Tam hoàng tử cúi đầu, không dám nói xen vào. Phạm Nhàn biết rằng không

phải lão nhị đang đe dọa, mà có kế hoạch của mình.

Nhị hoàng tử nhẹ nhàng nói: "Ngươi thật sự đang sợ... Thử nghĩ xem, hiện giờ

một cô thần như ngươi sắp sửa đi trên con đường của tuyệt thần, sau này cho dù

là ai lên ngôi, làm sao Khánh Quốc này chứa chấp được ngươi? Làm sao chứa

chấp được Giám Sát viện?"

Phạm Nhàn bình tĩnh lắng nghe. Nhị hoàng tử tiếp tục nói: "Ngươi sợ bởi vì

ngươi thông minh, ngươi biết rằng tuy bây giờ ngươi quyền thế ngập trời nhưng

chỉ là mây trôi mà thôi, thậm chí còn không bằng một tờ giấy mỏng."

Nhị hoàng tử thở dài: "Bởi vì toàn bộ quyền lực trong tay ngươi, đều do hoàng

thượng trao cho, chỉ cần một chiếu chỉ, ngươi có thể bị xuống giáng phàm trần,

vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên được... Tuy phụ hoàng sủng ái ngươi, nhưng

không phải không đề phòng ngươi. Mấy năm qua mọi đường đều do ngươi tự

mình bước qua, nhưng thủ đoạn không để ngươi chạm đến quân đội, thâm ý

trong đó, chắc không cần ta nhắc nhở."

Cuối cùng Nhị hoàng tử tổng kết: "Chính vì ngươi sợ, cho nên ngươi mới

muốn... tự cắt bỏ quyền lực!"

Đại hoàng tử uống một hớp rượu, lạnh lùng nhìn hai em trai của mình nói

chuyện như hai con gà chọi.

Phạm Nhàn im lặng một hồi lâu, không tiếp lời Nhị hoàng tử, chỉ nhẹ nhàng

nói: "Quyền lực vốn là mây bay. Trên đời này đã từng có tướng quân nào bất bại

hay dòng tộc nào bất diệt? Điện hạ là Hoàng tử, lòng hướng về thiên hạ, còn ta

chỉ là một thần tử, chỉ muốn bảo vệ bản thân và gia tộc được an khang..."

Nhị hoàng tử ngắt lời y, lạnh lùng nói: "Bản vương biết, ngươi đường đường

Thi Tiên, xưa nay không coi huyết mạch hoàng tộc là vinh dự, ngược lại cố tình

tránh xa nó. Nhưng ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi xem, nếu không phải vì huyết

mạch hoàng tộc mà ngươi chán ghét, liệu ngươi có thể sống đến ngày hôm nay

không, liệu ngươi có thể sống vẻ vang như vậy không?"

Bốn huynh đệ ngồi lại với nhau, hai người im lặng, hai người đối đầu.

"Buông tay ra đi." Nhị hoàng tử nói thành khẩn nói: "Thực chất lực lượng của

ngươi chỉ là hư vô. Ngươi không dám giết bản vương, thế nên chỉ trơ mắt chịu

đựng từng ngày trôi qua, càng ngày càng tới gần với nguy hiểm. Ngươi đã nhận

ra điều đó, tại sao không dứt khoát buông tay triệt để? Với thanh danh của

ngươi trong thiên hạ này, ngươi là phu quân của Uyển Nhi, ngươi là con trai của

phụ hoàng, ngươi là thượng khách của Bắc Tề... Ai dám khó dễ ngươi? Ai dám

mạo hiểm không cần thiết để làm khó dễ ngươi? Linh Nhi đã từng nói, ngươi

thích nhất là chu du khắp thế gian, vậy thì vì sao lại tự vây khốn mình trong

kinh đô đầy hiểm họa này, không cách nào tự giải thoát?"

Phạm Nhàn chậm rãi nhíu mày, ngón tay chậm rãi mân mê chén rượu, mở

miệng nói: "Điện hạ, lúc trước ta đã từng nói... suy nghĩ của ta và ngươi là

giống nhau."

Y ngẩng đầu lên, khuôn mặt trầm tĩnh, nhìn Nhị hoàng tử và nói: "Một năm

trước, trong quán trà bên ngoài căn lầu này, ta đã từng nói, nếu ngươi không

buông tay, ta sẽ đánh cho đến khi ngươi buông tay. Và thực tế đã chứng minh,

ngày hôm nay ta có đủ sức mạnh để làm như vậy... Bát Gia Tướng từng trong

quán trà, ngươi sẽ không thể gặp lại, đây chính là minh chứng đầy đủ nhất."

Nghe thấy hai chữ "quán trà", gương mặt Nhị hoàng tử bỗng cứng đờ, nhớ lại

mùa thu hơn một năm trước, khi trò chuyện với Phạm Nhàn trong quán trà phía

ngoài Bão Nguyệt lâu. Cuộc đối thoại đó diễn ra giữa một vị vương gia và một

thần tử, nhưng sau một năm trôi qua, quyền thế của Phạm Nhàn bành trướng lên

như thổi bong bóng, quan trọng nhất là thân phận thật sự của cả hai cũng dần

dần ngang hàng.

"Vì sao ta phải buông tay?" Nhị hoàng tử chế giễu.

"Điện hạ bị trúng độc của Trưởng công chúa, để ta giải độc cho ngài." Phạm

Nhàn không hề lùi bước, lạnh lùng đáp: "Lời nói lúc trước vẫn hữu hiệu, khi

nào điện hạ thực sự giữ khoảng cách với Trưởng công chúa, thật sự buông tay,

bản quan hứa sẽ cho ngươi... một đời bình yên."

"Ngươi dựa vào cái gì?" Nhị hoàng tử nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Phạm

Nhàn, "Chẳng lẽ chỉ bằng Giám Sát viện và vàng bạc?"

Phạm Nhàn lắc đầu, nói: "Không phải dựa vào cái gì, chỉ là ta nợ Hoàng phi

một ân tình, nợ Uyển Nhi một lời hứa. Chuyện tối nay, chắc chắn trong lòng

điện hạ cũng hiểu, ta loại bỏ tất cả lực lượng của điện hạ, để đánh ngài văng ra

khỏi cái ao bùn này."

Nhị hoàng tử bỗng nhớ lại những mất mát khổng lồ mình phải chịu đêm nay,

cuối cùng không thể kiềm chế nổi cảm giác thê lương lạnh lẽo trong lòng, thầm

phẫn nộ nói: "Vì sao lại là ta? Phụ hoàng không chỉ có mình ta là con trai, ngươi

cũng vậy!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play