Tần Hằng vẫn im lặng như trước, nhưng trong lòng hoàn toàn chấp thuận quan

điểm này. Bởi hắn cũng là một quân nhân, và cũng giống như tất cả quân nhân

Khánh Quốc, từ sâu trong thâm tâm họ đều cảm thấy kính sợ và sùng bái vị

Hoàng đế bệ hạ vẫn luôn ẩn sâu trong hoàng cung. Mặc dù đã mười mấy năm

rồi bệ hạ không dẫn binh, nhưng lịch sử đã chứng minh qua ba lần phạt Bắc,

đánh tan cả Đại Ngụy rộng lớn vắt ngang đại lục. Tuy chưa thể thống nhất thiên

hạ, nhưng bốn chữ “dụng binh như thần” thực sự có thể dùng để mô tả bệ hạ.

"Diệp gia có thể tồn tại đến ngày hôm nay..." Lão gia tử nhắm mắt lại, chậm rãi

nói. "Là bởi vì có lão già Diệp Lưu Vân kia, còn Tần gia chúng ta tuy không có

Diệp Lưu Vân nhưng vẫn có thể tồn tại đến ngày hôm nay, đó là vì sao?"

Tần Hằng cúi đầu nói, "Bởi vì có phụ thân ở đây."

Lời ca ngợi rất thành khẩn, Tần gia tử chìm vào trầm lặng, không phản đối câu

nói này. Môn sinh bằng hữu của mình trải khắp đều ở trong triều đình và quân

đội. Nếu Diệp Lưu Vân sử dụng võ công tuyệt thế của mình để giữ cho Diệp gia

một con đường sống, thì Tần gia lại sinh sống hạnh phúc trong Khánh Quốc

dưới sự che chở của mình.

Tất cả những thứ này đều bắt nguồn từ mình, vì thế mình nhất định phải sống

sót, cho dù tuổi tác đã cao, thân thể thường xuyên mắc bệnh, nhưng mình vẫn

phải sống.

"Ta trung thành với bệ hạ... trung thành với Khánh Quốc." Tần lão gia tử chậm

rãi nói: "Ta chưa bao giờ làm việc gì có lỗi với bệ hạ, cho nên bệ hạ cũng tuyệt

đối không có lỗi với ta."

Trong lòng Tần Hằng thầm giật mình, nghĩ thầm sáng nay mai phục ám sát

Khâm sai đại thần Phạm Nhàn trong sơn cốc... Vị đó là con tư sinh của bệ hạ,

chẳng lẽ việc này cũng không coi là có lỗi với bệ hạ? Chỉ có điều hắn tuyệt đối

không dám mở miệng hỏi câu này.

Hai mắt Tần lão gia tử nhìn thẳng phía trước, bỗng nhiên tỏa ra một khí thế thô

bạo được bồi dưỡng qua năm mươi năm đắm chìm trong quân đội: "Nếu con

không hiểu vì sao ta lại chọn thời điểm này để ra tay, ta cũng không muốn kể lại

chuyện năm xưa cho ngươi biết. Ta chỉ muốn dạy cho con, thế nào là thời cơ ra

tay."

o O o

"Khi mọi người không nghĩ là con sẽ ra tay, hãy ra tay." Tần lão gia tử quay đầu

lại nhìn con trai mình một cái. "Khi mọi người đều có thể ra tay, con hãy ra tay."

"Nước này đã đủ đục, không để ý tới chuyện có thêm người là chúng ta. Cũng

không ai biết dưới đáy nước đục này là cái gì, cho nên chúng ta mới an toàn."

"Bệ hạ tuy anh minh tuyệt thế nhưng dẫu sao cũng ở sâu trong cung điện, trong

rất nhiều sự việc bệ hạ không thể thu thập thông tin trực tiếp." Tần lão gia tử

bình tĩnh nói: "Trên cõi đời hiện giờ, có thể đoán được hoặc biết được chúng ta

có liên quan đến việc ở sơn cốc, chỉ có hai người kia."

"Và điều kỳ diệu là, hai người kia sẽ không nói với bệ hạ."

"Cho nên tuy hành động lần này đã thất bại, nhưng chỉ cần không người ta bị

đặt lên mặt bàn, thì bản thân nó đã là một thành công."

Tần Hằng nhịn một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được hạ giọng hỏi: "Vì sao

hai người kia lại không nói với bệ hạ?"

"Bởi vì từ đầu lão thọt đã im lặng." Khóe miệng Tần lão gia tử lộ vẻ chế nhạo,

"Cho dù hắn im lặng vì lý do gì đi chăng nữa, lần phục kích trong trong sơn cốc

này cũng được Giám Sát viện bọn họ phối hợp. Nếu bây giờ hắn làm rõ chuyện

này, hắn nên giải thích như thế nào trước mặt bệ hạ?"

Tần Hằng hiểu, nhưng lại không thực sự hiểu, vì sao Trần Viện Trưởng lại chọn

cách im lặng, không lẽ hắn... cũng muốn Phạm Nhàn chết hay sao? Đây là một

vấn đề không thể giải thích nổi. Hắn suy tư một lúc rồi nói: "Nhưng... nếu như

viện trưởng đại nhân bắt được người mà chúng ta đã cài vào, chẳng phải hắn có

thể trình bày suy đoán của mình trước bệ hạ rồi sao?"

"Suy đoán." Lão gia tử lạnh lùng nói: "Con cũng biết đây chỉ là suy đoán, sao

bệ hạ lại phải tin tưởng suy đoán của hắn? Huống chi người kia đâu dễ bị nắm

như vậy?"

"Còn một người nữa thì sao?"

Trên gương mặt già nua Tần lão gia tử bỗng có thêm một chút hồng hào, dường

như đã lâu rồi không có tham dự tranh đấu khiến toàn thân lão trẻ ra. Lão hạ

giọng cười nhạo nói: "Tại trong triều đình mà bệ hạ cai trị, những người duy

nhất mà ta cảm giác và e ngại là Lâm tướng cùng Trần viện trưởng năm xưa.

Lâm tướng bị bệ hạ ép phải từ quan, Trần Bình Bình lại có tâm tư khác... Còn

Trưởng công chúa."

Lão gia tử nói với vẻ châm biếm: "Nếu như Trưởng công chúa muốn gây sự,

Lão Tần gia ta gặp chuyện, lẽ nào Yến Tiểu Ất lại không quan tâm đến?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play