Đại hoàng tử không đồng tình nói: "Câu này khó nghe quá, đều là huynh đệ

cùng cha, lặng lẽ chờ Thánh ý là được, ngươi cũng nên biết điều một chút mới

tốt."

"Đừng can thiệp vào." Phạm Nhàn lắc đầu nói: "Vẫn câu nói cũ thôi, ta mang họ

Phạm... Nhưng ngươi cũng yên tâm, ta không có sở thích chặt đầu ngón tay của

mình, chỉ cần từ tối nay trở đi bọn họ chịu thành thật một chút, đương nhiên ta

cũng sẽ không làm gì."

Đại hoàng tử mỉm cười, Phạm Nhàn suy nghĩ một lúc sau đó cũng không nhịn

được nở nụ cười tự giễu. Có thể nói từ xưa đến nay, có thể thấy trong sử sách rất

ít vị thần tử trẻ tuổi dám uy hiếp Thái tử, Hoàng tử như mình, huống chi còn

dùng giọng điệu giáo huấn như vậy, chuyện này thật đúng là hoang đường.

.o O o .

Phạm Nhàn kiên quyết tự xưng mình họ Phạm, nhưng y biết rõ nếu không phải

vì bản thân nên mang họ Lý, mình không có đủ thực lực để đàm phán với đám

con cháu hoàng tộc, thậm chí ngay cả tư cách này cũng không có, theo phong

cách hành sự của mình, chỉ e đã ngủm củ tỏi từ lâu rồi.

Cho nên sau khi y chờ trong Ngự Thư phòng một hồi lâu, rốt cuộc cũng nhìn

thấy vị kia vén rèm bước vào. Biểu hiện của y khi đối diện với Hoàng đế họ Lý

cũng coi là tôn kính, chỉ có điều mặt mày thi thoảng lại lộ vẻ lạnh lùng và

bướng bỉnh.

Đúng như cái gọi là diễn từ đầu đến cuối, trước sau như một.

Trong Ngự Thư phòng ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều, than ngân trúc được khai

thác từ Lang Gia Châu đang đốt trong ba cái chậu. Chậu than được thiết kế tinh

xảo không để bụi bay ra ngoài, chỉ có hơi ấm lan tỏa, bao phủ toàn bộ gian

phòng trong bầu không khí ngày xuân ấm áp, hoàn toàn không đúng mùa.

Chỉ có một chút mùi cháy thoang thoảng, cũng không khó ngửi, nhưng cái mũi

nhạy bén của Phạm Nhàn lại có vẻ không thích ứng, không khỏi nhớ tới hương

thơm ấm áp trong một căn phòng màu trắng nào đó ở thế giới xa xôi, nhớ về hai

câu nói dí dỏm mà kiếp trước từng thấy - Mao Chủ tịch không dùng điện thoại,

Hoàng đế cũng không dùng điều hòa.

Hoàng đế tự mình ngồi xuống giường, từ vẻ mặt có thể thấy hắn rất hài lòng với

bầu không khí ấm áp trong Ngự Thư phòng, tóc mai đã hơi bạc, khóe mắt có

chút nếp nhăn, ngồi trên giường cởi áo long bào, có tiểu thái giám mang sẵn

một bộ thường phục bằng vải bông cho hắn mặc vào, lại bưng tới một bát tổ yến

vẫn còn hơi ấm.

Phạm Nhàn lẳng lặng đứng bên, lại không nhịn được cơn hiếu kỳ, ánh mắt lén

lút nhìn một cái, cuộc sống hàng ngày của bậc chí tôn trong thiên hạ thật không

có gì thần kỳ.

Hoàng đế đang uống canh, ánh mắt đảo qua thấy dáng vẻ tinh nghịch của Phạm

Nhàn, không nhịn được mỉm cười mắng: "Giang Nam không có đồ ngon hay

sao mà thèm thuồng thế?"

Phạm Nhàn cười hì hì hai tiếng, nói: "Chủ yếu là hôm nay tranh thủ vào cung

sớm, bữa sáng cũng chỉ ăn qua loa vài miếng."

Hoàng đế vẫy vẫy tay, ra hiệu cho y ngồi xuống, Diều thái giám bên đã sớm đợi

ý chỉ này, vội vàng đi ra phía sau rèm lấy một cái đôn tròn ra. Phạm Nhàn đặt

mông ngồi xuống, bất giác nhớ về một năm rưỡi trước, lần đầu tiên mình vào

Ngự Thư phòng nghị sự. Y lại cảm thấy hơi tò mò, hôm nay sau khi triều hội

kết thúc, vì sao Ngự Thư phòng của bệ hạ không tiếp tục mở hội nghị, ngược lại

là triệu kiến riêng mình.

Hơn một năm không gặp Hoàng đế, trong lòng còn suy nghĩ diễn xuất như thế

nào, trong lúc nhất thời Phạm Nhàn vẫn không biết nên mở lời như thế nào,

may mắn là quân thần ứng đối vốn nên là Hoàng đế mở miệng trước mới đúng,

trong Ngự Thư phòng lập tức yên tĩnh trở lại.

Hoàng đế đặt bát tổ yến đã uống một nửa lên bàn, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt

nhàn nhã của Phạm Nhàn, ngắm nét thanh tú ôn hòa đó, không hiểu vì sao trái

tim đã lạnh giá như băng suốt hai mươi năm đột nhiên xao động, không nhịn

được chậm rãi lắc đầu, muốn xóa sạch những cảm xúc ấy ra khỏi đầu óc mình.

"Vết thương thế nào rồi?" Hoàng đế cố tình ra vẻ lạnh nhạt hỏi.

Phạm Nhàn khẽ cúi người, kính cẩn đáp: "Tạ ơn bệ hạ quan tâm, thần đã vô sự."

Trong lòng hắn biết Hoàng đế đã nhận được tin tức về cái chết bất thường của

con trai Yến Tiểu Ất, nhưng nếu đối phương không đề cập tới, không liên hệ

chuyện này với mình, đương nhiên y cũng vui vẻ giả câm, không muốn giải

thích thêm.

"Bệ hạ..." Hoàng đế lặp lại một lần trong lòng, thở dài, cười nói: "Không cần

câu nệ như vậy, có gì muốn nói thì cứ nói đi. Năm ngoái đuổi ngươi tới Giang

Nam, là vì... trẫm muốn mài dũa ngươi, đề bạt ngươi, chẳng qua cũng khiến

ngươi vất vả rồi."

Hoàng đế có thể nói ra những lời uyển chuyển như vậy thật không dễ dàng gì,

nhưng trong lòng Phạm Nhàn máy động, lại chẳng hề mềm mỏng hòa nhã gì,

nói: "Thực không dám giấu diếm bệ hạ, Giang Nam... thực ra ta rất muốn đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play