Có điều sau đó nghe báo cáo, Phạm Nhàn ở trong phủ dưỡng thương chưa lâu

đã ra khỏi thành và đi đến Trần Viên. Hoàng đế cũng biết tình hình thương tích

của Phạm Nhàn không đáng lo ngại, vì vậy hắn cũng yên tâm.

Quả đúng như vậy, xin đừng lãng quên, cho dù cho Hoàng đế bệ hạ của triều

đình Đại Khánh này là người lạnh nhạt vô tình nhất thiên hạ, cho dù có khốn

kiếp ra sao, hắn cũng là một người cha khốn kiếp.

o O o

Đúng như Trần Bình Bình cùng Phạm Nhàn đã tận lực phỏng đoán, đã cố gắng

thăm dò, vị bệ hạ này luôn sở hữu lòng tự tin mà người khác khó lòng với tới,

cùng với hùng tâm chôn giấu dưới khuôn mặt bình tĩnh suốt mười mấy năm

qua.

Đối với hành động ám sát của quân đội lần này, đương nhiên Hoàng đế cũng có

phần khiếp sợ. Hơn nữa đến tận bây giờ, hắn vẫn không cách nào toàn trí toàn

năng tra ra ai đã nhúng tay vào chuyện này, chỉ có một vài suy đoán mơ hồ,

nhưng hắn vẫn không hề lo lắng.

Ngược lại, hắn rất hoan nghênh việc có người bắt đầu thách thức quyền lực của

mình trực tiếp, đồng thời một cách tài tình, hắn đã dẫn dắt cuộc chơi này về

phương hướng mà hắn cần.

Đã từ rất lâu rồi, tất cả mọi thứ trong quốc gia của mình đều không thể khiến

hắn cảm thấy hứng thú. Có cai trị lãnh thổ Đại Khánh này ổn định đến đâu đi

nữa, đối với người có khao khát lưu danh sử sách, hơn nữa còn là nét mực được

viết đậm nhất, chuyện đó đã không còn chút ý nghĩa nào.

Hắn chờ đợi ngày đó, khao khát vô cùng, cố nén cơn kích động chờ đợi ngày đó

đến.

“Bẩm báo bệ hạ.” Một vị công công quỳ gối trước bậc cửa Ngự Thư phòng,

hướng về vị Thiên tử mặc cẩm bào trên giường, cung kính nói: “Đã đối chiếu

với trong viện, mấy ngày trước khi Tiểu Phạm đại nhân về kinh, các quý phủ

đều yên tĩnh.”

"Ừ." Hoàng đế gật đầu một cái, ra hiệu đã hiểu, "Có tin tức từ Thương Châu trở

về chưa?"

Cái mông của công công lại nâng cao thêm một chút, ôn tồn đáp lời: "Yến Đô

đốc đã rời doanh trại trở về kinh đô, suốt quãng đường không có tình huống nào

bất thường."

Hoàng đế vung tay một cái, ra hiệu cho thủ lĩnh thái giám rút lui. Thủ lĩnh thái

giám lĩnh không dám nói gì thêm, chỉ có bàn tay tựa lên mặt đất run lên một

chút, nghĩ thầm còn chưa báo cáo tin tức từ Định Châu , tại sao Hoàng đế không

gọi lại? Chẳng lẽ đã quyết định là... hay đang chuẩn bị đặt toàn bộ lỗi lầm lên

đầu Diệp gia?

"Ngươi thấy thế nào?" Hoàng đế tùy ý nhặt một cuốn sách từ bên giường, lật

qua lật lại.

Hồng công công lọm khọm thản nhiên bước ra, nhẹ nhàng cúi người hành lễ

bên cạnh Hoàng đế hắn rồi chậm rãi nói: "Làm sao lão nô lại có ý kiến gì được."

Hoàng đế nở nụ cười đáp: "Mỗi người đều có quan điểm riêng của mình."

Hồng công công ho nhẹ hai tiếng, im lặng một hồi rồi mới nói: "Lão nô cho

rằng, sự việc Tiểu Phạm đại nhân bị phục kích trong sơn cốc lần này thật sự rất

kỳ lạ, cứ như đã được ai đó sắp xếp từ trước... Nhưng có nghĩ thế nào cũng

không thể hiểu được, vì sao người có đủ lực lượng để sắp xếp ván cờ này, lại

muốn gây bất lợi cho Tiểu Phạm đại nhân."

Hoàng đế ném cuốn sách mình đang cầm sang một bên, cũng im lặng một lúc

rồi mới anh nói: "Không cần nói về việc này nữa."

"Vâng thưa bệ hạ." Hồng công công cúi mình hành lễ, một lát sau lão hạ giọng

nói: "Thái hậu nương nương mời bệ hạ tới Hàm Quang điện ngồi một chút."

Hoàng đế cười ôn hòa nói: "Còn cần ngươi nói với ta chuyện này à?"

Hồng công công do dự một hồi rồi nói: "Có tin tức từ bên ngoài cung đồn tới tai

Thái hậu, dường như lão nhân gia hơi khó chịu."

Hoàng đế khẽ nhíu mày hỏi: "Tin tức gì?"

"Một vị tụng sư tên Tống Thế Nhân, sau khi trở về kinh thành miệng vẫn không

chịu khép lại, vẫn tiếp tục thảo luận về vụ kiện của Minh gia ở Giang Nam."

Hồng công công cẩn thận liếc nhìn sắc mặt Hoàng đế một chút rồi mới xin chỉ

thị: "Thái hậu không thích."

Sắc mặt Hoàng đế trở nên hơi lạnh lùng, ngón tay vô thức gõ lên bàn gỗ. Tống

Thế Nhân chính là người đã giúp Phạm Nhàn khiếu kiện ở Giang Nam, đã biện

hộ liên tiếp ba tháng tại Tô Châu, nói về vấn đề quyền thừa kế tự nhiên của con

trưởng đích tôn trong luật pháp Khánh Quốc. Vị tụng sư này cũng có chút tiếng

tăm ở kinh đô, chắc cũng là người thông minh, sao sau khi về kinh vẫn trắng

trợn tuyên dương việc này?

Nghĩ đến đây, Hoàng đế lập tức hiểu, chắc chắn là có người sắp đặt. Mà chắc

chắn Thái hậu cũng ngầm hiểu rõ, cho nên hơi mất hứng... Dù sao Thái hậu vẫn

yêu mến đứa cháu Thái tử.

"Để tên tụng sư đó ngậm miệng lại.” Hoàng đế dừng lại một chút rồi lạnh lùng

nói. "Nhưng... đừng có khiến hắn biến mất, hắn là người của Phạm Nhàn, dẫu

sao trẫm cũng phải nể mặt đứa nhỏ một chút."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play