra những lời này, hỏi ra lời liền hối hận không thôi.
Thật là đần! Sao lại hỏi vấn đề ngu ngốc này. Người ta nếu biết rõ làm sao đi ra ngoài, cũng không ở chỗ này đợi đến bây giờ.
Tiểu Cẩn vừa khẽ mỉm cười, thở dài nói: “Không ra được. Tiến vào, thì vĩnh
viễn đừng nghĩ đi ra ngoài. Vô luận ngươi pháp lực cao mạnh bao nhiêu, ở chỗ này toàn bộ cũng không dùng được. Nước Vong Xuyên không chỉ có thể
vây khốn người, nó lợi hại nhất, là có thể làm phai mờ đi tất cả ý niệm
cố chấp. Cho dù ngươi khi còn sống có yêu một người sâu bao nhiêu, đến
nơi này, chỉ không tới một ngày, ngươi liền có thể quên hắn sạch sẽ.”
Không thể nào!
Tiểu Vũ cơ hồ bật thốt lên ba chữ này. Làm sao có thể dễ dàng như vậy liền
quên. Nàng không nên quên Lưu Quang, nhất định không thể quên!
Tiểu
Cẩn rất thông cảm ý tưởng của Tiểu Vũ. Phàm là mới tới Vong Xuyên, hơn
phân nửa cũng một dạng như nàng. Chỉ là sự thật có thể chứng minh tất
cả. Có chút đồng tình nhìn mắt Tiểu Vũ, Tiểu Cẩn thở dài lắc đầu một
cái, bóng dáng biến mất không thấy.
Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn Lưu Quang đứng yên trên cầu, rõ ràng là đến gần như vậy, thủy chung cũng chạm không tới.
Nghĩ tới lời Tiểu Cẩn mới vừa nói, trong lòng bắt đầu hoảng loạn.
Làm sao có thể! Làm sao sẽ! Nàng không nên quên, không nên quên!
Nghĩ đến đây, Tiểu Vũ chợt ngồi xổm người xuống, bắt đầu nhặt lên tảng đá dưới đáy sông.
Tìm khối tương đối sắc bén, liền tựa như phát điên, phàm là thấy nơi nào có thể viết được chữ, toàn bộ khắc lên tên Lưu Quang.
Cứ như vậy liều mạng viết, viết. Nước mắt liền tràn mi.
Nước mắt! Nàng rốt cuộc chảy ra nước mắt.
Nước sông Vong Xuyên chảy qua, từng trận lạnh lẽo. Những chỗ bị khắc chữ
lên, sau một lúc vô ảnh vô tung biến mất. Giờ phút này, cũng không rõ là nước mắt hay là nước sông nữa.
Tiểu Vũ chưa từ bỏ ý định, nắm chặt khối đá nhỏ trong tay. Bắt đầu dùng móng tay mài từng tấc.
Móng tay nhỏ mài, mài đến rách thịt. Cuối cùng ở trên đó mài ra hai chữ Lưu Quang.
Tiểu Vũ ngồi ở trên đống cát đen, hai tay nắm chặt tảng đá kia. Ngẩng đầu
nhìn Lưu Quang đứng yên trên cầu, trong lòng tự lẩm bẩm.
“Yên tâm đi lão Đại, ta nhất định sẽ không quên chàng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT