Hoàng đế ngớ người, rồi chợt cười ha hả, chỉ vào mũi của Phạm Nhàn một hồi

lúc lâu không nói nên lời. Từ khi Hoàng đế Khánh Quốc đăng cơ đến nay luôn

uy phong lẫm liệt, dõi mắt nhìn thiên hạ, thần dân trong triều không khỏi sợ hãi

kính trọng, hơn mười năm qua đâu có thần tử nào dám la hét đói bụng đòi ăn

ngay trong lúc quân thần trò chuyện... Ngay cả Thái tử, Đại hoàng tử lúc còn

nhỏ, được các nương nương trong bế ẵm cũng không dám nói năng không biết

lớn nhỏ như vậy.

Khá lâu sau, Hoàng đế mới ngừng cười, trong mắt tràn đầy yêu thương, mắng:

"Cái tính không biết xấu hổ này, nào có nửa phần giống mẫu thân ngươi... Khụ

khụ."

Hoàng đế cố nuốt câu nói kia xuống, ánh mắt thoáng liếc qua nửa bát tổ yến

trên bàn, tùy tiện chỉ vào đó, nói: "Còn nóng đấy, mau mau ăn đi."

Phạm Nhàn cũng ngớ người, vội vội vàng vàng đi tới nhận lấy cái bát sứ trắng

noãn, cũng không kiêng kị gì, ăn mấy ngụm là hết sạch, vẻ mặt cũng không có

gì là cảm kích đến rơi nước mắt trước thánh ân mênh mông, nhưng ăn cũng cực

kỳ ngon miệng.

Cảnh tượng này rơi vào mắt Hoàng đế, Hoàng đế hết sức hài lòng, thầm nghĩ

quả nhiên An Chi không phải là loại giả bộ. Chỉ có điều Hoàng đế đâu có biết,

trong lòng Phạm Nhàn đang chửi mẹ nó, không phải mắng Hoàng đế hẹp hòi,

mà đang ghét bỏ bát cháo tổ yến đã bị đối phương trước.

Diêu Thái giám đứng ở một bên lặng lặng chứng kiến cảnh tượng này, trong

lòng kinh hãi. Hắn đã ở trong cung rất nhiều năm, nhưng không mấy lần được

thấy tình cảnh quân thần hòa hợp như hôm nay. Lần trước... hình như phải là

Thư Vu đại học sĩ từ Bắc Tề trở về, bệ hạ muốn thể hiện ân sủng và tâm ý tuyệt

đối không lưu tâm, đã thưởng cho ông ta nửa miếng thịt khô...

Nhưng lần trước, Thư Đại học sĩ vì miếng thịt khô kia mà cảm động đến tột

cùng, quỳ gối trước mặt bệ hạ, nước mắt đục ngầu chảy ròng ròng, luôn miệng

tán tụng Thánh ân, đâu có tự nhiên tự tại như Tiểu Phạm đại nhân ngày hôm

nay.

Mà xem ra, bệ hạ có vẻ ưa thích hành động của Tiểu Phạm đại nhân hơn.

Diêu Thái giám cúi đầu, trong lòng thầm tán thưởng, quân thần như vậy... phụ

tử như vậy, đúng là hiếm thấy trong cung. Đang lúc suy nghĩ lại bị một câu nói

của bệ hạ làm cho tỉnh cả người, hắn vội vàng nhận lấy bát cháo, lùi ra ngoài, đi

dọc theo mái hiên nhưng vẫn còn nghĩ đến cảnh lúc trước, trong lòng kinh ngạc

và bái phục không thôi.

.o O o .

Trong Ngự Thư phòng chỉ còn lại hai người Hoàng đế và Phạm Nhàn, một lát

sau, Hoàng đế đột nhiên mở miệng nói: "Bây giờ ngươi cũng là người có thân

phận, không thể ngang ngược như lúc trước còn ở Thái Học... Ở Đạm Châu,

ừm, chỉ vì một nha hoàn nuôi trong nhà, mà đạp cho một công tử nhà quan viên

không rời giường được trong suốt nửa năm, gần như mất hết thể diện."

Phạm Nhàn nghe câu này, ưỡn thẳng cổ, giọng điệu bình tĩnh nhưng vẫn toát lên

vẻ bướng bỉnh nói: "Hoàng thượng nói có lý, nhưng nếu có lần sau, ta vẫn sẽ

đạp."

"Được rồi." Hoàng đế nở nụ cười: "Ngươi thích đạp thì cứ đạp, chẳng qua có

ngang ngược cũng phải có giới hạn thôi, đừng quá đà."

Phạm Nhàn cảm thấy trong lời nói của Hoàng đế có ý khác nên không nói tiếp,

chỉ gật nhẹ đầu. Còn Hoàng đế nhìn khuôn mặt người trẻ tuổi này, nhíu mày,

nghĩ thầm thằng nhóc này vì một nha hoàn bị đuổi ra khỏi nhà mà có phản ứng

lớn như vậy, lúc ở trong sơn cốc thủ hạ của y bị tên nỏ bắn chết mười mấy

người, với tính cách thù dai của thằng nhóc này, chỉ e khó mà khiến hắn nuốt

cơn giận này xuống được.

Đương nhiên, Hoàng đế có thể trực tiếp mở miệng bảo Phạm Nhàn yên lặng

một chút, nhưng Hoàng đế không muốn làm như vậy.

"Nghe nói tối nay ngươi muốn mời khách?"

Phạm Nhàn hơi ngẩn ra, kính cẩn nói: "Vâng, đã rời kinh thành hơn một năm,

có rất nhiều vị đại nhân... đã lâu không gặp, nhân cơ hội này mọi người tụ tập."

Sắc mặt Hoàng đế bình tĩnh lại: "Vẫn là câu nói lúc trước, ngang ngược cũng

được, nhưng cần có giới hạn."

"Vâng thưa bệ hạ."

"Chuyện trong sơn cốc kia, triều đình sẽ điều tra, sẽ cho ngươi một câu trả lời

công bằng."

"Vâng thưa bệ hạ."

"Thiếu niên, ánh mắt nhìn sự việc phải xa hơn một chút, đừng chỉ giới hạn ở

trước mắt."

"Vâng thưa bệ hạ."

"Sang năm tìm thời gian, trẫm muốn tới Giang Nam xem thử, xem xem ngươi

và Tiết Thanh quản lý kho lương Nội Khố của trẫm như thế nào."

"Vâng... hả?"

Phạm Nhàn đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Hoàng Đế. Hoàng đế đi tuần?

Đây là chuyện mười mấy năm qua chưa từng xảy ra, nhất là bây giờ trong kinh

đô thế lực các bên đang rục rịch khắp nơi. Tuy nói Hoàng Đế trấn thủ trong

cung, không ai dám càn rỡ quá mức , nhưng chuyện sơn cốc, chuyện ở Giao

Châu đều cho thấy núi lửa dưới ghế rồng hoạt động trở lại. Trong thời điểm này

này, Hoàng đế lại dám... đi tuần!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play