"Ví dụ như cõi lòng của đế vương."

"Vì thế, ta sẽ chọn chia cắt, không làm như vậy thì không đủ sức thuyết phục,

cũng không đủ đảm bảo đứa bé kia có thể sống sót một cách hạnh phúc sau

chuyện đó."

Chia cắt nghĩa là chia cắt bằng máu và lửa, sử dụng hơi thở của cái chết chân

thật nhất để chia cắt. Phí Giới là người kỳ cựu trong viện, vẫn đang ngồi trên vị

trí cao trong Giám Sát viện, rất hiển nhiên, trên thế gian này lão là người hiểu rõ

nhất ý định thật sự của Trần Bình Bình. Tuy Phí Giới vẫn còn nghi ngờ về mục

đích cuối cùng của viện trưởng đại nhân, nhưng vừa nghe thấy hai chữ ‘chia

cắt’, hắn lập tức hiểu rõ ý nghĩa.

Đợi sau vài năm nữa, trận phục kích trong sơn cốc, sẽ như một lớp giấy, hay

như một tấm vải, một tấm vải đen? Che giấu tấm lòng của Trần Bình Bình, giúp

một người trẻ tuổi nào đó có ngăn chặn được ánh mắt hoài nghi hừng hực từ

trên ngai vàng.

"Nếu bệ hạ thất bại thì sao?" Đây là nỗi lo lớn nhất của Phí Giới, dẫu sao bệ hạ

cũng là cha của Phạm Nhàn. Nếu ông ta chiến thắng, ít nhất hiện giờ trông có

vẻ như Phạm Nhàn vẫn luôn trung thành, y sẽ không gặp vấn đề nào lớn. Nhưng

một khi bên phía Trưởng công chúa giành được thiên hạ, cho dù Phạm Nhàn

muốn chết, chỉ e cũng không được chết yên lành.

"Đừng đánh giá thấp thằng bé Phạm Nhàn này." Trần Bình Bình cong ngón tay

cuối cùng, bàn tay phải không lớn lắm siết lại thành một nắm đấm vững chắc,

"Phạm Nhàn giống như nắm đấm này, hắn có lực lượng, hơn nữa cả năm ngón

tay đều nắm trong lòng bàn tay, giống như từng thủ đoạn giấu kín. Ta không

hiểu rốt cuộc thằng bé này đang nghĩ gì trong lòng, nhưng ta có thể đoán được

đôi chút."

"Ngón tay nhô ra ngoài, dễ bị người ta chặt đứt, nhưng nắm trong lòng bàn tay

lại an toàn hơn rất nhiều, bất cứ lúc nào cũng có thể bật ra tát cho người khác

một cú." Trần Bình Bình nói trong tiếng cười: "Mấy lão già chúng ta không

chết, nha đầu điên Trưởng công chúa dễ gì kiểm soát được thiên hạ? Phạm

Nhàn đã đưa tất cả huynh đệ muội muội của mình đến Bắc Tề, còn ngấm ngầm

làm nhiều việc với phương Bắc như vậy, đó là vì sao? Chẳng phải đang chuẩn

bị mọi thứ hay sao? Tâm tư của hắn giấu giếm được mặt người ngoài, chẳng lẽ

lại giấu giếm ta?"

Câu này là sự thực, Phạm Nhàn đã âm thầm dịch chuyển lực lượng về phía Bắc

dựa trên nguồn lực của Giám Sát viện. Trần Bình Bình thân là tổ tông của, lý

nào lại không đoán ra được?

Trần Bình Bình nhẹ nhàng gật đầu, kéo chiếc thảm lông dê trên đầu gối lên, nói:

"Đúng là thằng nhóc này đã nghĩ xa hơn tất cả mọi người trong triều, bố trí

đường lui cũng vững chắc hơn tất cả bất cứ ai. Ta dám cá, kể cả sau này nó

không thể ở lại Nam Khánh, thiên hạ này vẫn sẽ thay đổi vì hắn. Căn cơ của

Bắc Tề vẫn đó, ngươi tự suy nghĩ một chút đi."

Phí Giới há hốc mồm, một lát sau vẫn không không thốt nên lời, rồi im lặng một

hồi lâu rồi mới u ám than thở: "Đây là phản quốc."

Trần Bình Bình nhạo báng nói: "Quốc đã không còn là quốc, lấy đâu ra chữ

phản? Huống chi với thằng bé ấy, quốc gia này thực sự không có gì đáng để nó

lưu luyến."

Rõ ràng là Phí Giới cũng hiểu được cảm xúc của Viện trưởng đại nhân, nhưng

vẫn không nhịn được lắc đầu một cái: "Chẳng lẽ Phạm Nhàn đã nắm được bí

mật của Nội Khố?"

"Ta không rõ." Trần Bình Bình cúi đầu nói: "Nhưng trong một năm ở Giang

Nam, nếu thằng nhỏ này không tìm cách nắm bắt công nghệ chế tạo trong Nội

Khố, ta hoàn toàn không tin."

Nếu Phạm Nhàn có mặt ở đó, chắc chắn sẽ cúi đầu kính phục lão người thọt này

sát đất, bởi những điều mà y đăm chiêu suy nghĩ, hoàn toàn bị đối phương đoán

trúng.

"Nếu tương lai thật sự hỗn loạn, Phạm Nhàn sẽ nhảy thẳng sang Bắc Tề." Trần

Bình Bình thở dài rồi nói: "Cho dù trong lòng triều đình chúng ta Đại Khánh

chúng ta cực kỳ khó chịu, nhưng chỉ với Trưởng công chúa và hai nhà Diệp Tần

liệu có thể tiêu diệt Bắc Tề không? Bên xuống bên lên, vận mệnh quốc gia biến

chuyển, e rằng thế cục thiên hạ sắp sẽ lật đổ."

Phí Giới lắc đầu: "Chẳng qua chỉ là một Nội Khố mà thôi, cho dù Phạm Nhàn

có năng lực nắm giữ một nửa công nghệ, cũng chỉ đủ để Bắc Tề kiếm thêm một

ít tiền, không thể thay đổi được điều gì."

"Không thể thay đổi được điều gì?" Trần Bình Bình khịt mũi coi thường nói:

"Trên thế giới này, không có thứ gì quan trọng hơn tiền, năm xưa tiểu thư từng

nói như vậy... Chẳng qua tiểu thư đó không tham tài và tàn nhẫn như Phạm

Nhàn thôi."

"Phạm Nhàn sẽ làm như vậy thật sao?" Phí Giới thở dài nói: "Nhưng dù sao hắn

cũng là người của Đại Khánh chúng ta, nói là hắn đi giúp nước địch... Ta không

thể nào tin được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play